Mặc cảm vì mỗi tháng vẫn phải xài thêm tiền của bạn trai
Tôi thấy trong mắt anh mình chả làm được gì, chỉ như gánh nặng. Tôi đã phải tìm đến bác sĩ tâm lý để điều trị.
Tôi được gọi là xinh đẹp, con nhà khá giả và công việc ổn định. Anh từng ly hôn, cũng có công việc, cuộc sống ổn định. Chúng tôi quen nhau cách đây 5 năm, đã tính đến chuyện hôn nhân nhưng do ba mẹ luôn ngăn cản vì quá khứ của anh. Vợ cũ của anh luôn hăm dọa rằng cho dù anh có yêu ai thì cô ta cũng phá đến cùng. Suốt khoảng thời gian yêu nhau chúng tôi luôn phải lén lút gặp gỡ một cách rất khổ sở, vừa sợ gia đình tôi biết vừa sợ cô vợ cũ của anh biết sẽ hãm hại tôi. Có thời gian vì quá mệt mỏi với chuyện tình cảm tôi gần như bị trầm cảm. Tôi cảm nhận được anh yêu mình rất nhiều và tôi cũng thế.
Tuy nhiên tôi luôn có một sự day dứt trong lòng, không hiểu vì sao nó lại xuất hiện. Nếu là những cô gái khác chỉ cần được như tôi có lẽ họ đã hài lòng và an hưởng cuộc sống, còn tôi lúc nào cũng có cảm giác tự ti, nghĩ mình thua kém, chưa làm được gì, vô dụng. Tôi luôn cố gắng kiếm thêm những công việc khác ngoài việc chính để tăng thu nhập nhưng lần nào cũng thất bại. Tôi mặc cảm về bản thân kinh khủng. Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại tệ hại như thế trong khi trước đây luôn tự tin. Phải chăng tôi đang yêu một người quá tài giỏi, xung quanh anh luôn là những cô gái xinh đẹp, tài năng nên bản thân trở nên như vậy?
Video đang HOT
Tôi sợ cảm giác bị so sánh, đặc biệt là gia đình anh có thể sẽ so sánh tôi với cô vợ trước. Nghe nói cô ấy rất giỏi kiếm tiền và lương vài ngàn đô mỗi tháng. Còn tôi, một tháng lương tại cơ quan khoảng 9 triệu, nếu không mua sắm cho bản thân và nuôi các em phụ thêm cho mẹ thì tôi sống cũng gọi là dư dả. Tuy nhiên, do tôi luôn tự ti dù xinh đẹp chả thua ai, công việc và gia đình lại càng không kém cạnh người nào. Tôi luôn cố gắng muốn mình hoàn hảo trong mắt anh nên chăm chút bản thân và cuộc sống một cách chu toàn nhất. Trước đây khi chưa đi làm, mỗi lần tôi muốn mua một món gì hay cần tiền đều phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều trước khi bấm tin nhắn gửi cho anh. Mỗi lần như vậy tôi thấy mình tệ hại vô cùng, có lẽ anh không nghĩ gì nhưng tôi hay suy diễn và cảm thấy anh coi thường mình nên sau mỗi lần như thế bản thân bị stress kinh khủng.
Mọi người vẫn nói xinh đẹp, giỏi giang lại khéo léo như tôi thì đại gia theo đầy, sao tôi lại phải đắn đo về những chuyện như thế. Các cô khác còn đòi mua nhà, mua xe, như tôi đòi hỏi có gì ghê gớm. Do bản chất tôi không phải là con người như thế nên chỉ yêu mình anh, chẳng đòi hỏi gì bởi biết sau này khi công việc tốt hơn anh sẽ lo cho tôi chẳng thiếu gì. Khi nhận được nhiều lời khuyên của mọi người cũng là lúc chúng tôi yêu nhau tròn 5 năm, đủ lâu để hai người có thể xài chung tiền.
Nửa năm nay tôi hàng tháng vẫn rút đều đặn 10 hoặc 15 triệu để lo cuộc sống, các em và gia đình cũng như bản thân, mặc dù tôi cũng chả muốn nhưng vì có các em nên 9 triệu tự kiếm được là không thể lo đủ. Trong lòng đã đỡ stress hơn nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác mặc cảm. Tôi thấy trong mắt anh mình chả làm được gì, chỉ như gánh nặng. Tôi đã phải tìm đến bác sĩ tâm lý để điều trị. Tôi thực sự muốn làm thêm một cái gì đó cho cuộc sống của mình, không muốn bị nói là đẹp vô nghĩa, trong khi cảm nhận được mình dư khả năng để phát triển bản thân. Tôi muốn làm thêm một cái gì đó mà không cần đến sự giúp đỡ của anh. Như người khác có người yêu giúp đỡ chia sẻ là điều hạnh phúc, còn với tôi là áp lực. Tôi mệt mỏi và muốn bước ra khỏi cảm giác này. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Em gái và tôi cùng yêu một người đàn ông
Thực lòng tôi rất yêu anh nhưng cũng thương em gái. Nhà tôi từ nhỏ đến giờ chỉ có 3 mẹ con, giờ thế này mẹ tôi buồn lắm.
