Mặc cảm là gay, tôi bế tắc trong cuộc sống
Gia đình, bạn bè hối thúc tôi kiếm người yêu, lấy vợ, nhưng tôi thấy mệt, tôi thà ở vậy hơn là lấy người mình không yêu, không có cảm xúc.
ảnh minh họa
Tôi năm nay gần 30 tuổi và đang làm công chức tại một thành phố, hiện tại tôi đang bế tắc và đau khổ nhưng lại không dám tâm sự cùng ai, vì xã hội, vì định kiến, và vì sợ những người trong gia đình sẽ không chịu được cú sốc khi biết tôi là gay nên tôi không dám công khai.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường từ năm tôi học lớp 7 tôi đã cảm nhận sự khác lạ trong mình. Tôi có cảm giác thích người cùng giới, nhưng thật sự cho đến bây giờ khi đã đi làm thì không ai nghĩ tôi là gay cả. Từ khi đi làm tôi cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi, đặt vấn đề muốn tiến tới hôn nhân với tôi, nhưng tôi đã viện rất nhiều lý do để từ chối, vì đơn giản tôi không thể yêu ai cả, tôi chỉ xem họ như bạn thôi. Thỉnh thoảng tôi vẫn hẹn hò riêng với bạn gái đi chơi, vì thật sự tôi cũng thử xem mình có thể yêu một cô gái hay không? Dù cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ thật sự không thể thay đổi được sự thật tôi là gay, tôi thích người cùng giới.
Video đang HOT
Do đặc thù công việc nên cơ quan tôi làm việc chủ yếu là nam, những người ở xa luôn làm việc và ở lại cơ quan và tôi cũng vậy. Trong cơ quan thì có một cậu bằng tuổi tôi, công tác cùng một vị trí công việc với tôi. Tuy là phái mạnh nhưng cậu ấy là một người rất nhẹ nhàng, tình cảm, ít nói, hay giúp đỡ người khác. Sau một thời gian công tác, tôi đã nhận ra là mình yêu cậu ấy, chỉ có cậu ấy mới có thể mang lại cho mình niềm vui. Ngày nào không được gặp cậu thì tôi rất nhớ, tôi nghĩ ngoài cậu ấy ra chắc tôi không thể yêu thương thêm một ai trên đời này nữa.
Nhưng tôi biết đấy chỉ là tình cảm từ một phía, mặc dù rất yêu cậu ấy nhưng chưa bao giờ tôi thể hiện bằng lời nói hay bất kỳ hành động nào. Hiện tại tôi đã chuyển công tác, thật sự đã xa cậu ấy, ngày nào tôi cũng nhớ em nhưng không thể nói ra. Cậu ấy chắc cũng chẳn bao giờ biết được tôi yêu cậu ấy như thế nào.
Đợt này tôi thấy rất mệt mỏi, nhiều khi muốn nói chuyện với câu ấy thật lâu, nhưng chẳng có lý do gì để kéo dài câu chuyện cả. Thỉnh thoảng chúng tôi chỉ hỏi thăm nhau như hai người bạn thôi. Thời gian cứ trôi và công việc hằng ngày của tôi nếu không có gì biến động thì sáng lên văn phòng, chiều về tắm rửa rồi nằm lướt web, Facebook và đi ngủ.
Tôi đã gần “tuổi băm” rồi, bạn bè cùng trang lứa đã có gia đình, con cái vậy mà tôi vẫn đơn thân. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp hối thúc tôi kiếm người yêu, lấy vợ, nhưng thật sự tôi thấy rất mệt, tôi thà ở vậy còn hơn lấy một người mình không yêu, nhưng liệu sống như thế có được không? Mọi người sẽ nghĩ sao khi biết về bản thân tôi? Nhiều khi tôi muốn ngủ một giấc thật dài mà không bao giờ thức dậy vì tôi không biết phải sống thế nào đây khi xã hội không chấp nhận những người như tôi.
Theo VNE
Tỏ tình qua cánh thư vỏ kẹo thân thương
Nếu không nói có lẽ chẳng ai biết ở trên đời lại có những lá thư tuyệt vời đến thế, "thư vỏ kẹo", cánh thư của tuổi học trò đã ăn sâu vào tiềm thức, mãi ám ảnh, để tôi luôn khắc khoải, da diết nhớ nhung về miền ký ức của một thời đã xa...
