Lý trí không thể cưỡng lại trái tim?
Lấy hết dũng cảm, tôi xin số điện thoại của vợ anh và hẹn gặp. Tôi đã vỡ ra khá nhiều sự thật nhưng cớ sao vẫn không thể quên anh?
Tôi và anh là những người quen cũ, chúng tôi cùng học chung ngành ngữ văn thời đại học. Sau khi ra trường, anh chọn thi công chức vào làm ở một cơ quan nhà nước. Còn tôi săn học bổng ra nước ngoài học tiếp.
Ngày còn sinh viên, có tình cảm với tôi nhưng tính tình anh nhút nhát, tôi cũng chỉ biết sơ sơ về tình cảm đó của anh qua bạn bè. Chúng tôi bặt tin nhau một giai đoạn dài, cho đến khi tôi về nước.
Chúng tôi gặp lại nhau ở đám cưới người bạn cũ. Anh khi đó cũng đã có vợ nhưng nghe bảo hôn nhân không ổn lắm, hai người đang ly thân. Gặp lại anh, tôi khá bất ngờ về mọi sự thay đổi. Mới chỉ sau 5 năm, anh trở thành người hoàn toàn khác, đẹp trai, phong độ và đặc biệt khá đàn ông, mạnh mẽ. Khác hẳn vẻ thư sinh, nhút nhát của thời sinh viên trước đó.
Tôi vẫn độc thân, vui tính, và chưa có lấy mảnh tình vắt vai. Sau cuộc gặp lại, biết tôi chưa có ai, anh bắt đầu tấn công trở lại.
Ảnh minh họa.
Bắt đầu là những dòng tin nhắn tình tứ, nhớ thương, sau đó là những bữa ăn tối, cà phê, trò chuyện. Tôi ban đầu khá ngại ngùng và không sẵn sàng mở lòng vì anh dù đang ly thân nhưng vẫn là người đã có gia đình. Vì vậy, tôi khá hạn chế đồng ý cho anh những cơ hội gặp gỡ.
Tôi thường lấy lý do bận việc hoặc không thích gặp. Ấy vậy mà anh vẫn quyết liệt đeo bám khiến tôi bắt đầu thấy quen với sự xuất hiện của anh trong cuộc sống.
Anh có thói quen gửi hoa cho tôi vào mỗi sáng, khi thì hoa lan, hoa hồng, hoa hướng dương. Và có khi, cao hứng, anh lại đặt shipper mang đến cho tôi những chiếc bánh ngọt. Nói chung, anh rất biết cách lấy lòng phụ nữ.
Công ty tôi làm việc ở khá xa trung tâm, còn cơ quan anh thì lại ngay quận 1. Vậy mà, trưa nào, anh cũng thu xếp chạy đến gần công ty tôi để hẹn ăn trưa. Nói thật, có lúc tôi cũng muốn mủi lòng. Thế nhưng cứ nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của anh, đã có vợ và chưa hoàn tất thủ tục ly hôn khiến tôi rất ngại. Vì giống như, mình là kẻ thứ ba xuất hiện khiến gia đình họ đổ vỡ trong khi thực tế không phải là như vậy.
Có hôm tôi nói thẳng với anh: “Em không muốn đến với anh trong hoàn cảnh này. Nếu thực sự yêu mến em, anh hãy giải quyết xong mọi chuyện, khi đó chúng ta đến với nhau cũng chưa muộn”. Nghe tôi nói vậy anh chuyển sang giận hờn và cho rằng tôi không thông cảm cho hoàn cảnh của anh. Tôi không biết, mình phải thông cảm cho anh điều gì và ai sẽ thông cảm ngược lại cho tôi.
Và tôi cảm thấy anh hơi ích kỷ khi chỉ nghĩ về mình. Sau cuộc nói chuyện thẳng thắn ngày hôm đó, anh bắt đầu bớt quan tâm đến tôi hơn. Không còn những dòng tin nhắn mùi mẫn và những cuộc hẹn bất ngờ, thay vào đó là sự im lặng.
