Mặc cảm vì đã qua một lần đò
Đến bây giờ, khi nghĩ về cuộc hôn nhân cũ, chị vẫn còn bị ám ảnh. Hình ảnh người đàn ông vũ phu, từng đánh đập chị chỉ vì cái tội chị không còn trinh tiết khiến chị thấy rùng mình.
Một người chồng từng nói lời ngon ngọt, hết lời yêu thương, chăm sóc chị, vậy mà, sau khi cưới nhau, anh ta ruồng bỏ chị, xúc phạm chị bằng những lời lẽ thậm tệ. Chị đau lòng, chị khóc nức nở, đau đứt ruột gan vì anh phụ bạc. Chị cảm thấy đó là thật bất hạnh khi lấy người chồng này.
Anh không đi làm, ở nhà lông bông, nay đây mai đó, còn chị cật lực với công việc kiếm được, cố gắng kiếm tiền để chăm cho gia đình. Hàng xóm thương chị, chắc họ cũng bàn ra tán vào vài lời, nói rằng, chị khổ sở khi có người chồng lười biếng, chỉ biết bám váy vợ. Người chồng ấy không biết điều, lẽ ra nên nghe những lời đó mà thấy rằng mình thật thiếu trách nhiệm với gia đình, nhưng không… Anh ta còn khó chịu với chị, cau có với chị, nói chị chính là nguồn cơn của câu chuyện hàng xóm khinh thường anh.
Anh trút giận lên đầu vợ, nói vợ anh cậy làm được vài đồng rồi lên mặt. Chị nào lên mặt, chị cũng đâu có thời gian đi buôn chuyện với hàng xóm. Vả lại, làm vợ ai lại &’vạch áo cho người xem lưng’. Chị cố gắng vì anh, vì gia đình này nhưng lại bị anh coi thường.
Anh mang cái chuyện chị không còn trinh tiết ra để đay nghiến chị, anh chửi chị &’cô cũng không hơn gì tôi đâu, tôi rước cái của nợ cô về là may mắn lắm rồi. Đồ hư hỏng xem lấy được ai’. Vốn anh không phải là người chồng vô lương tâm, độc mồm độc miệng như vậy nhưng mà, về nhà, không đi làm, bị hàng xóm dị nghị là xin tiền vợ khiến anh từ một con người hiền hậu trở nên cáu bẳn. Như người khác, nếu tốt ra, họ sẽ tu chí làm ăn, lo lắng cho vợ và gia đình nhưng bây giờ, chồng trở thành kẻ không ra gì…
Anh trút giận lên đầu vợ, nói vợ anh cậy làm được vài đồng rồi lên mặt. Chị nào lên mặt, chị cũng đâu có thời gian đi buôn chuyện với hàng xóm. (ảnh minh họa)
Nghĩ lại những trận đòn anh giáng lên đầu chị, chi ngậm đắng nuốt cay. Nhiều lần chị muốn từ bỏ gia đình này để trở về quê nhưng mà làm thế nào được, mới lấy chồng đã bỏ, thiên hạ sẽ dị nghị sao? Chị có chồng mà chưa có con, tới hơn 1 năm chị cũng chưa có con. Anh lấy lí do đó nói chị là đồ đàn bà hư hỏng, chắc chơi nhiều rồi nên bây giờ chẳng dễ sinh con. Trong khi chị thật sự không biết là do anh hay do chị, anh có lý nào đổ hết tội lên đầu chị?
Những trận đòn như vậy chỉ có thể chịu được trong giới hạn, đến một lúc chị phải chấm dứt mối quan hệ này dù chị không muốn. Chị đã dừng lại, chị quyết tâm viết dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này. Chị dù có chút tiếc nuối nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kéo dài thêm ngày nào thì thân xác chị tiều tụy, chị bị hành hạ càng nhiều ngày ấy. Chị đâu còn sức lực, đâu còn chịu đựng được nữa. Phải chấm hết thôi…
Video đang HOT
Chị ly hôn dù anh ta cũng không muốn nhưng chị quyết làm. Chị chấp nhận lời chê bai của hàng xóm láng giềng que mẹ, họ nghĩ sao thì nghĩ nhưng chị phải sống cho mình. Chị trở về nhà, chấp nhận cuộc sống làm đứa con gái bỏ chồng, chăm sóc bố mẹ…
Hàng xóm quê chị hơi ác miệng, người ta chẳng biết đầu đuôi thế nào nhưng cứ tung tin không ra sao cả. Có người thì nói chị vụng trộm nên bị chồng đuổi, có người thì lại nghe đâu đồn là chị không còn trong trắng, chồng ép về nhà, li dị luôn. Dù có lý do gì họ cũng chỉ nghĩ được, nguyên nhân của cuộc chia ly này là do chị. Chị buồn lắm, chị nuốt nghẹn vào lòng, không dám nói, cũng chẳng thanh minh với những người nhiều chuyện. Chị sống bình lặng bên gia đình, cho những ngày tháng đó sớm qua…
Từ cái ngày chị ra đi, bị chồng đánh đập và người đời soi mói chị cũng không còn ý định chồng con nữa. (ảnh minh họa)
Người ta khuyên chị, bỏ chồng có gì đâu, không hợp thì chia tay, thích thì có chồng mới. Nhưng người quê chị họ không nghĩ vậy, họ không chấp nhận cái kiểu thích thì chia tay, họ cho rằng những người bỏ chồng là những người ghê gớm. Chị sợ chẳng dám tiếp xúc với những người như thế. Bố mẹ chị cũng phiền lòng vì con gái, mẹ chị héo mòn.
