Mặc cảm… đàn ông
Ba năm về trước, anh không may bị một tai nạn giao thông. Dù đã chạy chữa nhiều nơi nhưng anh vẫn không thể đi lại bình thường được, phải nghỉ việc. Vợ anh hết sức thông cảm với chồng, đã mở quán cà phê tại nhà cho chồng làm chủ.
Chị đưa cả mấy đứa cháu chồng ra phụ việc. Dù là nghề tay trái nhưng như để bù lại cho thiệt thòi của anh, quán ngày càng phát đạt, công việc không ít. Ấy vậy nhưng cái cảm giác buồn bã vẫn đeo riết lấy anh. Nhất là vì người vợ không thể bỏ công việc hiện tại để ở nhà kinh doanh như ý nguyện của chồng. Bởi chị là một chuyên gia giỏi, thu nhập và uy tín đều cao. Những lần phải xa vợ vài ngày vì các chuyến công tác trong và ngoài nước của vợ khiến anh luôn nghĩ ngợi. Mỗi khi chứng kiến các đôi uyên ương (không phải vợ chồng) tình tứ khi vào quán, anh lại thấy ruột gan như lửa đốt. Điện thoại cho vợ thì nghe tiếng thì thào “em đang họp”, sao mà giống cái điệu bộ của vị khách nữ trong quán mà anh tình cờ nghe lỏm được đến thế! Quán cà phê hay khách sạn, có khác gì cơ quan lúc đang yên ắng trong cuộc họp đâu!
Các ý nghĩ tiêu cực cứ quay cuồng trong đầu, khiến người chồng luôn xét nét hành vi của vợ. Dần dà, chị vợ cảm thấy quá mức chịu đựng bởi thời buổi khó khăn, lo giữ vững vị trí của mình đã khó, lại còn phải đối phó với mối ghen tuông nhiều khi rất vô lý của chồng.
Thực ra, thâm tâm người chồng rất biết ơn sự nhẫn nhịn, hy sinh của vợ. Nhưng nỗi mặc cảm bệnh tật, đố kỵ với sự thăng tiến của vợ, cộng với tính gia trưởng đã khiến anh luôn cảm thấy mình “mất vai trò quan trọng” trong mắt vợ. Cứ thế, khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng rộng mãi. Bản thân vợ anh cũng cảm thấy ngột ngạt với những câu tra khảo của chồng. Chị hay về muộn hơn với lý do công việc bận. Có chuyến công tác dù không cần thiết lắm chị vẫn cứ đi – là suy diễn của chồng chị thôi – chứ anh nào phân biệt được. Anh thấy chị đi công tác nhiều hơn, lại dài ngày hơn thì sôi sùng sục.
Video đang HOT
Vấn đề của anh là vợ chồng không có sự trao đổi với nhau thẳng thắn khi cuộc sống đặt người ta vào một thử thách mới. Anh thì ôm trong lòng mối mặc cảm nặng nề, chị thì không tìm cách chia sẻ, “gỡ mối tơ lòng” cho anh. Lâu dần đã hình thành một mối quan hệ vợ chồng tương kính như… người dưng, người này là một ốc đảo với người kia.
Theo VNE
Ai cũng muốn mình quan trọng
Tất cả chúng ta đều muốn biết rằng mọi người quan tâm tới mình. Vì lẽ ấy, ta bị cuốn hút bởi những người luôn biết làm chúng ta cảm thấy mình quan trọng.
Bà tôi là một người như vậy. Bà là người luôn làm tôi thấy mình quan trọng với bà. Bà ở xa nên việc thăm nom rất hiếm khi. Khi chúng tôi tới, bà luôn hành động như thể bà thực sự rất nhớ tôi. Trong mấy ngày đó bà sẽ luôn cho tôi những món quà nhỏ - một chiếc kẹo cao su, cái bánh bà tự tay làm hay một ít t.iền "để cháu có thể tự mua cái gì đó hay hay". Bà từng thì thầm rằng tôi là đứa cháu bà yêu quý nhất. (Giờ đây tôi đã có những chứng cứ về việc bà đã nói y hệt như thế với mỗi đứa cháu của mình, và điều đó vẫn làm tôi cười khùng khục một mình). Bà đã cố gắng để có mặt trong những thời khắc quan trọng của đời tôi.
Tôi cảm thấy mình được bà yêu quý. Bà trân trọng tôi. Hồi lên tám, chín t.uổi, có ngày tôi kêu ca chuyện thấy khó thở và tôi bảo tôi nghĩ đường thở của mình bị tắc hay sao đó. Vậy là bà đã đặt ngón tay vào mũi tôi để tìm ra lý do tắc nghẽn. (Tôi đã nói là bà tôi bị mù chưa nhỉ?). Rõ ràng đã có một vật gây tắc thở và nhờ sự can thiệp của bà với gia đình mà rốt cuộc, tôi đã đi khám và được phẫu thuật khỏi bệnh.
Tôi không nhớ bà đã từng bảo tôi bà quan tâm tôi thế nào. Đó không phải cách của bà. Tính bà không hay vồn vã và bà cũng không thường nói những điều như vậy với mọi người. Nhưng bà đã nói với tôi theo một cách khác - bà để tâm đến tôi. Bà chú ý tới tôi. Tôi cảm thấy như thể mình là một mảnh ghép trong bức tranh ghép hình cuộc đời bà, và bà sẽ nhận ra ngay nếu tôi bị thiếu hay ghép vào không vừa vặn. Và nhận thức của tôi về điều này đã tạo ra khác biệt đáng kể.
Nhà thơ Maya Angelou viết:
"Người ta sẽ quên điều bạn nói
Người ta sẽ quên việc bạn làm
Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cách bạn khiến người ta cảm nhận về mình".
Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bắt đầu khiến cho những người quanh tôi có cảm giác giống như tôi đã cảm thấy khi ở bên bà - khiến họ thấy mình trở nên quan trọng. Điều đó sẽ khiến tôi thay đổi cách ứng xử với người khác như thế nào và nó cũng tạo ra điều khác biệt nào ở họ?
Ai không muốn biết rằng chúng ta quan tâm và trân quý họ? Và ai sẽ đối xử với chúng ta tốt hơn khi họ cảm thấy họ thực sự quan trọng với ta? Tôi không hề quá lời, điều này ý nghĩa lắm, vì ai cũng muốn mình là người quan trọng.
Theo VNE
Ân hận Đặt điện thoại xuống, chị thẫn thờ như kẻ mất hồn. Vậy là chị không còn hi vọng gì nữa hết - hy vọng dùng đứa con để hàn gắn lại với anh đã mãi mãi không thể thực hiện được. Vài ngày nữa, anh chính thức có gia đình mới. Mười năm trước, chị là cô học trò vừa tốt nghiệp phổ...