Tôi 24 tuổi, một người hướng nội và khá rụt rè. Tôi sống khép kín vì luôn thấy mặc cảm tự ti vì ngoại hình của mình (tôi khá béo). Tôi ngại giao tiếp với mọi người. Trái ngược, em gái tôi giống mẹ nên rất xinh xắn, khéo ăn nói nên có nhiều chàng trai theo đuổi. Tháng 12/2014 tỉnh tôi có đợt tuyển viên chức, ngày nộp hồ sơ cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh. Anh là một trong 6 người tiếp nhận hồ sơ dự tuyển, rất nhiệt tình, ân cần hỏi han và vui vẻ giải đáp những thắc mắc của tôi. Chỉ bấy nhiêu thôi tôi đã làm tôi có ấn tượng rất tốt về anh. Tôi cảm thấy như là duyên số sắp đặt khi được gặp anh lần nữa.
Anh là một trong những người tham gia phỏng vấn (lúc đầu là một người phụ nữ khác nhưng không biết vì lý do gì mà được thay thế). 10 ngày sau, tôi vui mừng khôn xiết khi mình đỗ và càng vui gấp bội khi gặp lại anh một lần nữa. Tôi không ngờ anh còn nhớ mình. Tối đó anh nhắn tin cho tôi trò chuyện, từ đó chúng tôi chính thức trở thành bạn bè, nói chuyện rất hợp nhau. Anh tâm sự với tôi về công việc và cuộc sống của anh. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thân thiết với một người khác giới nào như vậy. Tôi cảm thấy rất thoải mái và sẵn sàng tâm sự với anh về những buồn vui của mình. Chẳng biết từ bao giờ tôi cảm thấy mình cần anh đến thế. Tôi nghĩ mình đã yêu anh ấy rồi.
Bạn thân khuyên tôi nên thổ lộ cho anh biết để sau này không phải hối hận. Nhưng khi nhìn bản thân, tôi thấy mình không xứng với anh, vì vậy tôi cứ lần lữa mãi. Tôi quyết tâm đến khi giảm cân thành công sẽ thổ lộ tình cảm của mình nhưng một số việc xảy ra không như tôi mong muốn. Cách đây 5 tháng, trong một lần gọi Facetime, em gái tôi có trò chuyện cùng anh. Sau lần trò chuyện đó nó rất quan tâm anh, hỏi tôi số điện thoại anh, hỏi mối quan hệ của tôi và anh là gì? Tôi không nghĩ gì nên nói với nó rằng mình chỉ coi anh là bạn, lúc đó con bé tỏ ra rất vui mừng. Em nói rất thích anh và bảo tôi không được có tình ý gì với anh. Tôi chẳng nghĩ gì nên gật đầu.
Thỉnh thoảng anh ghé nhà tôi chơi, anh và em gái tôi có vẻ rất thân thiết. Em tôi rất vui và nó nói là cảm nhận được anh cũng có tình cảm. Trước giờ mọi thứ tôi đều nhường nhịn nó, vì vậy mặc dù rất thích anh nhưng tôi vẫn tỏ ra chẳng có gì. Hôm 14/2 vừa rồi, em gái tôi tỏ tình với anh nhưng bị từ chối. Về đến nhà nó khóc lóc om sòm, kêu tôi sống giả dối, luôn ganh tỵ, cướp đoạt tình yêu của nó. Nó nói tôi không xứng với anh, anh có tình cảm với nó nhưng tôi lại chen ngang. Mặc tôi giải thích gì nó cũng không nghe. Nó giận tôi không ăn không uống gì làm mẹ lo lắm. Nó không nói gì với tôi, bỏ lên chỗ làm và ở luôn trên ấy không về.
Tôi nhờ mẹ giải thích giúp nhưng nó cũng không nghe. Nó nói muốn mọi thứ như cũ thì chỉ còn cách nhường anh cho nó. Thực lòng tôi rất yêu anh nhưng cũng thương em gái. Nhà tôi từ nhỏ đến giờ chỉ có 3 mẹ con, giờ thế này mẹ tôi buồn lắm. Liệu có cách nào vẹn toàn hay tôi chỉ có thể chọn một trong hai? Xin cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Ngã ngửa vì vợ chi cho 50 triệu mỗi tháng chỉ để... Tôi ngã ngửa khi thấy tiền trong tài khoản tháng nào cũng vơi đi một con số cực lớn nhưng không hiểu vợ tôi đã tiêu những gì? Kinh tế của vợ chồng tôi khá giả. Tôi có công ty riêng, biệt thự rộng rãi ở ngoại ô. Hai vợ chồng mỗi người một chiếc ô tô để thuận tiện cho việc đi...