Mắc chứng nghiện sex từ khi bị hãm hiếp
Tôi mắc chứng nghiện sex. Tôi quan hệ với rất nhiều đàn ông, nhưng chỉ quan hệ với những người có trí thức và từng trải, họ mới biết cách làm tôi thỏa mãn.
Nhìn đồng hồ tích tắc đã hơn 2h sáng, tôi không tài nào chợp mắt được, những ký ức một thời vang dội ấy sao cứ bủa vây trong tâm trí, đâm vào từng thớ thịt, làm con tim tôi tan nát. Những đắng cay nhục nhã sao cứ cào xé một tâm hồn vốn đã ngủ yên. 18 tuổi – tôi, một con bé khờ khạo, quê mùa, chưa một lần chạm với đời đã vấp phảitình yêu của anh, người đàn ông trưởng thành, thừa thãi kinh nghiệm, học cùng khóa.
Anh bắt đầu chinh phục tôi bằng vẻ ngoài đạo mạo, gương mặt trắng ngần không tì vết như “baby”, với những mẩu thư được anh nắn nót từng nét chữ ghi tỉ mỉ trên giấy trắng học trò. Tôi đã yêu anh, ngây ngất đón nhận nụ hôn đầu đời, mãn nguyện với cuộc sống như thế và mong ước đó sẽ là mãi mãi, nguyện sẽ theo anh trọn đời trọn kiếp. Dường như anh chưa bằng lòng với thực tại, muốn chúng tôi không chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngọt ngào được cho là nhàm chán, vô nghĩa đó, anh bắt đầu có sự đòi hỏi. Tôi nhất quyết chống cự.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, anh quan tâm nhiều hơn, dẫn tôi về ra mắt gia đình, cha anh niềm nở đón tiếp, mẹ anh có điều gì đó không ổn, tôi có chút lo lắng, anh bảo không có gì, yên tâm nhé. Anh nhẹ nhàng, ngọt ngào, rót vào tai tôi những lời đường mật ong bướm, hứa hẹn một tương lai hạnh phúc, đâu biết đằng sau sự êm đềm, dịu dàng đó là cả một âm mưu xảo quyệt mà anh đã cố công gây dựng.
Anh chiếm đoạt tôi, giọt máu trinh nữ rơi vương vãi trên chiếc chiếu trắng bệch, một đời con gái của tôi coi như đã tan nát, tôi trách anh nhưng hận mình nhiều hơn. Đau đớn, tôi còn mặt mũi nào gặp cha mẹ?
Tôi bật khóc, những giọt nước mắt vô vọng. Anh an ủi: “Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng, anh sẽ cưới em mà”, tôi gượng cười thay cho lời đồng ý. Từ đó cứ mỗi lần gặp chúng tôi đều quấn lấy nhau và làm chuyện ấy. Tôi trở thành kẻ dâm đãng và nghiện tình dục lúc nào không biết. Cuối tuần anh về quê, tôi đều giục anh lên sớm chỉ để quan hệ.
Kể từ đó anh có biểu hiện của một kẻ lăng nhăng, không đứng đắn. Tại sao điều này tôi mới nhận ra? Anh thường xuyên kiếm tìm những cuộc vui bên ngoài, nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, không hề bận tâm, mặc kệ tôi nhắn tin hay gọi điện. Tôi chỉ có thể gặp khi anh được bạn bè chở về ký túc xá với bộ dạng đã say mèm, cong queo, sặc mùi rượu và gái.
Tôi chấp nhận tất cả vì đã quá yêu anh, cố gắng bù đắp và hoàn thiện bản thân. Thế nhưng lòng người bạc bẽo, anh vội vàng kết hôn vì người ta đã có thai, quan trọng hơn cô ta giàu có, sẵn sàng đắp lên người anh những tờ polymer mới tinh để anh tiêu xài thỏa thích, điều mà con bé sinh viên nghèo như tôi không có được. Tôi trách ông trời đã cho mình cái nghèo để mất tình yêu, mất tất cả.
