Mặc cảm thua cuộc
Kết hôn hơn 20 năm, cũng chừng ấy năm làm việc, nuôi hai con khôn lớn, giờ đã nghỉ chờ hưu, tôi tưởng mình đã có kinh nghiệm sống, nhưng khi xảy ra chuyện mới hiểu thế nào là trải nghiệm của người trong cuộc.
ảnh minh họa
Người thứ ba xen vào gia đình tôi là một bạn làm ăn, từng gặp gỡ, tưởng rất cảm thông hóa ra cô ta lại cầm dao trong tay mà mình không biết. Chồng tôi là người giàu tình cảm, nhưng chừng ấy năm chồng vợ, giờ câu yêu thương chỉ dành cho người khác, còn vợ thì chỉ đem tiền về là coi như đủ! Thật bất ngờ khi đọc những dòng tin họ nhắn cho nhau. Khi tôi làm lớn chuyện, anh bảo tôi ghen vô cớ, làm mất mặt chồng. Nhưng khi tôi phát hiện anh chuyển tiền vào tài khoản lạ, anh lại bảo “Anh có lấy tiền của em không?”. Người đàn bà ấy trẻ hơn chồng tôi mười tuổi, không rực rỡ nhưng khéo ăn nói, là phụ nữ trí thức, doanh nhân trẻ, song hành cùng anh thời điểm này rất hợp. Tôi thua đứt rồi, bởi tôi giờ chỉ là bà nội trợ kiêm tài xế đưa đón con. Hôm rồi tôi giận quá, đưa đơn dọa ly hôn, nào ngờ chồng tôi ký ngay. Con gái tôi sốc, cháu bảo nếu mẹ sống không hạnh phúc thì ly hôn đi, con cũng không cần. Tôi phải cư xử như thế nào đây?
Chị Thanh Liễu mến,
Video đang HOT
Thua cũng năm bảy đường thua, biết cách thua thì không mất hết. Mình lớn tuổi hơn người ta, thế mạnh của mình là chín chắn hơn, hiểu biết hơn – hiểu cả công chuyện làm ăn, tài sản chung riêng lẫn tính cách và sức khỏe của chồng mình. Đó là những thế mạnh cần khai thác. Mình mà nóng giận, bộp chộp, chuyện gì cũng làm ầm ĩ lên là thất thế ngay. Chuyện “dọa ly hôn” vừa rồi là một ví dụ. Ở tuổi này, làm việc gì cũng cần cân nhắc, không thể nóng giận làm mình làm mẩy như tuổi đôi mươi.
Lá đơn ly hôn, không biết anh chị ai đang là người giữ. Không phải cứ ký vào đơn là ly hôn được ngay. Nếu chưa thuận tình ly hôn, chị có thể không nộp đơn. Vợ chồng đã 20 năm, có chia tay thì cũng không thể ngày một ngày hai mà xong được. Chị vẫn còn yêu chồng, anh ấy cũng không công khai thừa nhận quan hệ kia. Anh chị nên dành thời gian cho mỗi bên trấn tĩnh lại trước khi đi đến quyết định cuối cùng.
Chị đã gặp gỡ “đối tác” của chồng, nay có thể tiếp tục gặp gỡ, nói chuyện cho ra lẽ. Với mục tiêu là gìn giữ gia đình, chị phải hết sức bình tĩnh trong những cuộc gặp gỡ đó. Không nên chỉ trích, thóa mạ, càng không nên đề cập tới những chuyện như “chuyển tiền” nếu mình chưa nắm rõ tài khoản đó của ai, tiền chuyển nhằm mục đích gì. Đa phần trong trường hợp chị, nỗi hờn ghen mất chồng, cộng với sự xót ruột mất tiền thường khiến mình mất bình tĩnh. Thành thực mà nói, tiền đã mất ít khi nào lấy lại được. Thôi, hãy xem con người là trọng, “người còn của còn”, cũng phải hy sinh một ít. Ai cũng có khi lầm lạc, không phải chỉ có chồng mình. Điều quan trọng là chị đừng mang nặng mặc cảm “thua cuộc”, vì nào đã biết ai thắng ai thua. Mình là vợ danh chính ngôn thuận, là bà chủ gia đình, là mẹ của các con. Mình không dễ dàng thua cuộc. Hãy động viên tinh thần các con cùng mẹ gìn giữ gia đình, tạo không khí nhẹ nhàng đầm ấm, đừng nặng nề dằn hắt khiến chồng chị đi ra ngoài nhiều hơn, con cái cũng mệt mỏi, dễ dẫn tới chỗ bất cần, bản thân mình cũng không được gì.
Còn nếu đã dự định ly hôn, cũng phải xem xét kỹ các điều kiện về tài sản, kinh tế, không để mình rơi vào cảnh trắng tay cuối đời. Tuy nhiên, đây là giải pháp mà hẳn chị cũng không mong muốn. Vậy thì, không bao giờ là quá muộn để chiến đấu giữ lấy gia đình mình, hạnh phúc của mình. Chúc chị lấy lại niềm tin và sẵn sàng đương đầu với thử thách.
Theo VNE
Tôi không thể có con vì chồng tôi quá 'yếu'
Anh xấu hổ, mặc cảm và luôn thấy có lỗi với tôi vì anh không làm tròn được bản lĩnh đàn ông.
