Mắc bẫy tình… chú họ
Những lời đường mật của chú làm tôi như mềm nhũn người, bàn tay từng trải của chú lại cứ liên tục chạy trên người tôi. Làm tôi như phát điên lên…
Mẹ mất sớm, để lại bố tôi một mình nuôi tôi ăn học khôn lớn. Hàng ngày bố tôi đi theo những người thợ lên núi phá đá. Vất vả là thế, mà tiền kiếm được cũng không được là bao nhiêu. Nên ngoài giờ học ra tôi phải đi làm thêm các công việc vặt khác cho người ta, để kiếm tiền phụ giúp bố.
Một lần đang ngồi học, thì có bác hàng xóm đến tìm, bảo tôi về ngay, bố tôi đang nằm ở bệnh viện vì bị đá lăn vào chân.
Đến nơi, nhìn thấy bố nằm trong phòng cấp cứu, chân ông đầy máu, khuôn mặt đen vì bụi đất và đau đớn. Tôi thấy thương bố quá, nhưng không biết làm thế nào, chỉ biết ôm lấy ông oà khóc. Bố tôi dù đang rất đau, nhưng vẫn xoa đầu tôi nói: “Con gái đừng lo, bố sẽ qua khỏi thôi. Rồi đâu sẽ có đó con ạ!”.
Tôi biết bố nói cho tôi yên lòng thế thôi, chứ chân bố bị đè nát như thế thì làm sao mà qua khỏi dễ dàng được. Hơn nữa tiền để chạy chữa thuốc thang cũng còn không có, thì làm sao mà mà yên lòng được.
Ngày hôm sau, bố tôi được chuyển lên bệnh viện tỉnh để tiến hành cưa chân. Tôi phải về nhà lo chạy vạy vay mượn anh em hàng xóm tiền để đóng lệ phí. Nhưng cái xóm nhỏ nơi tôi sinh sống vốn nghèo nàn quá, thành ra chỉ có mấy triệu mà chạy từ đầu làng tới cuối làng mà vẫn thiếu hơn một nửa.
Tôi thất thểu quay lại bệnh viện. Đang lo không biết xoay sở làm sao với chỗ tiền còn thiếu thì may mắn làm sao, tôi gặp chú Thìn. Chú cũng vào viện thăm người bạn bị ốm. Chú Thìn là anh em kết nghĩa với bố tôi từ hồi còn đi học. Nhà chú ở trên thị xã, thi thoảng có việc qua làng tôi, chú Thìn cũng hay ghé vào chơi nhà.
Nhà chú, tôi chưa đến bao giờ, nhưng nhìn cách chú ăn mặc, đi đứng cũng có thể biết là người khá giả.
Bàn tay từng trải của chú lại cứ liên tục chạy trên người tôi làm tôi như phát điên lên… (Ảnh minh hoạ)
Tôi liền kể ngay sự tình và hỏi chú có thể giúp hai bố con tôi được không. Thật bất ngờ và may mắn, chú Thìn đồng ý giúp luôn. Thậm chí, trong thời gian bố tôi nằm viện, chú còn thường xuyên lui tới thăm hỏi, chăm nom hộ tôi cho tôi không phải nghỉ học.
Từ đó kinh tế gia đình tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Bố tôi bị mất một chân, không có khả năng lao động được như trước. Nên học hết lớp 12, thì tôi không đi thi ĐH mà nghỉ ở nhà làm, gánh vác kinh tế thay bố.
Video đang HOT
Ở quê không có việc gì để kiếm ra tiền, nên tôi xin bố cho lên thị xã tìm việc làm. Tôi xin vào làm cho một nhà hàng ăn uống, lương lậu cũng được. Vả lại được nuôi ăn ở, nên tôi có thể dành hết tiền lương về đưa cho bố, và dồn lại trả nợ cho mọi người. Từ nhà tôi lên thị xã cũng phải hơn 20 cây số. Thời gian đầu, tôi cứ đi đi về về, nhưng sau thấy bất tiện nên bố tôi xin chú Thìn cho tôi ở nhờ.
