Lý lẽ khó hiểu của con tim khi yêu người đồng tính
Tôi như điên dại trách trời Đà Lạt sao lại lạnh để thèm lắm một vòng tay, trách trời sao lại mưa để tôi nhớ anh da diết, trách đêm sao tĩnh lặng cho lòng nghẹn ngào cô đơn.
Tôi nhớ anh.
Tôi nghe ở đâu đó người ta nói “Đời có trả cát xê đâu mà sống cứ phải diễn”, cũng đúng thật, sống chân thành với bản thân không nhẹ nhàng hơn sao, nhưng cuộc đời có những nỗi đau không thể thốt thành lời, chỉ có màn đêm mới hiểu. Học hết cấp ba, tôi theo chân chúng bạn đến thành phố cao nguyên theo đuổi ước mơ của mình, những tháng ngày sống đời sinh viên thật khó quên. Hồi ấy, tôi nằm trong top năm hotboy của trường, có nhiều bạn gái theo đuổi, trong đó có em – cô gái Đà Lạt với nụ cười dịu dàng luôn e ấp trên môi.
Em mang cho tôi cả tình yêu chân thành của người thiếu nữ biết yêu lần đầu. Biết cuộc sống xa nhà nhiều khó khăn, em thường đến đón tôi đi học vào những buổi sáng sớm khi sương mù còn dày đặc, nấu những món ngon vì sợ tôi không quen với cơm quán, cùng tôi dạo khắp thành phố vào những đêm khuya giá lạnh bởi biết tôi cô đơn và nhớ nhà. Tôi thương em, thương bằng cả tấm lòng của một người anh trai.
Có lẽ các bạn sẽ tự hỏi một cô gái đáng yêu như thế sao tôi lại không trao trọn tình yêu của mình? Tôi ngốc quá phải không? Có lẽ lý do chỉ đơn giản là tôi chưa biết yêu. Tôi nhớ lắm mùa Valentine năm trước, đêm ấy Đà Lạt mưa, tôi và em ngồi cạnh nhau trong tiếng nhạc du dương của quán cà phê ven đường, lần đầu tiên thấy đôi mắt em đượm buồn như đang đợi chờ điều gì mông lung, còn tôi chỉ biết thở dài tự trách mình đã chẳng thể nói tiếng yêu em.
Video đang HOT
Ngày tháng lặng lẽ trôi, em vẫn dành cho tôi những tình cảm yêu thương nhất, tôi vẫn ngu ngốc chẳng thốt được thành lời. Cho đến một ngày, con tim tôi đã biết thổn thức, biết sai nhịp khi vô tình lạc vào đôi mắt của một người nhưng người đó chẳng phải là em. Nhiều lần dặn lòng thôi mong nhớ, rồi chẳng thể nào lý giải được lý lẽ của con tim. Tôi đã yêu!
Hôm ấy, tôi đại diện khoa tham dự cuộc thi nam sinh thanh lịch, chẳng hiểu sao bị thu hút bởi nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, còn anh cũng muốn trò chuyện với tôi trong những buổi tập chương trình. Anh học khoa khác và trên tôi hai lớp, chúng tôi nhanh chóng thân quen với nhau như có sự sắp đặt từ trước để rồi khi xa nhau tôi lại nhớ nhung và khao khát được ở gần. Những buổi tối rảnh rỗi, anh thường cùng tôi đến quán rượu gần trường, chỉ cần ngồi cạnh nhau, chẳng cần nói gì nhưng lại thấy thanh thản và yên bình đến lạ. Tôi cứ ước cho thời gian ngừng lại vì sợ lắm những phút giây này sẽ trôi qua mãi mãi.
Rồi anh tốt nghiệp, bỏ lại tôi, bỏ lại thành phố quanh năm giá lạnh để đến vùng đất mới. Khuya ấy Đà Lạt mưa bay, tôi tiễn anh ra tận bến xe mà lòng trống trải đến não nề. Đứa con trai 20 tuổi với mối tình đơn phương trong ngày ly biệt, gượng cười nhìn anh mà cứ ước đây chỉ là mơ. Vòng xe lăn bánh, tôi lê bước trên con đường dài, mưa lạnh len vào vai áo, phố ướt, ngọn đèn khuya ướt, đêm cứ nham nhám đục ngầu, bóng đổ xuống đường cứ dài lê thê.
Những ngày sau đó tôi không sao gạt được hình bóng anh ra khỏi suy nghĩ, có những lần tan trường tôi mải bước mà chẳng biết mình đi đâu. Tôi như điên dại trách trời Đà Lạt sao lại lạnh để thèm lắm một vòng tay, trách trời sao lại mưa để tôi nhớ anh da diết, trách đêm sao tĩnh lặng cho lòng nghẹn ngào cô đơn. Năm năm trôi qua kể từ ngày xa anh, đêm nay tôi trở về Đà Lạt và lại lang thang với ký ức về anh, thành phố này thật lạ, dường như lưu giữ mãi những kỷ niệm của ai đó từng gắn bó với mảnh đất này để rồi khi quay lại tất cả như còn đây, cảm giác chưa bao giờ phai nhạt để rồi lại phải thốt lên trong nghẹn ngào: Tôi nhớ anh.
Theo VNE
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...