Ngày ấy, khi chúng tôi còn là những cô cậu học trò tinh nghịch của những lớp cấp ba trường huyện, với biết bao kỷ niệm buồn vui, biết bao trò đùa ma quỷ. Những khoảnh khắc giận hờn vu vơ, những tình yêu dại khờ ngập ngừng không dám nói, những phút miên man thả hồn theo màu hoa cánh bướm... Tất cả, tất cả nỗi niềm ấy được lưu giữ bằng các cánh thư vỏ kẹo nhỏ nhắn thân thương.
Với chúng tôi, những người trong cuộc cũng chẳng còn ai nhớ rõ thư vỏ kẹo xuất hiện từ khi nào và ai là người khai sinh ra nó. Chỉ biết rằng, vào đầu năm cấp ba, phong trào ăn quà vặt trong lớp nở rộ một cách kỳ lạ và lẽ dĩ nhiên kẹo lạc xốp trở thành vật bất ly thân trong ngăn cặp mỗi đứa.
Tôi phải nói để các bạn biết rằng, kẹo lạc xốp là một sản vật trứ danh của xứ Nghệ quê tôi. Đó là sự kết hợp hoàn hảo của lạc, mật, gừng và một vài thứ gì nữa để tạo nên hương vị đọc đáo ngầy ngậy, cay cay, thơm thơm... hấp dẫn đến nao lòng. Điều quan trọng là kẹo được gói bằng một mảnh giấy hai mặt đỏ và trắng rất dễ thương, mặt trắng ấy chính là nơi để chúng tôi "chia những nỗi niềm" các cánh thư vỏ kẹo cứ lặng lẽ truyền tay nhau hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của nó.
Đó có thể là một vài câu chuyện phiếm ngớ ngẩn, bọn con gái nói xấu con trai hoặc ngược lại, đó có thể là một lời thơ tỏ tình ngây ngô lạc điệu, một lời nhắn gửi vu vơ của ai đó dành cho ai đó... Nói chung, thư vỏ kẹo là tất cả những gì trên trời dưới đất mà đám học trò muốn nói với nhau mà các thầy cô giáo chẳng thể nào kiểm soát nổi. Nói thế thôi, chứ tôi đã không ít lần phải nếm trái đắng vì cánh thư thần tiên ấy.
Tôi nhớ có lần, trong giờ kiểm tra toán, khi cả lớp đang chăm chú làm bài, tôi cúi xuống nhặt lá thư mà em gửi thì bị cô giáo tóm gọn. Cô giận dữ bắt cả hai đứng dậy vì cái tội trao đổi bài. Cả em và tôi run bắn lên khi cô bắt phải đọc lớn những gì em gửi cho tôi. Thấy cả hai ấp úng, cô tiến tới cầm lấy "vật chứng", đọc xong và nở một nụ cười hiền hậu, còn mặt em thì ngượng chín cả lên.
Cô bảo cả lớp nghe chị N. viết nè: "ông xã mà không trả lại kẹo cho bà xã thì ra chơi coi chừng đó". Cả lớp phá lên cười sung sướng. Sau sự cố ấy, mọi người mới vỡ lẽ tôi và em là "tri kỷ" của nhau. Thế nhưng, tình yêu học trò mơ màng như cơn gió thoảng, em giờ đã là "bà xã" của người ta, còn tôi mãi lang thang trên con đường danh vọng, chỉ có những lá thư vỏ kẹo vẫn mãi được mang theo dù màu mực đã nhòa theo năm tháng.
Những lúc cô đơn, tôi lại ngồi lần giở các bức thư vỏ kẹo, nhớ biết bao kỷ niệm tuổi học trò, bất giác những câu thơ cũ hiện về trong tâm tưởng: "Hãy trả lại cho tôi những gì ngày xưa ấy, lời yêu đầu chưa dám nói cùng em. Hoa học trò hãy còn vương, mái tóc em đâu rồi trong ký ức ngày xưa...".
Theo VNE
Mẹ chồng cũng là mẹ... Chông tôi rươc me lên ơ chung ma không hê ban bac vơi vơ. Tôi tuy bưc minh nhưng vân cô chiu đưng vi nghi co me thi mơi co chông minh. Thê nhưng, thơi gian gân đây, me chông hay ton hot nay no khiên chông tôi cư kiêm chuyên la rây vơ con. Đa vây, me chông tôi con lây căp...