Nhà chú Thìn cũng chỉ có hai người như nhà tôi, chú và thằng con trai nhỏ học lớp 5. Vợ chú đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, một hai năm mới về nhà một lần. Thời gian đầu lên nhà chú ở tôi cũng thấy hơi ngại, nhưng sau thấy hai bố con chú quý mến tôi nên tôi cũng dần thấy thoải mái hơn.
Mới có vài tháng đi làm mà tôi như đã thay đổi hẳn, về nhà mấy đứa bạn quanh nhà cứ khen tôi xinh xắn và trắng da nhiều. Có lẽ vì không phải đầu tắt mặt tối ngoài đồng ruộng nữa. Nên tôi xinh lên thật.
Chỉ khổ cho bố, thấy tôi vất vả phải nghỉ học đi làm. Bố tôi khổ sở lắm, tuy tôi chăm sóc rất tốt, mà trông ông vẫn già hẳn đi. Tôi đã thầm hứa sẽ phải kiếm thật nhiều tiền, để lo cho hai bố con cuộc sống sung túc hơn nữa…
Hơn một năm làm việc trên thị xã, tôi có quen và đem lòng yêu Thành, Thành cũng chung hoàn cảnh như tôi. Sớm phải đi làm để nuôi bản thân. Chúng tôi thương yêu nhau thật lòng, và chỉ sau một thời gian ngắn yêu nhau, tôi đã trao cho Thành cái quý giá nhất đời người con gái. Chúng tôi thường đến nhà trọ của anh để làm “chuyện ấy”.
Chẳng hiểu sao chuyện của tôi lại đến được tai chú Thìn, một lần đi làm về, chú gọi tôi vào phòng nói chuyện.
Khi đó đêm đã khá muộn, vì tôi hết giờ làm lúc 9 giờ tối. Chú bảo tôi ngồi xuống giường, nhìn tôi một lúc lâu chú mới hỏi chuyện của hai chúng tôi, chú bảo tôi cứ nói thật. Vì đằng nào thì chú cũng đã biết hết mọi chuyện rồi. Tôi ấp úng không dám nói, mà chỉ cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Nhưng lạ thay, chú Thìn không mắng tôi, mà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Chú bảo tôi là lớn rồi, nên cũng không tránh được điều đó. Chú bảo cả hai sống xa gia đình, nên dễ thấy cô đơn. Như chú ấy chẳng hạn. Nói đến đó, bỗng mắt chú ấy rươm rớm như sắp khóc, chú nói rằng chú quá cô đơn và thiếu vắng tình cảm…
Rồi chú ôm choàng lấy tôi, chưa kịp định thần ra chuyện gì, thì tôi thấy chú Thìn đưa tay sờ soạn người tôi. Tôi vội đẩy chú ra, nhưng chú ấy ôm lấy tôi và nói: “H. không thương chú sao? Chú cháu mình cùng hoàn cảnh mà, hãy thương chú đi. Chú sẽ không cho ai biết chuyện của cháu với Thành đâu”. Tôi cảm thấy vừa bực mình vừa thấy thương chú ấy thật. Bực vì chú ấy nói như kiểu định đe doạ sẽ phanh phui mọi chuyện của tôi ra. Nhưng rồi nhìn khuôn mặt chú ấy đau khổ, tôi lại thấy thương quá. Nên tôi không đẩy chú ra nữa, mà ngồi im.
Thấy thế chú Thìn lại tiếp tục lấn tới. Chú khen tôi đẹp, nói rằng tôi trắng trẻo, duyên dáng như vậy yêu Thành không hợp. Rằng chú đã thầm thương tôi lâu rồi… Những lời đường mật của chú làm tôi như mềm nhũn người, bàn tay từng trải của chú lại cứ liên tục chạy trên người tôi. Làm tôi như phát điên lên. Dù rất yêu Thành, nhưng tôi phải thú thực rằng, những cử chỉ mà chú ấy dành cho tôi cuồng nhiệt hơn Thành, nên tôi hầu như chẳng nhớ gì đến anh cả.