Tôi nghĩ, anh đã giận tôi. Có lúc tôi cũng thấy trống vắng và chủ động nhắn tin cho anh trước nhưng đáp lại, anh nhắn trả lời lại rất hời hợt. Linh cảm của tôi về điều đó không hay cho lắm. Tôi cũng sợ, anh không còn yêu thương và tôi sợ mất anh.
Tôi bắt đầu quay sang tìm hiểu về anh qua bạn bè, đồng nghiệp, mọi người cũng chỉ nhận xét những lời có cánh. Lấy hết dũng cảm, tôi xin số điện thoại của vợ anh và hẹn gặp. Đến lúc này tôi mới nhận ra khá nhiều điều về anh.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Vợ anh là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp và khá bản lĩnh. Chị ấy gặp tôi và chỉ nhếch mép cười, hỏi anh đã tán tôi lâu chưa? Tôi cũng trả lời qua loa câu nói của chị. Và tôi cũng hỏi thẳng về mối quan hệ của hai người. Lúc này chị vợ bảo: “Nếu em đợi chị ly hôn thì hơi khó, vì tụi chị còn ràng buộc với nhau nhiều lắm, chưa cắt đứt được. Lý do tại sao thì chị sẽ không nói cho em được. Nhưng có điều này, chị muốn chia sẻ với em là cuộc hôn nhân của chị đến nông nỗi này là do tính trăng hoa của anh ấy. Gặp gái trẻ ở đâu là anh ta tán tỉnh nên chị không chấp nhận được. Em không phải là người đầu tiên anh ta tán tỉnh đâu. Thậm chí, một lúc, anh ta có thể theo đuổi nhiều cô. Vậy nên đừng vội tin theo lời người đàn ông này?”.
Nghe chị vợ nói vậy, tôi thấy khá hoang mang và không hiểu lý do vì sao anh chồng lăng nhăng như vậy nhưng họ vẫn dùng dằng chưa ly hôn. Bạn bè tôi có lý giải, họ còn gắn với nhau vì liên quan đến tài sản chứ không phải vì còn yêu nhau.
Sau cuộc gặp đó với chị vợ, lòng tôi cũng tỉnh ngộ được ra nhiều về người đàn ông này nhưng tận sâu thẳm đâu đó, tôi vẫn thấy thiếu vắng, nhớ nhung. Tôi cảm thấy bản thân như vậy rất tồi tệ, tôi cố dùng lý trí để “xử lý” thứ tình cảm kỳ cục của mình nhưng đôi khi thật khó. Lẽ nào tôi đi tìm anh để thú nhận lòng mình? Lẽ nào tôi chịu thua chính trái tim của mình? Tôi nên làm như thế nào?
Theo Báo Phụ Nữ
Em đã dừng lại ở tuổi xuân xanh, nhưng nhớ thương theo anh suốt cuộc đời
4 năm trước, vào đúng thời điểm này, người bạn gái của H.N đã bị tai nạn giao thông khi trên đường đi mua hoa 8/3 về. Thế nhưng tròn 1 năm nay, thương nhớ ấy vẫn theo người bạn trai chung tình này mãi mãi.
Cùng đọc những nhớ thương của chàng trai Hải Phòng dành cho người bạn gái của mình: "Hôm nay là ngày 29/2, anh nghe đồn là ngày người ta tỏ tình em ạ. Anh đang ngồi ở Hồ Tây, chỗ 2 đứa mình hay đến mỗi khi em qua Hà Nội ý. Lạnh. Chỉ có tiếng nước đập vào bờ. Hôm nay anh lại thấy nhớ em.
18 năm làm bạn, hơn 2 năm yêu nhau và thiếu 7 ngày nữa là tròn 3 năm chúng ta xa nhau. Em đi mà không nói một lời. Em đi mà khiến cho bao nhiêu dự định của 2 đứa bỗng trở thành mây khói. Em đi để lại đây một mình anh sống trong nuối tiếc và ân hận. Em đi ở cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Tuổi 20.
