Mắc bẫy, tôi phải “bán mình” để “trả nợ” cho sếp
Tôi đau đớn, uất hận nhưng lại sợ những điều bất trắc sẽ xảy ra nếu không làm theo những gì anh ta nói.
Để thoát được rắc rối, tôi đành lòng qua đêm với anh ta (Ảnh minh họa)
Trước đó tôi luôn sống trong đau đớn, dằn vặt bản thân vì đã trót “ phản bội” chồng. Cho dù mọi chuyện đã qua, và chồng tôi cũng mảy may không hề biết điều gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy chồng, mỗi đêm nằm bên chồng, ân ái với chồng hình ảnh gã sếp khốn nạn ấy lại hiện lên rõ mồn một khiến tôi bật khóc.
Nhiều lần như vậy chồng tôi gặng hỏi nhưng tôi cố tìm cách lảng tránh vấn đề, chỉ nói ỡm ờ là có chuyện buồn, gặp rắc rối trong công việc. Những lúc như thế anh lại ôm tôi vào lòng, xoa xoa đầu vợ. Anh càng làm vậy tôi càng cảm thấy mình thật hèn hạ, thật không xứng làm vợ anh.
Chuyện bắt đầu từ chiếc đồng hồ nhập ngoại (trên đời chỉ có 2 chiếc mà thôi, giá nó ngang với căn biệt thự tôi đang ở cô có biết không – lời gã giám đốc đe dọa tôi). Tôi làm nhân viên hành chính trong một công ty lớn ở Hà Nội. Trước khi vào đây làm việc tôi đã được nghe qua những lời đàm tiếu về anh giám đốc ở đây: “Anh ta trẻ, phong độ nhưng mà dê thì phải biết, thấy gái xinh hệt như muốn &’ăn tươi nuốt sống’ người ta ý. Gần anh ta như gần hổ, một năm không biết thay mấy thư ký, cô nào vào đây làm cũng chỉ được vài ba tháng là chạy mất dép. Lương thì cao đó, nhưng chẳng hám…”.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình được tuyển vào đây là do năng lực, bằng cấp, đã thế tôi lại là gái đã có chồng sao vừa mắt được anh ta. Nên chưa bao giờ tôi tỏ ra sợ hãi, ngày nào cũng chỉ cặm cụi với giấy tờ. Khi nào có việc cần xin chữ ký anh ta thì tôi mới vào phòng gặp, bình thường thì ít khi tôi thấy anh ta ra khỏi phòng.
Nhiều khi tôi nghĩ những lời mọi người nói trước đó chỉ là đơm đặt. Hơn thế nhiều người còn dặn tôi “Hay phải gặp sếp thì tốt nhất mặc quần áo cho an toàn, đừng có mặc váy ngắn, lại ôm sát. Dáng cô như người mẫu, chân dài trắng thế kia ai nhìn chẳng thích. Để sếp chú ý là coi như xong đó…”.
Phòng hành chính có 2 bộ đồng phục, một bộ là quần áo, một bộ là váy công sở. Nhưng có phải ngày nào tôi cũng diễn được bộ quần áo đâu, phải thay giặt rồi mặc thay đổi chứ. Nhiều khi nghe mọi người nói mãi thành nhàm, còn gã giám đốc thì vẫn chưa hề có biểu hiện gì, thậm chí đến cô thư ký ngày ngày giáp mặt với sếp cũng không thấy ca thán hay phàn nàn gì.
Chỉ cho đến một ngày cô thư ký của sếp bỗng xin nghỉ ốm, tôi được sếp gọi vào làm thay cho cô ấy một ngày. Vậy mà không hiểu vì cố ý giăng bẫy hay số tôi đen đủi mà chính bữa đó tôi phải “bán mình” để “trả nợ” cho sếp. Tôi đau đớn, uất hận nhưng lại sợ những điều bất trắc sẽ xảy ra nếu tôi không làm theo những gì anh ta nói.
Hôm đó anh ta nói vọng từ bên ngoài vào kêu tôi mang giúp anh ta chiếc đồng hồ anh ta mới mua, rồi bảo tôi “cô cứ để vào trong túi xách của mình, khi nào tôi cần cô đưa ra…”. Suốt một buổi hôm đó không thấy anh ta hỏi đến chiếc đồng hồ tôi cũng quên béng đi. Sau đó, khi gần hết giờ làm tôi thấy một vài đồng nghiệp đến phòng sếp rồi họ nói lớn là lục túi xách của tôi.