Tôi thấy căm phẫn vô cùng, đồng thời cũng thấy ân hận vì những gì mình đã trót dại… (Ảnh minh hoạ)
Chợt như nhớ đến người cha già ở nhà, tôi liền đẩy chú ra và nói “Chú đừng làm thế, còn bố cháu…”. Tôi chưa nói hết câu, thì chú ấy lại kéo ghì tôi lại và nói “Chú sẽ không cho ai biết chuyện này đâu, và chú cũng sẽ quên hết khoản nợ trước kia của cháu…”.
Rồi chú ấy phủ kín những nụ hôn lên mặt, lên cổ, lên ngực tôi. Làm tôi hết chịu nổi, tôi nghĩ: Thôi thì một lần cũng chẳng sao, vả lại mình đã trao cái ngàn vàng cho Thành chứ không phải cho chú ấy. Chú ấy chắc chắn sẽ không dám cho ai biết chuyện này, vì chú ấy sẽ mất mặt hơn mình, mà mình lại không phải lo trả món tiền ngày trước mượn chú lo cho bố tôi vào viện nữa… Và thế là “chuyện ấy” đã đến.
Sau đêm hôm đó, tôi rất ngại gặp chú Thìn. Chúng tôi hầu như không nói gì với nhau cả. Tôi thấy ân hận vô cùng và căm ghét ông chú của mình. Bởi ông ta đã cố tình dùng “chuyện ấy” của tôi và Thành để làm tôi lo sợ. Ông ta lại còn dùng cả khoản nợ để thu phục tôi.
Tôi thấy căm thù ông chú đê tiện vô cùng, tại sao ông ta không coi trọng tình cảm chú cháu, không coi trọng luân thường đạo lý? Tại sao ông ta không coi trọng tình cảm anh em với bố tôi…
Tôi thấy căm phẫn vô cùng, đồng thời cũng thấy ân hận vì những gì mình đã trót dại. Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi thấy day dứt những khi ở bên Thành. Thấy có lỗi với anh ấy, tôi có nên giấu chuyện này đi không? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Phát sợ vì cơn cuồng ghen của chồng
Vẫn biết ghen là biểu hiện chứng tỏ tình yêu, là gia vị để khẳng định tình cảm của những người đang yêu, hay các cặp vợ chồng.
Nhưng việc chồng ghen tuông một cách mù quáng khiến cuộc sống của tôi ngày càng ngột ngạt.
Tôi lấy chồng được 7 năm và có một cô con gái 6 tuổi. Tôi đi làm văn phòng, còn chồng tôi mua xe chạy chở khách, công việc của anh thuận lợi và thu nhập cũng khá. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc vì đã mua được nhà cửa, kinh tế vững, con cái thì cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, chỉ cần sang năm sinh thêm thằng cu nữa là hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn.
Chồng tôi chăm chỉ, tu chí làm ăn, không ham mê cờ bạc rượu chè, cờ bạc gì cả. Chỉ có điều, anh có tính hay ghen tuông, soi mói quá mức khiến tôi vô cùng mệt mỏi và ngột ngạt. Hồi còn yêu nhau, biết anh hay ghen nhưng tôi cũng không để tâm lắm vì nghĩ chắc là do anh quá yêu mình nên mới thế. Tưởng khi kết hôn rồi, chắc chắn "sở hữu" tôi, anh sẽ yên tâm, thoải mái rồi sẽ bớt tính ghen đi, nhưng thật không ngờ, càng ngày chồng tôi càng phát huy "sở trường" ghen tuông ấy.
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. Mỗi khi tôi có điện thoại, anh phải là người kiểm tra trước xem là ai gọi, ai nhắn, là trai hay gái, rồi tra hỏi người gọi đến như "hỏi cung", khiến tôi rất xấu hổ.
Có lần, bạn bè rủ nhọp lớp, tôi phải thuyết phục mãi chồng mới cho đi. Dù đồng ý nhưng chồng lại tỏ ra không mấy vui vẻ và nói "mát": "Họp hành cái gì, chắc lại tụ tập nhau lại để ôn lại tình xưa chứ gì, tôi còn lạ gì".
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Hôm sau, thấy tôi trang điểm, ăn mặc đẹp đi họp lớp, anh lại tiếp tục "nói kháy": "Đi gặp bạn cùng lớp thì làm gì phải ăn diện thế, cô muốn xinh đẹp để cho thằng người yêu cũ nó tiếc nuối à?". Tôi nhẹ nhàng giải thích với chồng: "Anh đừng nghĩ xấu cho em thế. Bạn bè lâu ngày gặp nhau, em cũng phải ăn mặc lịch sự chứ". Chưa kịp nói hết câu thì chồng tôi "phán": "Ai mà biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra!".
