Ly kỳ chuyện người cha một thập niên vượt biên tìm con gái
Hơn 9 năm trời đằng đẵng, kể từ ngày đứa con gái 14 tuổi của ông bị lừa bán sang Trung Quốc, những cuộc tìm kiếm tốn công sức và tiền bạc của ông đều trôi qua.
Ông Mình kể lại quá trình hơn 9 năm vượt biên tìm con trong vô vọng
Năm nào ông cũng đi, hễ làm thuê có tiền là ông vượt biên. Một mình lang thang trên đất khách quê người, làm đủ mọi việc với hy vọng tìm thấy con gái…
Trong chuyến công tác mới đây ở huyện miền núi Hữu Lũng, Lạng Sơn, chúng tôi được người dân kể về câu chuyện một người cha hơn 9 năm vượt biên tìm đứa con gái bị bọn buôn người bán sang Trung Quốc. Vượt qua những con đường gồ ghề, lởm chởm đá, nhiều chỗ phải xuống dắt bộ, cuối cùng chúng tôi cũng có mặt tại nhà ông Ban Văn Mình, trú tại xóm Đồng Sinh, xã Tân Lập, huyện Hữu Lũng (Lạng Sơn) – người cha “vĩ đại” trong câu chuyện.
Tấm hình chị Hoạt
Gian nan tìm con mất tích
Chuyện xảy ra đã gần 20 năm, nhưng ông Mình vẫn còn nhớ như in ngày con gái mình – Ban Thị Hoạt (lúc đó mới 14 tuổi) bị bạn lừa bán sang Trung Quốc. Đó là ngày 29/11/1993, trời mưa phùn, gió bấc và rét cắt da, cắt thịt. “Đó là cái hôm tôi mang tiền cưới sang nhà gái giao cho ông thông gia, do xa quá mà toàn đi bộ nên mất gần hai ngày” (Người Nùng ở Lạng Sơn có phong tục thách cưới, khi hai bên gia đình nói chuyện cưới xin thì giao tiền là khâu cuối cùng).
Giao tiền xong, đang trên đường về gần đến nhà thì có người hỏi: Tìm được con Hoạt chưa ông Mình? Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi hỏi lại mới biết từ đêm qua, con Hoạt đi đâu không trở về nhà, mọi người đang đi tìm”.
Nghe tin dữ, ông vội vàng chạy về thì thấy trong nhà có nhiều người tập trung, lòng ai cũng như lửa đốt. Không kịp nghỉ ngơi, ông Mình gọi hết con cháu về họp gia đình, phân công công việc cho từng người rồi đi báo công an cụm, công an huyện.
Video đang HOT
Xong xuôi đâu đó, ông vơ vội hai bộ quần áo lên thành phố Lạng Sơn, đi đến những huyện có cửa khẩu thông thương với Trung Quốc để gõ cửa các cơ quan chức năng, nhờ kiểm tra những đối tượng lưu trú trên địa bàn các xã gần biên giới, đồng thời nhờ hải quan cửa khẩu lưu ý giúp những đối tượng xuất cảnh.
Sau quá trình tự điều tra, ông Mình phát hiện người lừa bán con gái của mình là Huệ – một người làm thuê trong xã mà ông vẫn thường xuyên gặp. Sau này khi bị bắt, Huệ mới khai nhận chỉ giả vờ đi làm thuê để tiếp xúc với các cô gái trẻ trên địa bàn, lừa bán sang Trung Quốc lấy tiền. Biết hôm ấy ông Mình đi vắng, Huệ đã bám theo khi Hoạt lùa trâu ra đồng.
Sau một lúc thủ thỉ đủ chuyện, Huệ hỏi Hoạt có thích sang Trung Quốc chơi không? Huệ bảo, bên đấy vui lắm, sang bên đó chơi vài hôm rồi về. Mới 14 tuổi, Hoạt chưa bao giờ sang làng khác chơi chứ đừng nói là đi đâu xa nên dễ dàng nghe lời Huệ. Huệ đưa Hoạt lên đến huyện Lộc Bình thì bán cho người khác lấy tiền và một mình quay lại. Đối tượng Huệ sau đó đã phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Ông Mình ghi chép lại hành trình tìm con vào nhật ký
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, qua người quen, ông Mình được biết ở ngay bên kia biên giới có nơi tập trung các cô gái trẻ Việt Nam được đưa sang để chờ người đến mua. Cậy người này, nhờ người kia, ông cũng lân la vào được những “ổ chứa người” để tìm con gái mình. Giữa hàng chục đôi mắt xa lạ, ông cố gắng tìm lấy một ánh mắt thân quen nhưng rồi đành thất vọng ra về. Trước khi đi vào “hang ổ” của bọn buôn người, ông đã không ít lần nhận được lời cảnh báo về sự nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì đứa con nên ông bỏ ngoài tai.