Hiểu tấm lòng của mẹ, chị xin mẹ đi vào miền nam lập nghiệp. Chị muốn trốn khỏi cái vùng đất cổ hủ, nơi người ta coi chuyện bỏ chồng là chuyện khó chấp nhận. Chị đã từ bỏ chồng, và từ bỏ cả gia đình. Chị sẽ làm lại cuộc đời ở nơi đất mới.
Từ cái ngày chị ra đi, bị chồng đánh đập và người đời soi mói chị cũng không còn ý định chồng con nữa. Những người đàn ông tán tỉnh chị, chị không dám đả động gì, chị sợ người khác sẽ xì xèo này kia. Chị cũng không dám nói với họ về quá khứ của mình. Đàn ông với chị là một điều gì đó rất xa xỉ, chị sợ hôn nhân lần 2, sợ những trận đòn do cuộc hôn nhân khác mang lại.
Chị đi làm, cơ quan có nhiều người biết chị bỏ chồng, chị cũng nói với vài người nhưng mà cả cơ quan đều biết. Chị cứ khép mình sống như vậy, tự ti vì sợ rằng người ta chê bai mình, khó chịu với mình. Chị không dám trêu chọc ai hết, cũng không đùa cợt, ăn nói bỗ bã gì cả, chị sống như một người trầm lặng…
Cứ ai nói đến chuyện phụ nữ bỏ chồng hay lấy chồng lần hai là trai tim chị lại rộn ràng.(ảnh minh họa)
Ai đó nói giới thiệu chị với người này người kia, chị chỉ cười. Phụ nữ bỏ chồng còn dám mơ đến ai. Có người đàn ông chưa có vợ con, nói yêu chị, tán tỉnh chị gần 1 năm trời, hứa sẽ mang lại cho chị cuộc sống hạnh phúc, chị chỉ lắc đầu. Chị không phải không có cảm tình với anh ta, chỉ là chị sợ, sợ một ngày nào đó người ta sẽ mang quá khứ của chị ra đay nghiến. Còn gia đình anh nữa, chị phải làm sao để đối diện đây?
Cứ ai nói đến chuyện phụ nữ bỏ chồng hay lấy chồng lần hai là trai tim chị lại rộn ràng. Chị tự ái, tự cảm thấy bản thân mình chính là đối tượng trong câu chuyện của họ, họ đang trêu chị, đang nói về chị. Chỉ là chị quá áp lực, quá tự ti khi đã qua một lần đò nên cảm giác như vậy thôi, chứ chẳng ai nói gì chị cả. Chị chưa thoát được suy nghĩ đã từng bỏ chồng. Có lẽ, những trận đòn và nỗi đau tinh thần người đàn ông ấy gây ra cho chị đã không thể nào lành được, nó khiến chị nhức nhối mãi không thôi…
Theo Khampha
Dù thế nào anh cũng không nên chửi em!
Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả thể xác. Cái tát của anh giáng xuống em chưa thấm vào đâu, nó đau, rát xé nhưng không bằng nỗi đau trong lòng em.
Anh à, đến hôm nay, chúng mình mới cưới nhau được nửa năm, em còn đang sống những ngày tháng hạnh phúc, mặn nồng của vợ chồng son. Vậy mà anh lại giáng cho em một đòn đau đớn như vậy. Em cảm thấy đau khổ, uất nghẹn, cảm thấy thật sự thất vọng về một con người. Có ai mới cưới mấy tháng mà chồng chửi vợ không anh?
Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả thể xác. Cái tát của anh giáng xuống em chưa thấm vào đâu, nó đau, rát xé nhưng không bằng nỗi đau trong lòng em. Vợ chồng mình cãi nhau vì vài chuyện lặt vặt, từ mâu thuẫn nhỏ đến mâu thuẫn lớn, rồi anh cau có, khó chịu với em. Anh coi trọng bạn bè của anh hơn em, người vợ anh mới cưới. Nên khi em nói vài lời về bạn anh, em chê bai bạn anh, phê bình bạn anh này kia, anh nổi khùng. Anh nhìn em trừng trừng, con mắt khó chịu. Anh bảo em &'nói gì đấy, đừng có mà nói năng linh tinh'.