Trong khi tôi còn chưa kịp hiểu sự việc gì đang xảy ra thì họ đã lấy chiếc đồng hồ trong túi xách tôi ra. Còn sếp thì luôn miệng nói “Chiếc đồng hồ đó cô biết nó đắt đến mức nào không? Trên đời chỉ có 2 chiếc mà thôi, giá nó ngang với căn biệt thự tôi đang ở cô có biết không…”.
Sự việc ngày càng trở nên rắc rối khi mỗi người một ý kiến, bỗng tôi cảm thấy mặt mày tối sầm lại. Sau đó anh ta nói lớn, “Tan làm rồi mọi người cứ về, chuyện này tôi sẽ xử lý nghiêm khắc”.
Anh ta chờ cho mọi người về hết rồi tiến lại phía tôi. Lúc đầu anh ta nói rất gay gắt, còn yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát, sau đó tôi mới hiểu chính anh ta đã dựng lên một màn kịch hoàn hảo. Đầu tiên anh ta nhờ tôi cầm chiếc đồng hồ, sau đó giả vờ như quên, nhưng thật ra anh ta cố tình để camera quay lại cảnh tôi tự ý lấy đồ của anh ta khi không có mặt anh ta ở đó.
Một người đã cố ý hãm hại mình thì dù có tránh né cũng không được. Sau đó để thoát được rắc rối tôi đành lòng qua đêm với anh ta. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc sẽ đối mặt với chồng ra sao, rồi nếu anh ta có đưa tôi ra công an thật thì tôi thoát sao được tôi, anh ta có tiền, có quyền lại thêm màn kịch hoàn hảo đó thì tôi có nhảy sông cũng không hết tội.
Sau đêm đó tôi xin nghỉ việc, nhưng nỗi ám ảnh về một gã sếp bỉ ổi cứ vây lấy tôi. Giờ đây ngày nào tôi cũng sống trong đau đớn, dằn vặt và sợ hãi. Tôi sợ một ngày kia chồng tôi biết sự thật thì cuộc đời tôi sẽ ra sao. Ai đó có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì lúc này? Tôi yêu chồng và mong muốn được hạnh phúc bên chồng. Chúng tôi mới chỉ kết hôn được hơn một năm. Tôi không muốn sự việc trở nên tồi tệ.
Theo Baophapluat
Bí mật đêm ngoại tình (Phần 19)
Cô tức mình định bỏ đi, anh không bảo vệ cô, cũng không quan tâm cô bị nói như thế nào. Lúc đi qua Cường, anh kéo tay cô lại và bảo: "Vậy thì cưới đi. Chỉ cần cưới, em sẽ danh chính ngôn thuận là chủ của họ. Mọi chuyện của họ, để tuỳ ý em giải quyết."
Anh đặt tay lên vô lăng, còi xe rú lên một tràng khiến cả hai giật mình. Họ nhìn nhau trong hơi thở gấp, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Lạ quá! Như Ý nghĩ. Cô chưa bao giờ giờ có cảm giác này, cô chưa bao giờ cảm thấy không thể điều khiển được bản thân như lúc này. Cô ước gì nó kéo dài mãi mãi. Song thực tại vẫn là thực tại, cô là cô, và anh là anh. Cô biết mình không thể bên anh được.
Như Ý mở chốt cửa vào chạy ra bên ngoài.
- Khoan đã Như Ý.
Video đang HOT
Cường vội vàng đuổi theo, anh kéo cô lại và nói gấp gáp:
- Cho tôi một cơ hội, được không?
- Nhưng nếu như vậy thì tôi không có cách nào tha thứ cho mình cả.
Đúng thế, nếu cô nhận lời yêu anh, cô sẽ tự dằn vặt bản thân mình suốt đời. Trước kia Trinh từng bảo: Cô ấy sợ cô sẽ phải lòng Cường. Giờ thì mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy. Có thể là Trinh đã nhìn ra trước chăng?
- Em không có lỗi. Như Ý, có nhiều chuyện trên đời này người ngoài nhìn vào sẽ phán xét ta, nhưng sự phán xét đó có cho chúng ta hạnh phúc hay không? Tại sao chúng ta không thể sống đúng như những gì chúng ta muốn?
- Trinh còn yêu anh. Em hiểu được chị ấy còn yêu anh. Và anh vẫn yêu chị ấy, chẳng qua anh đang lạc lối thôi.
Cường lắc đầu, anh đau khổ thực sự. Tại sao đứng trước người mình yêu, nhưng lời muốn nói để họ hiểu lại không thể nào thốt ra được?