Câu chuyện của ông Mình bị đứt quãng nhiều lần vì những cảm xúc từ mấy chục năm trước ùa về. Giọt nước mắt của người cha lại rơi: “Đấy là những ngày tháng không thể nào quên, đến chết tôi vẫn nhớ!”. Rồi ông kể tiếp: “Đi đến cả chục nhà chứa của người Trung Quốc mà vẫn không thấy con mình đâu, tôi quay về Việt Nam tiếp tục tìm ở những khu vực gần biên giới nhưng cũng vô vọng và chỉ nhận được những cái lắc đầu của các cơ quan chức năng”.
Gần hai tháng trời rong ruổi ở cả Trung Quốc và Việt Nam tìm con nhưng ông đành ra về trong sự thất vọng não nề. Ông gầy hẳn đi sau chuỗi ngày lặn lội. Thế nhưng, không từ bỏ niềm hy vọng, năm nào ông cũng bán trâu, bán bò, vay mượn thêm tiền sang Trung Quốc tìm con. Ông nhờ những người Việt lấy chồng bên đó hỏi xem có thấy ai tên Hoạt ở Lạng Sơn không thì báo cho ông biết.
Đến năm 1998, ông Mình nhận được tin có cô gái tên Hoạt lấy chồng và đang sinh sống bên Trung Quốc. Không biết có chính xác là con mình hay không nhưng ông vẫn lặn lội lên đường. Trong người chỉ có 5 triệu đồng, đổi ra tiền Trung Quốc chẳng được bao nhiêu, ông theo người quen tìm đến địa chỉ đã biết, nhưng… không phải con ông.
Hết tiền, ông đành bán chiếc đồng hồ đeo tay và ở lại làm thuê gần tháng trời để kiếm tiền mua vé xe về. Năm 2001, ông lại sang Trung Quốc làm thuê để hỏi tin tức của con gái nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Mỗi lần đi là một lần thất vọng đối với ông và gia đình.
Bức thư bất ngờ
Sau hơn 9 năm kể từ ngày con gái bị lừa bán sang Trung Quốc (năm 1998), ông Mình vẫn có một niềm tin mãnh liệt là sẽ tìm thấy con gái. Do mỗi lần đi tìm con, ông Mình phải mang theo một số tiền lớn nên của cải trong nhà lần lượt đội nón ra đi. Vô vọng, không kết quả, ông quyết định về quê làm lụng tích cóp thêm và chờ thông tin mới về Hoạt để tiếp tục hành trình.
Những tháng ngày trông ngóng tin tức của con, vợ chồng ông Mình chỉ biết cầu nguyện cho con bình an vô sự. Phần vì nhớ thương con, phần vì căm phẫn, hai vợ chồng tiều tụy đi trông thấy. Nhiều người đã khuyên ông đừng bỏ công vô ích, không cẩn thận còn mất mạng bên kia biên giới. Nhưng ông vẫn làm tròn bổn phận của một người cha dành cho đứa con mà ông yêu thương, nuôi nấng.
Ngỡ tưởng cha con họ sẽ không bao giờ được gặp lại nhau thì bỗng dưng một ngày cuối thu năm 2002, ông nhận được một lá thư từ Trung Quốc. Ông phân vân mở ra đọc thì thấy đó là thư của con gái mình. Quá bất ngờ, ông nhảy cẫng lên như một đứa trẻ và chạy đi gọi vợ: “Bà ơi, có tin tức về con mình rồi này!”.
“Tôi còn nhớ như in, sáng đó tôi vừa đi làm đồng về thì anh cán bộ xã đi ngang qua nhà gọi nhận thư từ Trung Quốc. Lúc đầu tôi cứ ngỡ họ gửi nhầm vì gia đình tôi có quen ai bên đó đâu, có chăng chỉ là những người tôi từng gặp trong hành trình tìm con nhưng họ làm gì biết địa chỉ mà gửi thư. Đến khi mở ra thì tôi mới biết đó chính là thư của con gái mình” – ông Mình nhớ lại.