Số phận đã đưa chúng ta đến với nhau. Anh vẫn thường hay nói với em thế. Chúng ta sinh ra trong 2 gia đình có bố mẹ đều là bạn thân của nhau, nhà ở cạnh nhau, sinh con cùng một năm, một trai, một gái. Vì thế mà từ khi sinh ra 2 đứa đã chơi với nhau rồi, thậm chí còn bú chung, ngủ chung, tắm chung từ nhỏ nữa. Ngay cả bố mẹ cũng ngấm ngầm cái kiểu hôn ước, rồi lúc chúng mình lớn thì lại mang ra trêu đùa.
Lúc ý anh với em cũng hợp tính nhau, nhưng lại chỉ coi nhau ở mức bạn thân chứ chưa gọi là thích hay yêu gì cả. Chúng mình chơi với nhau từ bé, cùng đi học mẫu giáo, cùng học từ lớp 1 tới lớp 12. Và cũng may không giống như những đôi khác, từ bé em đã gọi anh là anh vì bố mẹ em bắt thế và cũng vì anh sinh trước em tận... 3 ngày, rồi nó trở thành thói quen.
Em chưa bao giờ xưng mày tao với anh dù là bằng tuổi. Ngay cả khi cãi nhau, giận nhau cũng không có. Thi thoảng em hay nổi hứng ngỏ ý gọi kiểu khác nhưng được vài bữa rồi vì không quen nên chính em lại từ bỏ. Đi học hay đi chơi, ở nhà hay ở trường 2 đứa cứ như dính lấy nhau vậy. Chắc chỉ trừ lúc ngủ là không cạnh nhau. Lúc đấy anh coi em như một người em gái ruột vậy.
Em đã dừng lại ở tuổi xuân xanh, nhưng nhớ thương theo anh suốt đời...
Năm lớp 12 cả 2 cùng quyết tâm thi vào NEU để học cùng lớp nữa cho trọn vẹn cái "đời" đi học. Học ngày cày đêm, chỉ mong cho cái ước mơ nhỏ nhoi kia thành hiện thực. Sáng 6h dậy ăn cơm rồi 6h30 chở em đi học. Cả ngày học ở trường rồi tối lại đèo nhau đi học ở trung tâm tới 9h tối mới về. Nói thật thời gian chúng mình ở bên nhau, nói chuyện với nhau còn nhiều hơn cả anh ở và nói chuyện với bố mẹ. Đó là những năm đẹp nhất của chúng mình.
Ngày thi tốt nghiệp cả 2 dắt nhau đi thi mà cười nói "chuyện nhỏ thôi mà, kiểu gì chả qua, như đi làm bài kiểm tra thôi". Đúng thế anh được 48 điểm cho 6 môn còn em được tận 51 điểm. Em cứ khoe mãi khiến anh phát cáu.
Lúc đấy chỉ là vì bực em nên anh đã nói nhường cho em 3 điểm, thi đại học anh sẽ lấy lại gấp đôi. Chỉ nói chơi thế thôi chứ anh và em đều biết thi đại học nó khó hơn thi tốt nghiệp như thế nào. Nửa điểm cũng quyết định cả số phận. Cả 2 lại lao vào học, rồi ngày thi lại dắt nhau lên Hà Nội thi. Chúng ta có tới 2 ông bố đi cùng
2 ngày thi căng thẳng rồi cũng qua, cảm giác mệt mỏi và hơi buồn vì nhiều câu chưa làm được và nhiều câu đã làm sai. Chỉ biết tự an ủi nhau dù sao cũng nộp bài rồi chờ kết quả thôi. Thi đợt 2 anh chọn khối B nên anh đi Hải Phòng thi Y, còn em thì không thi nên em về trước. Chúng ta xa nhau vài ngày. Có lẽ đây là lần đầu tiên 2 đứa xa nhau lâu thế. Tận 4 ngày liền. Thi xong em gọi điện rối rít hỏi han rồi kêu về quê luôn "nhớ cái mặt quá", em ở nhà buồn không có ai chơi cùng.
