Mặc bạn gái mang bầu, anh vẫn cặp kè với gái
Em đang mang bầu, vậy mà hai tháng nay, anh vẫn đi lại với cô gái đó. Cô ấy còn nhắn tin rủ anh đi nhà nghỉ nhiều lần.
Ảnh minh họa
Em năm nay 26 tuổi. Em và anh yêu nhau đến nay cũng được gần 5 năm. Anh là người hiền lành, ít nói, sống có lý tưởng, học ở một trường khá nổi tiếng tại Hà Nội, còn em chỉ học trường bình thường. Chúng em cùng quê chỉ cách nhau chưa đầy 5 km. Bọn em yêu nhau cứ như vậy, thiếu thốn vật chất nhưng lại chẳng thể rời xa nhau được.
Mọi chuyện trở nên xấu đi kể từ khi em ra trường còn anh thì phải học năm rưỡi nữa mới có bằng. Anh nhiều khi tự ti, mặc cảm, rồi xa rời em dần nhưng em rất yêu anh không muốn chia tay. Chúng em vẫn tiếp tục duy trì tình cảm như vậy.
Sau đó em xin được công việc đúng ngành ở quê nên về quê làm. Hai đứa liên lạc chủ yếu qua điện thoại, anh vẫn hay về thăm em, hoặc em chủ động lên trên đó với anh. Thời gian ấy, anh giấu em quen một cô gái bằng tuổi em nhưng đang học liên thông. Cùng lúc đó, có anh đồng nghiệp làm cùng đã có vợ, lại hay nói chuyện rủ em đi uống nước cũng làm em bối rối. Trong một lần, anh ta say rượu đã làm nhục em nhưng em im lặng không dám nói với ai. Rồi em có kể với bạn trai vài câu, sau anh thấy nghi ngờ rồi bắt em nói sự thật cho anh biết.
Video đang HOT
Anh đòi kiện, đòi đánh hắn nhưng em ngăn lại, em không muốn làm ầm lên rồi mọi người biết thì em còn mặt mũi nào. Từ đó anh ấy nghĩ em lăng nhăng với người đó. Lúc nào anh cũng chửi bới, có khi còn đánh em, xong rồi lại làm lành, nịnh em, làm em nguôi ngoai.
Em rất đau khổ nhưng không thể dứt ra mối tình này được. Suốt hơn một năm nay em luôn bị chửi rủa hành hạ như vậy. Nhưng đây là mối tình đầu của em. Bạn bè khuyên bỏ, em cũng đã cố gắng nhưng không tài nào bỏ được. Lúc chửi thì em chịu đựng, đánh thì em chịu.
Một thời gian sau, em biết được mình có thai, em nói với anh nhưng anh ấy không nói gì. Sau đó em hỏi định thế nào với cái thai, nghĩ một lúc anh nói giữ lại. Em cũng muốn giữ lại. Nhưng anh lại chưa muốn cưới vì lý do là anh trai anh ấy cũng sắp cưới và sự nghiệp chưa ổn định. Nên nói em tạm thời sống vậy đã. Từ khi có thai em ở nhà không xin việc nữa. Thời gian mang thai thực sự em rất khủng hoảng. Mỗi lần anh tức giận lại chửi em ăn bám, rồi nói sao em không chết đi. Có nhiều lúc em cũng muốn chết nhưng lại không thể.
Đến hai tháng gần đây em biết anh vẫn đi lại với cô gái đó. Cô ta còn nhắn rủ anh đi nhà nghỉ mấy lần, lúc nào cũng 10 giờ đêm là nhắn tin. Em nói thì anh bảo chỉ giải tỏa nhu cầu. Thời gian này anh và cô ta cũng thường liên lạc và rủ nhau đi nhà nghỉ. Nếu không vì con, vì em không có việc làm thì em đã ra đi từ lâu rồi.
Em mang thai cũng không dám nói với ai kể cả cha mẹ em. Em không muốn cha mẹ đau lòng. Em nghĩ em làm thì em chịu. Không muốn liên lụy đến mọi người. Nhưng mà cứ thế này em sợ rằng em sẽ trầm cảm mất. Thực sự em không thể chịu đựng thêm được nữa. Mong mọi người cho em lời khuyên.
Theo VNE
'Chồng à! Em không phải trụ cột gia đình'
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng.
"Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê" - đôi khi em ước gì vợ chồng mình cứ lớn tiếng, để em có cơ hội "bớt lời" và cảm nhận được ngọn lửa ấm áp vẫn nhen lên trong gia đình mình. 4 năm rồi, chính sự im lặng của anh làm em khao khát một điều không giống ai - những cuộc "chiến tranh" giữa chúng ta.