Trong thư, ngoài những lời hỏi thăm sức khỏe cha mẹ và anh chị em trong gia đình, chị Hoạt còn cho biết đã lấy chồng, có con và hiện đang sống cùng gia đình chồng ở tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc). Lập tức thông tin về lá thư của con ông Mình gửi về từ Trung Quốc lan rộng khắp làng. Cả xã thuần nông vốn yên bình nay rộn rã bình luận, chia vui cùng ông bà. Sau khi nhận được thư của con, ông đi nhờ thầy nho và những người biết tiếng Hán trong vùng dựa vào dấu bưu điện dịch địa chỉ nhưng các thầy cũng đành chịu.
Dù chưa biết địa chỉ cụ thể nhưng gia đình vẫn bàn nhau chạy vạy, vay mượn tiền cho ông sang Trung Quốc thăm con. Do trong thư chị Hoạt không ghi rõ địa chỉ nên khi đến khu vực đó hỏi mãi cũng chẳng ai biết. Nhiều ngày trời, ông mang tấm hình chụp chân dung đứa con gái hỏi khắp vùng nhưng đều không có kết quả. Thế nhưng, dường như ông trời không nỡ phụ tấm lòng của người cha tội nghiệp, như một định mệnh, ông đã tìm được con gái từ một sự tình cờ.
Chị Hoạt cùng bố mẹ (ở giữa, hàng dưới cùng) và người thân trong lần về thăm quê sau gần 10 năm xa cách
Cuộc hội ngộ sau 10 năm xa cách
Tiền mang đi tìm con dần hết, ông Mình cứ ngỡ lại một lần nữa thất bại trở về trong tuyệt vọng. Đi qua một cánh đồng, gặp người đàn ông chăn trâu, theo thói quen, ông đưa tấm hình của Hoạt ra hỏi.
Người đàn ông nhìn tấm hình rồi quay sang nhìn ông Mình, một lúc sau ông ta dẫn ông Mình đi về phía làng. “Mới đến cổng tôi nhìn thấy con gái mình đang cầm chổi quét thềm. Nhìn thấy tôi, nó chạy lại ôm chầm lấy khóc nức nở. Đúng là cái Hoạt, nó đang đứng trước mặt tôi đây mà…” - ông Mình rớm nước mắt khi nhớ lại giây phút cha con gặp nhau sau gần 10 năm xa cách. Qua trò chuyện, ông Mình mới biết người đàn ông dẫn ông về chính là chồng của Hoạt. Rồi Hoạt kể lại rằng, sau khi theo Huệ trốn sang Trung Quốc, cô bị bán cho người đàn ông này làm vợ. Hiện họ đã có với nhau hai đứa con.
Gần 10 năm đi tìm con khắp nơi, tuổi ông như đã già hơn gấp đôi số năm đằng đẵng ấy. Giờ gặp lại, thấy con đã yên bề gia thất, thành thạo tiếng bản địa và quen với cuộc sống mới, ông cũng yên tâm phần nào. Ông Mình xin gia đình nhà chồng cho phép Hoạt về thăm mẹ 1 tháng rồi quay lại. Họ đồng ý, điều đó đã làm ông cảm động chảy nước mắt.
Ông gục xuống khóc trước mặt những người xa lạ. Hoạt về thăm gia đình rồi lại khăn gói trở lại Trung Quốc. Ngày con gái quay lại nhà chồng, ông và vợ đều khóc. Nhưng biết làm sao được, số phận của con gái ông như thế. Ông chỉ hy vọng Hoạt lấy được người chồng tốt và có một cuộc sống hạnh phúc là ông mừng rồi. Ông Mình nghẹn lời: “Gia đình tôi vẫn còn phúc và may mắn lắm, nó bị bán và ép lấy chồng nơi đất khách nhưng lại biết viết thư về nên mới tìm lại được. Chứ có nhiều ông bố, bà mẹ mất con mà cả đời không có cơ may gặp lại”.
Theo xahoi
Lời kể của thôn nữ bị bán vào "động quỷ"
"Đã nhiều lần em nghĩ đến cái chết, có lúc đưa nắm thuốc lên miệng, có lúc đã leo lên đỉnh núi cao định lao đầu xuống vực nhưng lại nghĩ: Nếu mình chết, kẻ bán mình sang đây vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật và sẽ còn nhiều cô gái khác tiếp tục chịu số phận bi thảm như mình. Mình phải sống để tìm về quê vạch mặt chúng".