Phải làm sao cô ấy mới biết tình cảm của anh đã thay đổi, anh là một thằng khốn nạn với vợ nhưng anh không muốn cô có ác cảm với anh?
- Em nhất định tuyệt tình với cả chính bản thân mình hay sao?
Như Ý im lặng, cô nắm chặt tay lại. Cô đang chặt đứt tình cảm mãnh liệt duy nhất trong cuộc đời mình, có lẽ anh hiểu được điều đó. Trước giờ cô chưa từng vướng mắc phải một rắc rối gì từ chuyện tình yêu. Cô không muốn làm kẻ thứ ba, cô muốn đường đường chính chính mà yêu anh. Nhưng điều đó quá khó. Anh và cô gặp nhau anh khi vẫn có vợ, cô là một nguyên nhân nào đó khiến cho vợ anh phát điên, khiến đứa con đầu lòng của anh chết yểu. Cái tội lớn nhường đó làm sao có thể tha thứ? Làm sao có thể hạnh phúc?
Cường thở một hơi dài não nuột, anh nói:
- Anh luôn sợ hãi mình sẽ làm điều gì bất hiếu với bố. Anh là đứa con duy nhất của ông, cho nên anh luôn muốn ông vui. Ông có hai người vợ, nhưng không có lấy một ai để yêu thương thật lòng. Chỉ có mình anh yêu thương ông thôi. Nhưng Như Ý, vì em, chính vì em nên anh đã chọn cách rời bỏ ông ấy. Anh đã chọn tự do để được yêu em, chẳng lẽ em không hiểu được ư?
Như Ý, vì em, chính vì em nên anh đã chọn cách rời bỏ ông ấy. Anh đã chọn tự do để được yêu em, chẳng lẽ em không hiểu được ư? (Ảnh minh hoạ)
Như Ý bất ngờ trước những gì mà Cường nói, anh đã cãi nhau với bố vì cô ư? Anh dám từ bỏ ông? Như Ý dần dần nhận ra mình đã gây ra chuyện gì với cuộc đời của anh. Anh bỏ đi người vợ của mình, giờ là cả người bố mà anh hết mực kính trọng. Anh dường như muốn ép cô vào đường cùng.
- Em có thể sẽ không sinh con cho anh được - Như Ý bảo.
- Không anh...
- Hãy nghe em nói hết đã - Như Ý hét lên.
Cường im lặng.
- Em có thể sẽ không sinh con được. Giờ anh muốn yêu em nên anh có thể nói điều đó sẽ chẳng quan trọng gì, anh có một đứa con là đủ rồi. Nhưng nếu chúng ta cưới nhau về, không có con. Chúng ta sẽ dần dần cảm thấy nhau không đồng điệu nữa, không có gì kết nối. Tình yêu chỉ là nhất thời thôi, em là người thực tế, em không muốn vì một lúc hạnh phúc mà khiến nhau đau lòng cả đời.
Cường bật cười:
- Sao em phải nghĩ mọi chuyện sâu xa đến vậy? Cứ yêu nhau thôi không phải tốt hơn sao?
Cứ yêu nhau thôi không phải tốt hơn sao. Đó cũng là một giải pháp tạm thời.
Như Ý nói:
- Hãy cho em thời gian. Trong ngày mai em sẽ trả lời anh.
- Vậy anh sẽ đợi.
Cái đợi của anh có thể tính đến cả đời người, Cường đã cho là thế khi cô nói cần đến thời gian.
Sáng hôm sau, Như Ý bước ra cửa và vẫn thấy Cường đứng đó. Anh đã đợi suốt một đêm dài, khuôn mặt mệt mỏi và phong trần.
Cường nhìn cô bằng một ánh mắt hy vọng, cô tới trước mặt anh và bảo:
- Chúng ta có thể không cưới nhau không? Để bất cứ khi nào cũng có thể rời xa nhau được.
Cường nhíu mày, anh không hiểu được ý của cô.
Như Ý giải thích:
- Em không bao giờ muốn ép mình vào một khuôn khổ, chúng ta giống nhau ở điểm không thể quá yêu sâu nặng một người. Anh đã có một đời vợ, em thì là kẻ thứ ba, đám cưới là cái kết không đẹp cho đôi mình. Em chỉ muốn chúng ta là tình nhân, sống bên nhau và sưởi ấm cho nhau. Dù gì em cũng chưa chắc có con được.
- Thế nếu em có? - Giọng Cường có vẻ khó chịu - Sao em lại nghĩ được thế này? Em đang hạ thấp em và hạ thấp anh đấy. Như Ý, anh thật lòng muốn cưới em.