Video đang HOT
Ngày chia tay, anh sỉ nhục tôi bằng những ngôn từ thô thiển nhất “Con nghèo, thứ dại trai, tao báo cho mày biết tao sắp lấy vợ rồi nha, đừng có phiền tao nữa”. Tôi bật cười, giọt nước mắt tuôn ra không ngăn nổi. Tôi đau điếng, vùi dập bản thân, gào thét đến khàn giọng và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi bắt đầu biết rượu chè, chỉ có rượu mới giúp tôi vơi đi nỗi sầu đang phiền não.
May thay, tôi cũng được tốt nghiệp ra trường, khăn gói lên Sài Gòn làm việc với niềm tin hoài bão. Thay vì cố gắng như đã hứa với gia đình, tôi lại chọn cách buông xuôi tất cả, ăn chơi sa đọa, tiếng nhạc trong vũ trường cất vang rộn ràng nhưng sao tôi thấy mình cô đơn quá. Tôi bất lực với thực tại, tự biến mình thành gái làng chơi thực thụ. Tôi ngủ với bao nhiêu đàn ông chỉ để thỏa mãn thân xác, số đàn ông tôi lên giường không tài nào đếm xuể.
Với vẻ ngoài đoan trang, có một chút gì đó dễ thương cộng với cái mác gái văn phòng, tôi chiếm được tình cảm của đàn ông chăng? Tôi thích sex nhưng ngủ có chọn lọc, chỉ ngủ với những người có trí thức và từng trải, họ mới biết cách làm tôi thỏa mãn. Tôi luôn biết cách chiều lòng và giả bộ ngây thơ khi cần thiết, nên hàng chục đàn ông trí thức xin được ngủ cùng tôi. Tôi ngạo mạn, đắc chí, luôn tìm kiếm những người đàn ông mới mẻ, khỏe mạnh, lạnh lùng quay đi nếu tôi nhàm chán. Với tôi, đàn ông không biết bao nhiêu là đủ?
Trên thực tế, tôi chưa bao giờ lợi dụng họ về tiền bạc. Tôi ghét sự dựa dẫm mang tiếng ơn nghĩa, khinh bỉ loại đàn ông phản bội vợ chỉ để lên giường với tôi. Là trí thức ư? Sao đầu óc của họ tồi tàn thế kia? Vẻ ngoài nhu mì, mái tóc thơm tho sạch sẽ của tôi cũng chinh phục được các anh sao? Các anh ngu ngốc quá, tại sao không chịu động não mà suy nghĩ tôi chỉ là hạng gái dễ dãi lên giường? Tôi chỉ muốn thỏa mãn thân xác đã tả tơi vốn không còn cảm xúc, nhưng tôi nào đâu biết họ cũng đang khinh rẻ mình, “hàng miễn phí tội gì không xài”.
Những cuộc ăn chơi không thể xoa dịu được cơn đau lòng, chỉ làm thân xác tôi tàn úa, héo mòn. Giờ đã 26 tuổi, bỗng dưng tôi thèm khát một gia đình nhưng không dám yêu ai, hay tại không ai dám yêu tôi nữa? Tôi nhục nhã, đau xót.
Theo VNE
Tôi chỉ khao khát được làm chuyện ấy với đàn ông Tây
Tôi khát khao được gần gũi đàn ông nhưng phải là đàn ông Tây. Tôi thèm muốn những anh chàng cao to đầy cơ bắp bởi chỉ cần nhìn thấy họ, cơ thể tôi đã bị kích thích như có dòng điện chạy qua.
Tôi đã từng là cô gái truyền thống. Tôi thường bó mình theo các quy tắc chuẩn mực của gia đình. Ở tuổi 26 với gần 3 năm yêu đương, tôi và người yêu vẫn cương quyết giữ gìn. Mỗi khi bàn về "chuyện ấy", tôi còn thấy ngượng đỏ mặt và bối rối. Khi yêu tôi, đàn ông chỉ được hôn và cầm tay chứ đừng mong đụng chạm những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Người nào dỗi hay đòi hỏi thì tôi chia tay ngay. Bởi tôi tin, người yêu thực sự phải là người tôn trọng tôi hơn những cảm xúc ham muốn nhất thời.