Em đi qua nhiều mối tình. Anh theo đuổi em hơn 5 năm thầm lặng. Thời trung học, những rung động đầu đời với cậu bạn cùng lớp rồi đến khi em vào đại học, trước những săn đón của các cậu bạn cùng khóa, em cũng cà cỡn, chẳng từ chối ai và cũng không đến với ai. Anh biết, nhưng im lặng và âm thầm quan tâm như một người anh, một người yêu không chính thức. Bạn bè hỏi, em bảo "anh hàng xóm", chưa bao giờ nhận anh là bạn trai. Đó là khi em vào năm 3 đại học, em bận bịu với bài vở, bạn bè, gần như quên hẳn anh. Anh giận, không liên lạc, em mới thấy mình như mất một báu vật. Em quáng quàng tìm kiếm và chấp nhận làm "người yêu chính thức của anh".
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng. Trong những cuộc chơi với bạn bè em, anh cứ thế tháp tùng bên cạnh, không ý kiến, không phàn nàn. Em nghĩ, tính anh hiền lành hiếm thấy, em càng "có phước" hơn người. Cưới nhau, chúng ta có một gia đình nhỏ tương đối ổn định, đủ để hãnh diện với bạn bè. Em nghĩ, hạnh phúc thật giản đơn, sẽ chẳng có sóng gió nào khi anh thì quá cục mịch, ít nói, còn em thì trầm tĩnh và không thích tranh cãi...
Nhưng em nhầm. Chính sự lặng im, kiệm lời bất chấp tình huống của anh đã biến thành "liều thuốc độc" ngấm vào lòng em, làm em trở thành con người cộc cằn, thường xuyên tuôn những lời độc địa chỉ muốn để anh lên tiếng phản bác. Anh không thay đổi. Anh giao hết mọi quyết định vào tay em chỉ với câu nói "em muốn sao thì làm vậy!". Mẹ bệnh, em là người quyết định nằm bệnh viện nào; Tivi trong nhà hỏng, em là người quyết định mua nhãn hiệu nào; Mở tài khoản ngân hàng, cũng em là người quyết định chọn ngân hàng nào, gởi bao lâu; Tệ hơn, chuyện mua bảo hiểm, chọn trường cho con cũng chính em là người đắn đo, suy nghĩ một mình. Đứng trước những vấn đề đó, nếu được hỏi, anh cứ "bản cũ soạn lại", không ý kiến, rồi im lặng lên nhà ngồi xem thời sự.
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. (ảnh minh họa)
Em tự hỏi, anh vô tâm, xem là chuyện nhỏ nên hời hợt để em lo, hay anh không xem trọng gia đình mình, hoặc giả anh là người đơn giản và dễ tính, nên thế nào cũng được? Anh quan tâm đến vấn đề xã hội, quốc gia ở tận đâu đâu. Anh kể với em rành mạch rằng có bao nhiêu bé chết vì vắcxin, những nước nào đang đói khổ vì chiến tranh, nhưng tuyệt nhiên chưa nghe anh dặn dò theo dõi con kỹ khi đi tiêm ngừa... Sao thế anh ơi?
Bốn năm rồi, trước sự im lặng của anh, em "bất đắc dĩ" trở thành trụ cột gia đình và là một "người hùng" gánh vác mọi thứ. Anh đều đặn mang hết lương tháng về nhà, rồi hài lòng để em đưa lại vài triệu chi tiêu hàng tháng. Có khi trong ví hết sạch tiền tiêu, anh cũng im lặng, không hề hỏi em để em đưa tiền. Em tự thấy thương anh thì nhét tiền vào ví anh, không thì anh cứ thế mà chịu. Sao thế anh ơi?
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. Anh cũng lặng im không nói, không giải thích, lẳng lặng dìu em lên giường ngủ. Anh không biết, em thèm biết bao nhiêu được anh cằn nhằn, được cãi vã rồi giận hờn nhau để có cơ hội làm lành và thấy cuộc hôn nhân của chúng mình còn nhiều thiếu sót mà phấn đấu, lấp đầy những khoảng trống. Thà như thế em sẽ vui vẻ chấp nhận hơn là củi lửa lạnh tanh, ngôi nhà chẳng có tiếng nói, âm thanh gia đình ngoài những suy nghĩ tiêu cực và sự thổn thức trong lòng em.
Câu nói "im lặng là vàng" giờ đây trở thành hố sâu ngăn cách vợ chồng mình. Đôi khi em nghĩ, anh có phải đang ở trọ trong ngôi nhà này, anh đã lạc nơi nào rồi, làm sao đưa anh về đây?
Theo VNE
"Rủ" tôi có thai xong, anh có người mới Anh phũ phàng dẫn tới trước mặt tôi người con gái anh yêu, anh bảo, đó là cô gái anh lựa chọn. Nhiều lần anh dụ dỗ tôi có bầu Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi đã có tình cảm gắn bó thân thiết. Tình yêu những ngày đầu thật mặt nồng, nhiều kỉ niệm đẹp. Chúng tôi yêu thương nhau hết...