Đó là lời tâm sự của chị Đỗ Thị Hường với chúng tôi sau 20 năm bị bọn buôn người lừa bán sang Trung Quốc.
Sinh ra và lớn lên tại xóm Mun Mủn, một xóm nghèo thuộc xã Quỳnh Văn (Quỳnh Lưu, Nghệ An), Đỗ Thị Hường (SN 1976) sớm phải chịu cảnh chia ly khi bố mẹ đưa nhau ra toà ly hôn. Hường được giao cho bố nuôi nhưng thực tế chị phải về ở cùng với ông bà nội. Chị như cây cỏ dại lớn dần lên trong gió Lào nắng gắt.
Hết lớp 4, Hường phải nghỉ học theo bạn lên rừng xuống khe tìm kế sinh nhai, cái đói, cái nghèo đeo bám, đè nặng lên vai chị. Khi bố chị tìm được hạnh phúc mới, thì Hường đã bước vào tuổi dậy thì. Chị đẹp rực rỡ tựa bông hoa rừng trên đỉnh núi Lồ Ồ sớm chiều mây phủ. Trời phú cho chị một dáng người cao ráo và một làn da trắng cùng với mái tóc dài chấm gót.
17 tuổi, chị đã đẹp rực rỡ nhất làng khiến bao chàng trai làng ngẩn ngơ say đắm. Vẻ đẹp hoang sơ, tinh khiết của cô thôn nữ vừa mới lớn và chưa bao giờ bước ra khỏi làng đã tình cờ lọt vào mắt vợ chồng một kẻ lái lợn ở xã Quỳnh Vinh.
Thế là chúng tìm cách tiếp cận, tỉ tê và vẽ ra một viễn cảnh huy hoàng ở chân trời xa lắc xa lơ mà chị chưa một lần được đặt chân tới. Chúng bảo, chúng sẽ kiếm cho chị một việc làm hái ra tiền. Ở đó chị chỉ làm mỗi việc bán hàng, được ăn ngon, mặc đẹp và có nhiều tiền gửi về giúp gia đình. Cảnh mẹ ghẻ, con chồng cộng với sự háo hức của tuổi mới lớn và những ảo ảnh nơi đô hội đã khiến chị gật đầu...
Chúng tôi xin ghi lại những lời chị Hường kể sau 20 năm sống kiếp đọa đày.
Chị Hường sau 20 năm trở về quê hương
Lúc ấy quãng 21 giờ đêm, trời mùa đông lạnh giá (năm 1993), em đang nấu nồi cám lợn thì thấy cô Loan (Hồ Thị Loan trú tại xã Quỳnh Vinh) mò vào giục phải đi ngay nếu không lỡ chuyến. Chẳng kịp nói gì với bố, em bước thấp, bước cao chạy theo cô Loan đi bộ xuống QL1A. Nhìn lên đã thấy có 6 cô gái khác đang ngồi chờ trên xe ô tô, em không chút ngần ngại bước lên chuyến xe định mệnh đó.
Chiếc ô tô xé màn đêm lao ra hướng Hà Nội. Gà gật mãi trên xe cuối cùng cả bọn cũng ra đến thị xã Móng Cái (Quảng Ninh), cô Loan phát cho mỗi đứa bọn em một gói cơm và một chai nước rồi nói: "Sắp đến chỗ sung sướng rồi, làm ra nhiều tiền đừng quên chị nhé!".
Không ai bảo ai, mấy chị em đều mở chai nước ra uống. Nhưng chỉ ít phút sau ai nấy đều thấy ríu mắt, lịm dần... Khi tỉnh dậy thì mới hốt hoảng khi thấy cả 7 chị em đang bị nhốt trong một tầng hầm. Hoá ra, bọn em đã bị những kẻ vô lại ấy bán trao tay cho một má mì bên Trung Quốc...
Đang hoang mang cực độ và chưa biết xử lý ra sao trước hoàn cảnh trớ trêu này thì thấy một người đàn bà to lớn, phốp pháp có tên là "chị Cả" mở cửa bước vào. Cất giọng lơ lớ tiếng Việt, mụ ta tuyên bố: "Ngộ mua bọn bay mất rất nhiều tiền. Bọn bay phải đi khách lấy tiền trả nợ cho ngộ thì sẽ được sung sướng, đứa nào chống lại, ngộ sẽ bị xử nặng đấy!".