Thế mà giờ đây, tôi lại trở thành một cô gái nghiện sex. Tôi có thể "yêu" với bất cứ một người đàn ông nào ở bất cứ nơi đâu. Chuyện là, cách đây không lâu tôi nhận được học bổng ở Singapore. Tôi và người yêu bịn rịn chia tay và hẹn ngày kết hôn khi trở về. Tôi hứa với anh hứa sẽ chứng minh lòng thủy chung của mình. Vậy mà vừa sang đây hơn nửa năm, con người tôi thay đổi hẳn. Tôi tụt dốc một cách thảm hại về nhân cách và lối sống.
Vốn được nuôi dạy từ môi trường giáo dục kín kẽ trong gia đình, tôi vấp phải nhiều cú sốc văn hóa kể từ khi sang đây. Du học sinh Việt Nam ở trường tôi đa phần là con nhà giàu nên rất ăn chơi. Mặt khác, lối sống đậm chất phương Tây của Singapore khiến nhiều người lầm tưởng rằng nếu không phóng khoáng, không cá tính, không chịu chơi thì khó lòng mà hòa nhập được.
Có nhiều nữ sinh Việt mới sang đây đã thay bồ như thay áo, lại đua đòi hôn hít trong lớp học hay "yêu" mùi mẫn nơi công cộng để chứng tỏ độ Tây. Họ thậm chí còn quan hệ bừa bãi rồi lên tiếng thương xót phụ nữ Việt Nam không thể và không dám sống hết mình với những cảm xúc thật khi yêu do chịu quá nhiều sức ép từ truyền thống và dư luận.
Tôi đã rất sốc và tủi thân khi nhận được sự ghẻ lạnh từ bạn bè bởi ban đầu tôi không thể hòa nhập nổi. Chẳng một ai muốn nhận tôi vào nhóm học tập của mình. Một vài người bạn Trung Quốc thì chê tôi cù lần. Những đứa châu Âu khác thì nhìn tôi ái ngại khinh bỉ. Đi đâu tôi cũng chỉ lủi thủi một mình, không bè không bạn.
Đôi lúc tôi cũng muốn sống thoáng hơn nhưng nhớ lại lời hẹn ước với người yêu, tôi vẫn cố giữ được phẩm chất tốt đẹp như ngày đầu. Nhưng cay đắng thay, tôi giữ mình chẳng được bao lâu.
Một anh chàng ngoại quốc đã để mắt đến tôi. Với tất cả sự dịu dàng, lãng mạn tuyệt đối từ anh ta, cảm giác cô đơn nơi xứ người, những uất ức bị hắt hủi bấy lâu trong lòng tôi được giải tỏa. Sau những giây phút đầu tiên chối từ, tôi âm thầm đáp nhận tình yêu của anh vì tự nhủ rằng sẽ không ai hay biết.
Dốc trượt của tôi đều xuất phát từ sai lầm ấy bởi bên anh tôi không đừng được cảm giác bị kích thích và muốn "quan hệ". Không hiểu sao bao năm gần gũi bên người yêu ở Việt Nam, tôi không hề có được cảm giác đó. Tôi bây giờ rất nghiện được làm tình. Anh chàng ngoại quốc đó lại rất điêu luyện và có nhiều kỹ năng trong việc này. Lần nào bên anh, tôi cũng nhận được sự hưng phấn tột độ và thăng hoa.
Tôi xót xa khi nghĩ đến người yêu ở quê nhà. Tôi cảm thấy tội lỗi nhưng vẫn hy vọng sẽ chẳng ai hay biết. Vậy mà ở kí túc xá này, ai cũng biết. Tôi không ngại những đứa ngoại quốc, chỉ dè chừng những người bạn Việt Nam. Chỉ cần một câu chuyện vô thưởng vô phạt thì mọi thứ sẽ vỡ lở. Tôi không dám lập tài khoản Facebook cũng vì nguyên nhân này.
