Ly kem ngày gió lạnh
Lúc này cũng vậy, trời thật lạnh và tự nhiên tôi muốn ăn kem… Thời tiết Hà Nội luôn rất thất thường. Mới hôm qua nắng thu vẫn còn trải đều trên các phố, hôm nay gió rét đã tràn về. Tôi đã không kịp nhận ra trời chuyển lạnh nhanh đến thế. Ngồi trong lớp, tôi bất giác run lên. Đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh, cảm giác lại càng thêm trống trải. Lớp đã vắng, lại học tín chỉ, tôi tìm quanh mà chẳng thấy ai quen.
Tan học, lững thững bước đi, tôi dừng chân trước quán kem trên đường Tô Hiệu. Không gian đẹp, mà vắng lặng quá. Không giống với cảnh tượng tấp nập ngày thường. Tôi thích ăn kem, đặc biệt vào những lúc thời tiết thế này, để cảm nhận miếng kem xốp tan vào trong miệng, kèm theo vị ngọt và cái lạnh trải đều. Chẳng phải nếu ăn thứ gì thật lạnh, thì cái lạnh ngoài trời sẽ chẳng là gì nữa hay sao?
Thứ gì cũng vậy, cứ để tự nhiên, qua thời gian, sẽ từ nóng mà nguội lạnh dần… Tôi bước vào quán, ngồi vào góc yên tĩnh và gọi một ly kem. Từng thìa nhỏ đưa vào trong miệng, kí ức tôi theo đó tràn về…
Bây giờ chỉ còn em một mình (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, tôi cũng hay nổi hứng bất thường. Cũng thích trời lạnh tìm đến quán kem, nhưng là với một người. Và cậu, bất cứ lúc nào như thế, đều không bao giờ từ chối tôi cả. Tôi vừa ăn vừa run, tay xuýt xoa vì lạnh. Cậu kêu tôi dừng lại, tôi cứ cứng đầu gọi tiếp. Cảm giác chọc cậu vừa lo vừa giận thật thú vị mà.
- Mũi cậu dính kem kìa! – Tôi tròn mắt chỉ chỉ.
- Đâu? Thật à? – Cậu lúng túng đưa tay lên lau – Hết chưa?
- Chưa! – Tôi lắc đầu, cậu lau tiếp, tôi vẫn lắc đầu.
- Để tớ lau cho – Tôi nhe răng cười, và đưa tay lên mũi cậu, quẹt nguyên vệt kem vào đó.
Tôi cười khoái chí, cậu thì nhận ra mình đã bị lừa, mà chẳng làm gì được cả…
Trời càng lạnh, kem càng lâu tan, càng có thể ngồi lâu với cậu, trò chuyện với cậu, chọc phá cậu nhiều hơn.
Suốt những năm cấp ba, tình cảm của chúng tôi cứ lớn dần lên như thế theo những que kem ngày gió lạnh.
Video đang HOT
Nhưng con đường nào rồi cũng có lối rẽ sang ngang.
Trời lạnh rồi, cậu có muốn ăn kem không? (Ảnh minh họa)
Tôi vào đại học, cậu đi nghĩa vụ. Môi trường sống khác biệt, cũng không có cơ hội liên lạc với nhau nhiều. Tôi cảm giác cậu trầm lặng hơn, trưởng thành hơn, còn tôi, vẫn là cô nhóc thích mộng mơ, hay nhí nhảnh. Hai năm rồi, tôi trải qua những ngày đông thật lạnh mà không có cậu. Và cậu, có lẽ cũng chẳng còn ai bắt ăn kem và chọc phá như xưa.
Tình cảm, rất tự nhiên, cũng sẽ theo thời gian, theo khoảng cách mà nguội lạnh dần… Tôi mải mê suy nghĩ mà không nhận ra ly kem vẫn còn đầy, vẫn cứng, và vẫn lạnh.