Một hôm, vô tình chồng đọc được cuốn nhật ký của tôi, trong đó, còn sót lại vài dòng tôi viết về người yêu cũ. Chỉ là một số thông tin về tên tuổi, biệt danh, một vài sở thích nhưng anh cũng làm ầm lên và nhất nhất khẳng định: Tôi và bạn trai cũ vẫn liên lạc với nhau, rồi có quan hệ mờ ấm, thậm chí, anh còn nói tôi là "gian phu, dâm phụ". Mặc cho tôi thanh minh hay giải thích, anh vẫn không tin. Liên tiếp những ngày sau đó, hễ cứ ở nhìn thấy tôi là anh chửi bới, chì chiết tôi thậm tệ.
Tôi khá ưa nhìn, giao tiếp khéo léo và linh hoạt nên hay được giao làm nhiệm vụ đối ngoại ở công ty. Có những hôm phải đi gặp khách, chồng tôi càng hay ghen bóng, ghen gió. Ngày nào cũng như ngày nào, trước khi đi đâu tôi phải báo thời gian, địa điểm cho anh, gặp ai, nam hay nữ, bàn về việc gì. Trưa nào anh cũng gọi điện đến công ty để kiểm tra xem tôi ở công ty hay tranh thủ lúc không có chồng lại đi chơi ở đâu. Chiều khi tôi vừa đi làm về, công việc đầu tiên của anh là lao ra kiểm tra ngay công tơ mét, mục đích để kiểm soát xem hôm đó tôi có tranh thủ giấu chồng gặp ai không.
Đỉnh điểm là hôm mấy anh chị em trong phòng tổ chức liên hoan cuối năm. Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì chồng tôi cùng mấy người bạn cũng vào quán đó ăn uống. Dù tôi đã bảo trước với chồng nhưng anh vẫn lao đến, tra hỏi rồi mắng nhiếc xa xả vào mặt tôi như một kẻ chợ búa, thậm chí anh còn đánh tôi tím ngay trước măt các đồng nghiệp và mọi người xung quanh. Lúc đó, tôi chỉ ước có cái lỗ nẻ để chui xuống cho khỏi ngượng với thiên hạ.
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. (ảnh minh họa)
Tưởng rằng, khi bớt giận và nghe tôi giải thích, chồng sẽ xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng thật không ngờ, anh vẫn tiếp tục chửi tôi là người vợ ăn chơi, đua đòi, không có chồng ở bên cạnh quản lý là đi chơi hết thằng này, thằng khác. Sau đó, chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà, với lý do không tin tưởng tôi. Khi tôi nhất quyết không đồng ý thì anh tuyên bố: "Hoặc là cô nghỉ việc ở nhà, hoặc là cô viết đơn ly hôn đi, tôi ký. Tôi cho cô 1 tháng để suy nghĩ".
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. Chỉ cần có điều gì không vừa ý, hoặc nghe thông tin linh tinh ở đâu đó, thậm chí không cần có lý do, chồng cũng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với tôi. Nhiều lúc mặt mày thâm tím khiến tôi không dám đi ra ngoài. Tôi sống với chồng như cực hình vậy.
Nếu là tôi, các bạn sẽ chọn cách nào?: 1. Không nghỉ việc và ly hôn với chồng. 2. Nghỉ việc, tiếp tục cuộc hôn nhân và chờ đợi sự thay đổi từ chồng!?
Theo VNE
Chồng về hưu 'bám váy' như con mọn Hồi trước, bà Long cứ mong mãi ngày chồng về hưu, giờ ông về rồi thì bà lại phát chán vì ông bám bà còn hơn mấy đứa cháu nội. Có thêm cái đuôi khi chồng về hưu Sáng chủ nhật, bà Long (57 tuổi, sống ở Khương Thượng, Đống Đa, Hà Nội) đang đứng nói chuyện với mấy người quen mà bà...