Cặp bồ và "quan hệ" trở thành chiến tích đủ để tôi được chào đón hơn ở đây. Tôi vừa mặc cảm vừa cảm thấy thích. Từ đấy tôi đủ điều kiện để tham dự các hội nhóm và party. Party thật ra cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài bởi nó thật sự là những cơ hội của bia rượu, nhảy nhót và sex. Khi tất cả đã say mèm, mọi người nửa vô thức nửa kích thích nằm lăn lóc khắp nơi và làm tình.
Tôi chỉ giữ tỉnh táo được những lần tham dự đầu tiên. Càng về sau, càng quen thân thêm nhiều bạn bè thì trở thành "cá mè một lứa". Tỉnh dậy trong cơn nhức đầu, trên người không vướng chút áo quần, tôi thương người yêu và lo lắng cho nhân cách của mình đến ngạt thở.
Biết vậy nhưng tôi vẫn lao đầu vào những cám dỗ khác. Tôi bị anh chàng ngoại quốc bỏ rơi. Nói thật cảm giác khi ấy của tôi đau khổ thì ít mà luyến tiếc những giây phút ân ái với anh ta thì nhiều. Để chứng minh không có anh ta tôi vẫn được rất nhiều người theo đuổi, tôi bắt đầu đong đưa, liếc mắt đưa tình, ỡm ờ với đàn ông. Thú thật tôi rất thích đàn ông phương Tây, không chỉ vì họ lãng mạn ngọt ngào mà đàn ông Tây còn vô cùng "dũng mãnh" trong chuyện ấy.
Ở Singapore cũng có tình trạng gạ tình lấy điểm số trong học tập. Tôi đã làm vậy, nhưng chỉ khác rng tôi vừa gạ tình vừa gạ điểm. Giáo sư của tôi rất hấp dẫn. Đứng trước ông, tôi không ngại ngần cởi bỏ quần áo và lao vào trước.
Lần đầu tiên trong cuộc đời 26 năm, tôi mới nhận thấy rằng mình ham muốn sex đến như vậy. Tôi trở thành một con người hoàn toàn khác.
Những lúc đi lên sân thượng ký túc xá hóng mát, nếu vô tình gặp gỡ một nam sinh viên thì tôi có thể làm tình ngay tại đấy. Tôi cuồng loạn đến mức chẳng cần màn dạo đầu hay vuốt ve âu yếm. Tôi chỉ cần ai đó vào cuộc ngay với cường độ mạnh mà thôi.
Tôi biết mình đang gặp phải một vấn đề lớn. Tôi không thể tập trung học tập mà chỉ khát khao được gần gũi đàn ông. Nhưng đó phải là người phương Tây. Tôi thèm muốn những anh chàng cao to đầy cơ bắp bởi chỉ cần nhìn thấy họ, cơ thể tôi đã bị kích thích như có dòng điện chạy qua.
Noel năm nay tôi phải về Việt Nam. Tôi thấy xấu hổ với mọi người và cũng lo sợ người yêu cũ biết chuyện. Hơn hết, tôi muốn chia tay người yêu Việt Nam để anh khỏi mất công chờ đợi. Và cũng bởi tôi không thể tìm thấy những xúc cảm tình ái khi bên anh.
Con người tôi ngày càng tồi tệ. Ngay cả những giây phút viết ra những dòng tâm sự này mà tôi vẫn bị kích thích và ao ước được gặp một anh chàng nào đó để làm "một hiệp". Có phải tôi đã mắc bệnh nghiện sex không? Tại sao tôi lại ra nông nỗi thế này?
Theo VNE
Cave trả thêm tiền cho khách để được... quan hệ Công viêc khiên tôi trơ thanh ke nghiên sex, va giơ đây, chi cân môt ngay không đươc &'găp' đan ông la ngươi tôi lai bưt rưt kho chiu. Sô phân trơ trêu đa run rui tôi tơi con đương cung va cuôi cung tôi phai "lam gai" đê kiêm tiên nuôi thân. Tôi đa không con biêt xâu hô khi phai tiêp...