Ngày có điểm cả 2 cùng một tâm trạng. Buồn. Nhưng chẳng biết ai buồn hơn. Khối A anh được 26 điểm đỗ, khối B được 22 điểm trượt. Còn em chỉ có 17 điểm khối A. Em còn nhớ không? Em đã đóng cửa phòng, trốn trong nhà khóc suốt 7 ngày liền không gặp anh. Chỉ tới khi anh đập cửa phòng em như muốn phá nát nó ra em mới chịu mở. Mắt em đỏ hoe lên, người em gầy rộc đi, tóc tai thì rối bù lên.
- Gọi cái gì?
- Thế khóc cái gì?
- Buồn thì khóc không được à?
- Khóc 7 ngày chưa chán à? Khóc nhiều mai mốt người ta chết lấy đâu nước mắt mà khóc?
- Ai chết?
- Anh này
Thế cũng dụ được em cười. Ngồi trong phòng em nói chuyện cả buổi chiều mới khiến em bớt khóc đi 1 tý. Em có biết cả tuần nay bố mẹ em lo cho em thế nào không? Anh lo thế nào không? Rồi cả bố mẹ anh cũng lo cho em nữa.
Sau hơn 1 tháng em cũng lấy lại được tinh thần và quyết định nộp nguyện vọng 2 theo ý kiến của mọi người. Nhưng em chọn một cái trường xa cách anh cả trăm kilomet. Hà Nội đâu thiếu gì trường, sao phải chọn trường Đại học Hải Phòng chứ? Vì lần trước thi xong về anh bảo hoa phượng ở Hải Phòng đẹp! Dù có bảo thế nào em cũng không chịu chọn 1 trường ở Hà Nội, thế là anh đi học ở Hà Nội còn em đi học ở Hải Phòng. Buồn lắm. Cái ước mơ nhỏ nhoi nó không thành hiện thực rồi.
Không biết em thế nào nhưng ở xa nhau tự nhiên lại thấy nhớ em, nhớ nhiều lắm, nhớ em hơn nhớ bố mẹ. Gọi điện nói chuyện với em hàng ngày, còn cả tháng gọi về cho bố mẹ được 1-2 lần. Cả 2 cũng đi học cả tuần nên chẳng có thời gian gặp mặt, chỉ có nhắn tin và gọi điện.
Về quê thì đứa về trước đứa về sau cũng chẳng gặp được. Có vẻ em tránh gặp mặt anh ý. Sau mấy tháng không gặp được em, noel năm đó anh nhớ vào cuối tuần, không nói trước, anh đã bắt xe sang Hải Phòng tìm em. Em bất ngờ phải không?
Nhìn là biết. Hai đứa cùng đi nhà thờ đón noel và ở đó anh đã tỏ tình với em. Em còn nghĩ là anh trêu đùa nữa chứ. Chỉ tới khi anh ôm em, hôn em thì em mới chịu tỉnh ngộ. Em đẩy anh ra, nhưng may mà không tát anh. Nhìn anh như kiểu người vừa từ hành tinh khác đến. Rồi lẳng lặng quay mặt bỏ đi.
Anh đuổi theo, chạy lại ôm em rồi nói mãi câu "đồng ý đi mà", nói xong lại bị em đẩy ra. Vài lần như thế thì bị em quát.
- Thôi nha. Em sắp cáu.
- Thế có đồng ý không?
- Anh bị ngố hả?
Thế đấy tỏ tình với em mà còn bị nói là ngố. Con gái tụi em có giá thật, cao hơn cả vàng ý. Anh còn đang tưởng mình bị từ chối nữa cơ chứ. Chắc nếu bị thế anh sẽ về đóng cửa khóc 1 tuần quá.