Nhiều lúc tôi đã nghĩ tới chuyện hay là kiếm một đứa con rồi sống cùng anh nhưng cũng khó (Ảnh minh họa)
Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ và buồn tủi khi phải nói về điều không hay ho này. Nhưng quả thực lúc này, lòng tôi rối bời, tâm can tôi thì đau khổ vô cùng. Có lẽ nào hạnh phúc đã đến quá muộn với tôi giờ lại còn dang dở? Tôi thương chồng nhưng tình thương đó liệu có giúp chúng tôi hạnh phúc được không? Điều tôi cần là một gia đình đúng nghĩa, những đứa con mà đó lại là điều anh khó có thể làm cho tôi.
Năm nay tôi đã 33 tuổi. Tôi lấy chồng khá muộn, tận đến năm 30 tuổi tôi mới lên xe hoa về nhà chồng. Nói thật, chúng tôi không phải yêu nhau rồi kết hôn mà là do người thân mai mối. Cả hai bên thấy hợp tình hợp lí, tuổi tác, tính cách cũng phù hợp nên đã quyết định đến với nhau sau 4 tháng quen biết. Nói như vậy không có nghĩa là tôi không yêu chồng. Khi quyết định gắn bó với anh ấy, tôi cũng cảm thấy yêu thương và trân trọng tình cảm mà hai người có với nhau dù nó rất ngắn ngủi.
Chồng tôi là người hiền lành, tốt tính thậm chí là thật thà quá mức. Tôi yêu sự ngu ngơ, chất phác của anh. Càng sống với anh thì tôi càng thấy mình yêu anh hơn. Nhưng có một điều khiến tôi không thể nào yên lòng được đó là chuyện về "bản lĩnh đàn ông" của anh. Tôi biết nói ra những điều này thật đáng xấu hổ nhưng nó đang là trở ngại lớn nhất với hôn nhân của chúng tôi.
Tôi không phải là người phụ nữ ham hố tình dục hay đòi hỏi cao. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà bình thường như bao người khác. Ngay đêm tân hôn, chúng tôi không làm "chuyện ấy" mà anh ngồi thú nhận với tôi về việc anh gặp khó khăn khi quan hệ. Khi đó tôi cũng không hình dung ra được vấn đề, chỉ nghĩ rằng khó khăn thì hai vợ chồng từ từ khắc phục cũng không sao. Nhưng rồi sau đó tôi mới biết, anh bị khiếm khuyết từ khi sinh ra. "Của anh" quá nhỏ, nhỏ tới mức bất bình thường nên không thể quan hệ được. Mặc dù anh đã cố gắng rất nhiều nhưng thật sự khó khăn vô cùng.
Anh xấu hổ, mặc cảm và luôn thấy có lỗi với tôi vì anh không làm tròn được bản lĩnh đàn ông. Tôi không trách chồng về điều đó vì tôi biết đó đâu phải lỗi của anh. Bản thân anh cũng không muốn như vậy. Anh đã quá khổ tâm rồi, anh không đáng để bị trách cứ. Hơn 3 năm qua, tôi và anh cố gắng khắc phục nhưng dường như mọi việc đều không thể như ý muốn của mình. Nó không chỉ ảnh hưởng tới chuyện quan hệ vợ chồng mà tới giờ tôi cũng chưa thể có một đứa con cho riêng mình.
Sống với anh 3 năm, tôi chưa hề biết đến mùi vị của hạnh phúc chăn gối. Có đôi lúc tôi cảm thấy tủi thân vô cùng nhưng thương anh tôi phải giấu kín mọi chuyện. Cho tới gần đây, tôi quen một người đàn ông. Anh ấy cũng mới mất vợ vì tai nạn. Anh hơn tôi 3 tuổi, tính tình cũng hiền lành. Thấy vợ chồng tôi lấy nhau lâu mà chưa có con nên anh cũng quan tâm. Cuối cùng, anh biết chuyện. Sau một thời gian, anh có ngỏ lời muốn gắn bó với tôi. Anh nói rằng hạnh phúc ở đời là được làm mẹ và sẽ rất thiệt thòi cho tôi nếu cứ phải sống mãi như thế này.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của anh ấy. Đúng là tôi cần phải có những đứa con cho riêng mình. Tôi năm nay cũng đã 33 tuổi rồi, tôi sợ đợi anh thì tôi sẽ quá để sinh con mất. Mà sự chờ đợi tôi của tôi cũng không biết có kết quả hay không. Nhưng nếu bỏ anh thì tôi thương anh lắm. Tôi cũng nặng lòng vì anh tốt với tôi. Nhiều lúc tôi đã nghĩ tới chuyện hay là kiếm một đứa con rồi sống cùng anh nhưng cũng khó. Thực sự, làm vợ mà cả đời không biết đến chuyện chăn gối hạnh phúc như thế nào thì cũng đau khổ vô cùng. Tôi nên làm gì đây? Phải làm sao để trọn nghĩa vẹn tình?
Theo VNE
Mặc cảm vì quá khứ bị lạm dụng Tôi không có niềm tin rằng ai đó sẵn sàng yêu tôi bất chấp nỗi đau quá lớn ấy! Không có người đàn ông nào có thể vị tha đến như thế, đúng không? Tôi năm nay 20 tuổi. Hay cười hay nói, luôn ồn ào chỗ đông người và những khi lắng lại một mình thì trầm lặng như một bà cô...