Lý trí bắt tôi phải yêu người có nhiều tiền
Tôi chỉ yêu bác sĩ hay kỹ sư thôi vì họ kiếm nhiều tiền và có thể lo cho tôi một cuộc sống hạnh phúc.
Tôi – một cô gái với vóc dáng cao ráo, xinh xắn, quen anh trong một ngày đẹp trời tại trường đại học nơi đất khách quê người. Anh vừa là một sinh viên, vừa làm việc tại trường với mức lương ít ỏi đủ để trả tiền nhà mỗi tháng. Chúng tôi quen nhau thật tình cờ và cũngđầy duyên số.
Chỉ sau một vài lần nói chuyện tại trường, chúng tôi trao đổi số điện thoại và trở thành những người bạn của nhau. Tình bạn ấy rất trong sáng và khá đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, trong ngôi trường hơn 2.000 học sinh, chỉ có hai đứa chúng tôi là người Việt Nam.
Sự đặc biệt này mang chúng tôi ngày càng lại gần nhau hơn. Chung ngôn ngữ, chung văn hóa và chung sở thích. Và rồi sau mỗi giờ học, chúng tôi đều gặp nhau để trao đổi và giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Tôi quý mến anh như một người bạn thân, một người đồng hương. Nhưng anh thì khác, anh yêu tôi từ lúc nào không hay. Anh ngày càng quan tâm tôi nhiều hơn, sẵn sàng giúp đỡ tôi mọi lúc mọi nơi làm tôi vô cùng cảm kích. Nhưng tôi thì không yêu anh.
Anh là một chàng trai thông minh nhưng không phải là mẫu đàn ông tôi thích. Anh luôn cẩn trọng như một ông cụ non. Anh không có được một cuộc sống ổn đinh. Mối quan hệ của anh với gia đình thì phức tạp. Anh chỉ là một chàng sinh viên nghèo ra ở riêng và phải chật vật lo cho cuộc sống mỗi ngày. Anh học xong sẽ đi làm lính chỉ huy quân sự (điều anh mong ước) với mức lương khởi điểm khá khiêm tốn. Tôi không yêu anh. Tôi cảm kích trước sự giúp đỡ của anh nhưng tôi chỉ xem anh như một người bạn mà thôi.
Tôi luôn suy nghĩ trong đầu rằng sẽ phải kiếm một anh chàng có công việc tốt, làm nhiều tiền và có ngoại hình hấp dẫn. Sở dĩ tôi có suy nghĩ vậy là do những thanh niên bên này vốn rất chú trọng về bề ngoài cũng như cơ thể, đó là cách họ khẳng định mình trước người khác.
Dần dần về sau anh cũng nhận ra tình cảm nơi tôi nhưng anh không hề từ bỏ. Anh kiếm cớ mọi thứ để thay đổi từng ngày vì tôi. Đôi khi tôi nói những lời trêu đùa nhưng cũng là những lời nói thật sự trong tâm tôi. Tôi bảo tôi không yêu anh. Tôi chỉ yêu bác sĩ hay kỹ sư thôi vì họ kiếm nhiều tiền và có thể lo cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Anh cười rồi đáp rằng: nhưng họ sẽ không yêu tôi bằng anh. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tôi vui. Anh hứa sẽ cố gắng làm việc tích lũy tiền để mang lại cho tôi một cuộc sống tốt đẹp nhưng con người tôi vẫn luôn suy nghĩ và mơ mộng về những người đàn ông thành đạt hơn anh, mặc cho sự hy sinh và lo lắng của anh trong suốt thời gian qua tôi vẫn không yêu anh được.
Video đang HOT
Tôi biết mình thật xấu xa và ích kỷ nhưng tôi không biết phải làm sao? Phải suy nghĩ như thế nào? Có lẽ vì tôi chưa bao giờ trải qua một tình yêu thực sự hay có lẽ vì tôi đã quá được nuông chiều trong tình yêu? Tôi ghét bản thân mình vì đã đối xử với anh như vậy. Tôi đã nhiều lần tự nhủ với bản thân mình rằng đối với người con gái, hạnh phúc là điều quan trọng nhất.