Tình yêu của chúng mình cũng không khác biệt so với tình bạn trước đây là mấy. Chỉ là giờ gặp nhau thì nắm tay nhau thật chặt, dắt nhau đi dạo phố, đi chơi,... Bố mẹ anh và bố mẹ em cũng chẳng phản đối, có lẽ họ chờ cái ngày này còn hơn cả anh và em ý.
Anh chăm sang Hải Phòng hơn, em chăm qua Hà Nội hơn. Mọi ngóc ngách 2 cái thành phố này dường như đều có bóng của em và anh. Chỉ trách là ở xa nhau quá.
Hôm đó anh đang chuẩn bị quà 8-3 cho em. Sáng sớm 7h đã có người gọi điện nói em đi mua hoa với bạn để về bán và gặp tai nạn. Tai anh như ù đi, gọi cho em không được, gọi về cho bố mẹ thì họ bảo có người gọi cũng nói như thế. Anh vội vã phóng xe máy từ Hà Nội sang Hải Phòng để tìm em. Anh hy vọng đây không phải sự thật.
Nhưng ở đời đâu có mấy điều là kỳ diệu. Họ nói cả em và bạn bị tai nạn và đều đã mất. Con đường đấy nơi em nằm rơi đầy cánh hoa hồng và máu. Sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải em chỉ nói là đi mua hoa về bán với bạn cho vui thôi sao? Ngày mai mình còn có hẹn mà. Tương lai mà chúng ta vẽ ra còn dài lắm, chúng ta còn chưa ra trường, chưa đi làm, chưa kết hôn nữa cơ mà? Đau. Tim như bị xé. Khó thở nữa.
Anh khóc như một đứa trẻ. Mẹ em bị ngất và phải vào viện. Mọi thứ đến quá đột ngột khiến anh không thể tin rằng đây là sự thật, rằng từ giờ sẽ không còn có em ở bên cạnh. Sao ông trời đối xử tàn nhẫn với em, với anh và với mọi người như vậy.
Những tháng ngày u ám của anh cũng bắt đầu từ đó, anh thức khuya có hôm trắng đêm để nhìn em, để nghe đi nghe lại giọng nói của em. Anh sợ mình sẽ quên em. Nhưng rồi anh nhận ra mình vẫn phải tiếp tục sống.
Ba năm đã qua. Chắc chẳng mấy ai còn nhớ tới cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và hoạt bát của anh nữa. Nhưng anh vẫn nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mỗi khi em cười, nhớ những lần chúng mình bên nhau ấy. Anh còn lưu toàn bộ số ảnh mà mình chụp, anh tìm cả những bức ảnh hồi nhỏ nữa, rồi cả những cái clip nhắng xít của 2 đứa.
Giờ anh ra trường và đi làm rồi. Bố mẹ em và bố mẹ anh cũng khỏe. Anh cũng nhận bố mẹ em làm bố mẹ nuôi rồi. Sau này anh sẽ thay em chăm sóc họ. Em không phải lo gì cả đâu. Thôi anh về đây. 2h sáng rồi. Em ngủ ngon nhé. Nhớ em, thương em, yêu em nhiều lắm.
Mờ mịt hạnh phúc xa xôi, anh vẫn mãi đơn côi tìm kí ức, ôm nỗi đau không nguôi.
Dừng lại ở tuổi xuân xanh, nhưng nhớ thương theo anh suốt đời....
Theo emdep
Tại sao gái hư luôn có sức hút mãnh liệt với đàn ông? Tại sao gái hư luôn có sức hút mãnh liệt với đàn ông? Ai cũng biết, gái "hư" không phải là đối tượng đảm bảo cho một mối quan hệ ổn định. Họ thường khó đoán bởi vậy càng trở nên kích thích đối phương. Đây cũng là lí do đàn ông bị quyến rũ bởi các cô gái này. Bạn không thể...