Như Ý thở dài:
- Em chỉ có thể làm vậy thôi.
Mẹ của Như Ý hình như không thích Cường cho lắm, vì anh đã có một vợ và một con. Lúc đầu bà nhất quyết không để cô đi theo anh trở lại thành phố, bà nói có chết cũng không thể để cô chịu thiệt thòi.
Nhưng Cường đã nói với mẹ anh có thể lo cho cô. Cùng với đó là những hành động chân thành của anh đã khiến bà lay chuyển. Bà bảo:
- Để rồi xem hạnh phúc được bao lâu.
Bà nói thì nói vậy nhưng cô biết bà lo cho cô nhiều lắm. Như Ý vẫn nghĩ mình chưa làm được điều gì khiến cho mẹ vừa ý, ngay cả chuyện yêu đương cũng vậy. Song, đời người đều có số phận, số phận không phải muốn vẽ ra là vẽ ra được.
Cô phải theo Cường, đó dường như là số phận của riêng cô.
Em chỉ muốn chúng ta là tình nhân, sống bên nhau và sưởi ấm cho nhau. Dù gì em cũng chưa chắc có con được. (Ảnh minh hoạ)
Về thành phố, Cường để cô làm trong xưởng gốm. Anh dạy cô một vài kỹ năng để tạo hình, thật ra việc này không phải kiếm tiền gì, chỉ là cô muốn có thêm kiến thức.
Nhưng Như Ý nhận ra một điều là những người trong xưởng gốm đều không thích cô. Lúc không có Cường ở đó họ đều ra vẻ khó chịu ra mặt. Họ xì xầm, bàn tán, thậm chí còn công khai chống đối.
Một lần Như Ý gọi một cô nhân viên ra và hỏi:
- Các em có vấn đề gì với chị à?
- Không có, ai dám làm thế với chị chứ.
Kiểu trả lời đó là quá rõ ràng nhưng lại không thể truy ra được nguyên nhân.
Như Ý không nói điều đó cho Cường biết, cô cho rằng chuyện nhỏ này không nên nói với anh làm gì. Cô không để ý nhiều đến những tiểu tiết, trừ khi nó không còn là tiểu tiết nữa.
Ví dụ như cô đã nghe thấy họ nói thẳng thắn với nhau ngay trước mặt cô rằng:
- Chỉ là một con gái làm tiền, chức quyền gì mà sai bảo bọn mình.
Như Ý vừa cay đắng lại vừa tức giận, nhưng cô vẫn giả vở không nghe thấy.
Họ lại nói:
- Anh Cường đúng là có mắt như mù, lấy cái vô sinh này về khéo lại gia môn bất hạnh, tán gia bại sản cho mà xem.
Như Ý nắm chặt tờ giấy trong tay, cô đứng dậy và đi về phía họ.
Bất ngờ, Như Ý tát người vừa mới nói. Tất cả đều nhìn cô bằng một con mắt kinh ngạc.
Như Ý quát lớn:
- Nếu như không phục, tôi có thể cưới anh ta cho các người xem.
- Em chào anh ạ.
Khuôn mặt bọn họ có vẻ hả hê. Như Ý cảm thấy một ai đó đang nhìn mình từ phía sau.
Cường nhìn cô, không rõ ý tứ trong đôi mắt. Nhưng cô thật sự không thấy sợ hãi, cô ngẩng cao đầu nói với anh rằng:
- Nếu là một người chủ giỏi, em nghĩ anh nên dạy bảo lại nhân viên của mình. Đừng để họ lấn lướt nói xấu mình như thế.
Cường chỉ đáp rất từ tốn:
- Em định cưới tôi chỉ để ra uy thật sao?
Cô tức mình định bỏ đi, anh không bảo vệ cô, cũng không quan tâm cô bị nói như thế nào. Lúc đi qua Cường, anh kéo tay cô lại và bảo:
- Vậy thì cưới đi. Chỉ cần cưới, em sẽ danh chính ngôn thuận là chủ của họ. Mọi chuyện của họ, để tuỳ ý em giải quyết.
Theo Eva
Thấy vợ sếp đẻ xong xuống sắc, cô thư ký bèn "thả thính" thì được hẹn đến nhà nghỉ Vừa vào công ty, Nga đã để ý anh giám đốc đẹp trai lại giàu có. Nhưng khi biết anh đã có vợ thì cô cảm thấy tức tối vô cùng. Vậy mà, sau đó Nga vẫn không chịu buông tha cho anh, đối với cô "đập chậu cướp hoa" là chuyện quá bình thường. Đặc biệt là khi thời cơ của cô...