Anh bảo em ăn nói không có văn hóa, đừng có xúc phạm bạn anh. Sự sĩ diện của anh quá lớn. Anh xem bạn anh là linh hồn của anh, anh quý trọng họ, coi họ như người nhà, hết lòng giúp đỡ, hi sinh vì họ. Nhưng anh nghĩ xem, họ đã bao giờ giúp được anh điều gì. Anh có tiền cho họ vay, họ không nghĩ đến chuyện trả lại. Có gì họ cũng nhờ anh được nhưng khi anh cần, anh nhờ họ thì họ ở đâu. Họ đưa anh đi uống rượu bia, hút thuốc, nhậu nhẹt đến đêm anh mới về, bỏ người vợ mới cưới của anh ở nhà, mà anh thấy thế là vui, hạnh phúc đúng không anh? Còn bên vợ anh, anh thấy quá thường là vậy...
Anh bảo em ăn nói không có văn hóa, đừng có xúc phạm bạn anh. Sự sĩ diện của anh quá lớn. (ảnh minh họa)
Anh từng nói anh yêu em nhất trên đời, không có gì thay thế được em, dù có thế nào thì anh cũng không bao giờ thay lòng. Chuyện lớn chưa có, mới có chuyện nhỏ thế này mà anh xúc phạm em, đay nghiến em suốt đêm, anh còn đòi hỏi gì nữa. Em cảm thấy chán nản mệt mỏi vì anh. Em cố gắng cãi lại anh, thách thức anh thì anh buông một cái tát như trời giáng.
Anh thấy em vẫn nói, anh chửi em bằng những lời lẽ thậm tệ, anh còn văng tục chửi bậy, xưng em là cô, tôi này kia. Anh khiến em hoàn toàn thất vọng về anh. Anh liên tục nói em mất dạy, bố mẹ em không dạy được em nên cãi lại chồng nhem nhẻm. Anh nói ai xúc phạm anh, khi anh động đến bố mẹ em, chính là anh đang xúc phạm em. Em không bao giờ chấp nhận bất cứ người nào động đến bố mẹ em, điều đó là không thể, anh hiểu chứ...
Những lời yêu thương ngọt ngào đâu rồi? Hôm qua còn yêu đương là thế, hôm nay đã buông những câu nói đau lòng nhau như vậy hả anh? Anh chửi em ư, chưa bao giờ em thấy anh cục cằn, thô lỗ như vậy? Điều gì đã làm anh thay đổi như vậy hay là do bản chất anh thế, chỉ là anh cố tình che đậy và chưa có cơ hội bộc bạch ra mà thôi...
Bây giờ, em thực sự đau khổ. Em cố gắng bao dung, cố gắng nghĩ vợ chồng ai chẳng có lúc giận nhau để tha thứ cho anh nhưng không thể. Em không thể nào chấp nhận được chuyện này, nghĩ đến câu anh chửi rủa em mà em uất nghẹn cổ họng. Em phải làm sao đây, em chán lắm rồi!
Dù thế nào, lẽ ra, anh không nên đánh em, chửi em chứ! Tại sao anh lại làm như vậy để bây giờ em mất hết niềm tin nơi anh... (ảnh minh họa)
Nếu như chúng mình cưới nhau vài năm thì không sao, dù chuyện chồng tát vợ, chửi vợ chẳng hay ho gì. Nhưng chúng mình mới cưới vài tháng, anh nỡ xuống tay với em sao?
Anh đang nghĩ gì, anh có chút nào cảm thấy hối lỗi với người vợ này không anh? Em thật sự không muốn nhìn mặt anh, không muốn nói chuyện với anh nữa, nhưng cuộc sống thế này quá mệt mỏi anh à. Em đau lắm, trái tim em nhức nhối, em đau khổ vô cùng. Em hiểu, chuyện giận dỗi này chẳng đi đến đâu vì người khổ nhiều chỉ là em, em vốn nội tâm hơn anh mà. Với lại, anh đâu có quan tâm em buồn, em khóc ra sao, anh mặc kệ em bao ngày qua. Bỏ nhau thì chưa được, mới cưới mà bỏ thì không còn mặt mũi nào nhìn người khác. Nhưng mà cứ cố sống thế này, em mệt lắm!
Dù thế nào, lẽ ra, anh không nên đánh em, chửi em chứ! Tại sao anh lại làm như vậy để bây giờ em mất hết niềm tin nơi anh...
Theo Khampha
Căn nhà trọ nhỏ và người chồng bạo lực Đêm nao cung vây, ngươi trong xom tro nho dương như đa quen vơi tiêng khoc dâm dưt cua chi. Môt tiêng khoc nghe chua chat coi long. Nêu đươc sông trong môt gia đinh hanh phuc, nêu co đươc môt ngươi chông tôt bung, co thê lăm ngươi ta se vô tinh lang quên đi nhưng sô phân hâm hiu, nhưng ngươi...