Nhưng rồi nghĩ về anh, nghĩ về tương lai của anh, tôi lại cảm thấy không yên lòng. Anh nói rằng anh yêu tôi hơn cả mạng sống của mình, tôi là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh và chắc chắn anh sẽ thuyết phục và chiếm được trái tim tôi. Nhưng làm sao trong tôi có thể trọn vẹn tin lời anh và yêu anh một cách chân thành khi mà lý trí tôi lúc nào cũng bị đồng tiền và những thứ xa hoa điều khiển?
Thú thực tôi cũng có tình cảm với anh nhưng chưa thể gọi là yêu. Tôi đã khóc khi cả hai cãi nhau và tôi lại vui khi đến với anh. Tôi thật sự không biết phải làm gì lúc này. Tôi rất cần sự giúp đỡ và lời khuyên. Hãy giúp tôi với. Tôi xin cám ơn.
Theo VNE
Vì yêu vợ quá cũng... khổ
Vợ mình, mình yêu, mình nể. Yêu quá đến độ tôn thờ, đến độ sùng bái thì cũng là yêu... vợ mình.
Thế mới có chuyện, một ông nhà thơ trong lúc cao hứng "u u minh minh" sau đó, viết được mấy câu thế này: "Vợ bảo ra đường là ra đường/Vợ bảo lên giường là lên giường/Vợ bảo nằm im! Nằm im/Và cứ thế cứ triền miên kiếp chồng...".
Khéo chọn...
Không. Xin khẳng định một trăm phần trăm rằng yêu vợ không bao giờ là đủ. Chỉ tội cho trái tim anh chồng lúc nào cũng đập những nhịp bất an, lúc nào cũng phập phồng lo sợ... "yêu như thế vẫn còn chưa đủ"!
Như ông nhà thơ vừa viện dẫn ở trên, yêu vợ đến mức bất cứ ngồi ở đâu, hàng nước chè hay trong các cuộc nhậu với bạn bè, kể cả ở cơ quan... câu chuyện vòng vèo thế nào cũng quay trở về với đề tài muôn thuở: "H. vợ tôi á, các cô bây giờ kém xa!"; "Việc này mà vợ tôi ra tay là xong ngay tắp lự"; "Vợ tôi, giỏi giang lắm nhá! Từ việc nhỏ đến việc lớn, đối nội đối ngoại, việc gia đình việc cơ quan... một tay cô ấy là đâu vào đó!"...
Nghe ông nhà thơ khen vợ, ai biết rồi thì cười. Ai chưa biết thì khéo khen ông nhà thơ có cặp mắt tinh đời. Lấy được một cô vợ như thế thì rảnh rang, chẳng phải lo lắng gì. Thời gian chỉ để dành cho thơ và những chuyến... đi mây về gió!
Ấy vậy mà bẵng đi một thời gian, có dịp ngồi với nhau, bạn bè thông báo vợ chồng nhà thơ bỏ nhau rồi. Tôi không tin! Quyết gặp bằng được ông nhà thơ để thoả mãn sự tò mò và tính hiếu kỳ của mình.
Nhà thơ bỏ vợ hay bị vợ bỏ? Nhà thơ, thở dài đánh thượt: "Cũng tại vì yêu vợ quá mới ra nông nỗi này...". "Tại sao?". "Thì yêu quá, đi đâu cũng muốn đem vợ theo để "khoe" cùng thiên hạ mà không cần biết vợ mình có cả đống việc phải làm: gia đình, cơ quan, con cái, họ hàng nội ngoại... Muốn đem vợ đi nhưng vợ không đi, thế là mình ghen. Ghen quá hoá mù! Vợ không yêu nữa, thế là đứt gánh..."...
Yêu vợ mới chỉ ở mức độ mới đem khoe cùng thiên hạ rằng "ta tự hào đã cưới được vợ ta" thì cũng chưa ăn thua gì. Tôi biết một trường hợp khác yêu vợ đến độ muốn giấu rịt vợ đi, nên mới xảy ra cơ sự.
Anh T. là cán bộ quân đội, lĩnh lương cấp tá. Vợ anh là giảng viên đại học. Thời bao cấp khốn khó không nói làm gì. Mấy năm gần đây, đời sống khá giả lại nhàn hạ vì con cái đã trưởng thành. Đứa lớn đi làm đứa nhỏ cũng đã vào đại học. Là người có đầu óc thẩm mỹ, biết cách ăn mặc, vợ anh ngày càng đẹp ra.
Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, ông ít chị đòi ly hôn... (Ảnh minh họa)
Nhìn vào, rõ là một gia đình hạnh phúc. Mà hạnh phúc thật, nếu như anh T. không nghe lời "xui khôn, xui dại của mấy ông bạn đồng nghiệp, trong một cuộc nhậu tới bến rằng: "Vợ đẹp như thế, ông không khéo giữ có ngày mất như chơi!". Lời nói gió bay, nhưng khi tỉnh hơi men, anh bỗng giật mình. Không phải câu nói trên hoàn toàn không có lý.
Đêm đó, anh ngồi... ngắm vợ ngủ. Quả thật là nàng có đẹp hơn xưa, dù thân hình có hơi đẫy đà một chút. Tự dưng, trong lòng anh vẩn lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Từ trước đến giờ, không bao giờ anh để cho vợ phải lo nghĩ bất cứ một điều gì, chưa bao giờ chị phải làm một việc nặng. Tất cả mọi việc trong nhà, họ mạc... anh tính toán thu vén. Ngoài giờ lên lớp, ở trường vợ anh chỉ có mỗi nhiệm vụ chăm sóc chồng con.
Nghĩ là làm, "thiết quân luật" (thời gian biểu) được anh tính toán sít sao và đưa ra ngay tắp lự. Mới đầu, vợ anh ngạc nhiên phản ứng nhưng anh tuyệt đối im lặng, không giải thích gì thêm. Nghĩ chồng mình "trái gió trở trời" ít bữa rồi thôi nên chị cứ mặc kệ.
Không ngờ... ngồi với tôi, chị thở dài: "Cứ cái đà này thì chị không chịu nổi nữa, em ơi! Ai lại bắt vợ suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, không được giao tiếp với xã hội bên ngoài. Đến ngay cả việc chợ búa, từ trước đến nay vốn là của phụ nữ anh ấy cũng không cho chị làm. Không được gặp gỡ đồng nghiệp nam. Sinh viên nam đến nhà hỏi bài, anh ấy cũng không cho chị ra tiếp...".
Yêu như thế vẫn còn chưa đủ?
Ông nhà thơ nói trên sau khi bị vợ bỏ, liền cưới ngay cô vợ thứ hai. Xinh hơn, đẹp hơn, làm cùng cơ quan, tuổi lại chỉ đứng ở hàng con cháu.
Vẫn yêu vợ như cái thuở: "Vợ bảo...". Ông nhà thơ đưa ra cái lý lẽ của mình: "Chả hiểu đám đàn bà con gái nghĩ gì, cần gì ở cánh đàn ông nữa? Được chồng yêu thì phải lấy làm hạnh phúc chứ! Khối bà, khối cô mong chồng mình không ngoại tình, không đi đêm về hôm... chẳng được. Đằng này, được chồng yêu như thế, lúc nào cũng nhất vợ, lại còn... Hay là họ được đằng chân, lân đằng đầu? Thật không sao hiểu nổi...".
Hay như gia cảnh nhà anh T. Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, chị đòi ly hôn. Anh không đồng ý. Ngược lại, anh càng chứng tỏ "tình yêu" của mình một cách mãnh liệt hơn. Bất cứ lúc nào có thể, anh lại "đòi yêu" và đòi "quyền được yêu". Chị vợ, vì lo nghĩ nhiều nên đã xuống sắc một cách ghê gớm. Cuộc sống của gia đình họ bây giờ là sự chịu đựng lẫn nhau nhất là đối với chị. Còn anh cho biết anh vẫn yêu vợ như thuở nào, dù cuộc sống có nhiều thay đổi...
Theo VNE
Khổ tâm vì yêu bạn trai của cháu gái Em và cháu gái ngang ngang tuổi nhau. Em đem lòng yêu bạn trai của cháu gái mình. Em phải làm sao? Chào ch Thanh Bình! Em đang rất phân vân về chuyện tình cảm của mình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 23 tuổi và có một người cháu ruột 22 tuổi, gọi em là dì....