Đêm hôm đó, em bị đẩy vào một căn phòng ẩm mốc, hôi hám. Đang chưa kịp định thần đã phải rú lên khi nhìn thấy một người đàn ông trần như nhộng lao đến vật mình xuống giường. Em dùng hết sức bình sinh đạp một cú vào bụng làm hắn rống lên ngã vật trở lại. Ngay lập tức cửa phòng bật mở, hai tên đầu gấu lao vào lôi em xềnh xệch đến trước mặt "chị Cả".
Một cái tát như trời giáng làm em ngã sấp xuống sàn nhà, mái tóc dài óng ả bung ra. Sững sờ trước vẻ đẹp của em, lập tức mụ ta thay đổi thái độ. Từ đó, em được mụ ta ban cho chân giúp việc bưng bê, được ăn uống tử tế và mặc quần áo đẹp.
Thế nhưng điều đau xót nhất là hằng ngày, em đã phải chứng kiến cảnh hàng chục cô gái Việt bị bọn lâu la tại tổ quỷ này hành hạ chẳng khác gì địa ngục trần gian. Họ bị buộc phải tiếp khách mua dâm quần quật chẳng kể ngày bị "đèn đỏ". Hễ ai lẩn tránh liền bị đánh đập một cách dã man, bỏ đói, bỏ rét cho đến khi không chịu nổi nữa phải lạy mụ ta thì mới được tha.
"Để phạt các cô gái cứng cổ, chúng nung dùi sắt xiên vào đùi cho thịt cháy xèo xèo hoặc trói giật cánh khỉ treo ngược lên xà nhà rồi đổ nước xà phòng vào miệng, thậm chí buộc túm hai ống quần lại rồi thả rắn chui vào trong quần. Nhìn thấy những cảnh ấy, em cứ run cầm cập", Đô Thị Hường kê.
Một hôm, có một người Trung Quốc tên A Quý đi xe con đến trao cho mụ chủ chứa một gói tiền lớn, mụ liền gọi em ra và bảo: "Ngộ thương em nên cho về làm vợ đại gia, sau này nó đưa em về Việt Nam. Sướng nhé!".
Thấy mình thoát được chốn hang hùm, em mừng lắm nên đã không ngần ngại leo lên xe của A Quý. Bụng bảo dạ "dù có phải làm vợ tên này còn hơn phải làm mồi cho bọn đực rựa nơi này giày vò mình suốt ngày đêm...". Nhưng xe chạy mới được chừng 3 km thì A Quý dẫn em lên một căn nhà. Hắn ta đưa em vào phòng, không để cho em kịp định thần, A Quý đã vật em ra giường cưỡng đoạt, em thét lên đau đớn và ngất lịm đi.
Suốt 2 ngày chung đụng với hắn trong căn nhà này, A Quý chỉ mua cơm hộp về cho em ăn và bắt em phục vụ hắn bằng đủ những tư thế kỳ quái mà nó nghĩ ra. Đến ngày thứ 3, A Quý gọi điện cho 3 người gã đàn ông khác; chúng mang mồi đến nhậu rồi cả 3 tên này lần lượt thay nhau cưỡng hiếp em. Đêm thứ 4, lại thêm 3 gã khác.
Em nằm bất động, câm lặng không khóc được nữa cứ để mặc cho chúng muốn làm gì mình thì làm. Đêm thứ 5, khi cả bọn đã "no xôi, chán chè" ngủ lăn lóc, em mở cửa lẻn ra ngoài toan chạy trốn thì đã có một chiếc xe ôm lao tới đưa em biến vào màn đêm. Hoá ra em đã bị bọn lâu la của động quỷ ấy đưa trả về cho..."chị Cả".
Thì ra, "đại gia" A Quý kia đã bỏ tiền ra mua trinh của em trong vòng 5 ngày. Sau khi đã no xôi chán chè, A Quý đã "bán" em tiếp cho 6 tên khác để gỡ lại tiền mà hắn đã bỏ ra. Việc chúng để cho em chạy trốn chỉ là màn kịch nhằm giúp "chị Cả" có cớ "trói" em vào động mại dâm do mụ này điều hành.
Theo 24h
Đã xác định ADN 8 trẻ em bị bán sang TQ Giải cứu trẻ sơ sinh bị bán sang Trung Quốc (Ảnh minh họa). Ngày 20/12, lực lượng chức năng bên phía Trung Quốc đã bàn giao kết quả ADN của 8 cháu bé Việt Nam bị bán sang Trung Quốc trong một đường dây buôn bán trẻ em được Trung Quốc triệt phá vào tháng 7/2012 để tìm lại cha mẹ cho những...