Tôi cầm lên, áp nó vào giữa hai lòng bàn tay, cố chịu hơi lạnh tỏa ra. Chỉ mong nó sẽ ấm hơn một chút, mềm hơn một chút. Tôi thích ăn kem lạnh, nhưng bây giờ, chẳng thể chịu lạnh thêm được nữa. Đồ ăn, có thể tự nhiên mà nguội lạnh, nhưng đâu thể tự nhiên mà ấm lại đây…
Gió vẫn thổi thật lạnh, và tôi chợt nhận ra rằng không phải tôi muốn ăn kem, mà tôi muốn gặp cậu, muốn trò chuyện, muốn vui đùa cùng cậu, muốn cùng cậu xua đi cái lạnh này. Nhấc điện thoại lên, tôi tìm dãy số của cậu. Có thể lúc này cậu không thể nghe điện. Nhưng nếu cậu nhấc máy, tôi sẽ nói với cậu điều này…
- Trời lạnh lắm! Cậu… còn muốn ăn kem nữa không?
Theo Eva
Nếu anh yêu một ai khác
Em ở Sài Gòn, anh ở Hà Nội. Ta gặp nhau trong một lần làm việc chung tại Sài Gòn.
Anh lặng lẽ, điềm tĩnh
Em sôi nổi, lúc nào cũng là tâm điểm chú ý của mọi người
Anh gặp em, trò chuyện, rồi cứ thế những buổi café kéo dài thêm mỗi ngày một chút....
Vài tháng sau, anh báo anh phải về lại Hà Nội
Em thoáng buồn, ừ thì anh về, công việc mà
Anh lên đường, để lại trong em nỗi trống trải, dường như chưa ai hiểu em như thế, chưa ai nói với em những lời như thế, trừ anh...
Em vẫn sống tiếp cuộc sống thường ngày của mình sau khoảng thời gian bị xáo trộn khi có anh bên cạnh, chợt nhận ra rằng mọi thứ sao quá đỗi xa xôi.
Anh vẫn nhắn tin, gọi điện hỏi thăm em
Em...chẳng biết tự lúc nào mong chờ những điều ấy.
Những giây phút em cười, em hạnh phúc là những lúc anh gọi điện cho em, có khi chỉ đơn giản để hỏi rằng em ăn cơm chưa, em đi làm có mệt không...
Và rồi anh nói yêu em.
Em sững sờ... Dù điều này làm em phát điên lên được, nhưng lại dằn lòng và hỏi ngược lại anh "Tại sao?". Em ngớ ngẩn quá, nếu anh biết tại sao thì anh đã chẳng yêu em rồi. Chẳng lý do gì cả, đơn giản là anh yêu em, một cô bé hồn nhiên, suốt ngày cười nói, luôn muốn mọi người xung quanh mình phải vui vẻ, còn nỗi buồn của mình thì cứ chôn chặt đâu đó trong sâu thẳm đáy lòng, để rồi tự khóc, tự đứng dậy, xuất hiện đẹp đẽ trước mặt mọi người. Anh muốn là bờ vai của em, là chiếc khăn của em, là bến bờ cho em nương tựa, em không phải khóc một mình, không phải chịu đựng nỗi đau một mình, anh sẽ là người bên cạnh em.
Hai năm trời, em và anh vẫn thế, những chuyến công tác xuôi ngược của hai đứa giữa Sài Gòn-Hà Nội là những giây phút gặp nhau hiếm hoi của em và anh. Anh hay ước rằng giá như thời gian ấy dài hơn một chút, để anh có thể ở bên em lâu hơn một chút, để anh ôm em lâu hơn một chút thì tốt biết mấy.
Em cười...Sao anh không yêu một người khác, yêu em làm gì?
Nếu anh yêu một người khác, gần anh hơn, anh sẽ chẳng phải ước cho thời gian trôi chậm hay đứng lại. Anh và người đó chỉ cần muốn là có thể gặp nhau...
Nếu anh yêu một người khác, anh sẽ chẳng phải khổ sở tranh thủ thời gian, chạy như điên loạn giữa Sài Gòn để tìm gặp em làm gì, hoặc nháo nhào từ công ty ra sân bay Nội Bài đón em làm gì, thay vào đó, anh có thể nghỉ ngơi thong thả dạo phố phường cho thỏa thích...
Nếu anh yêu một người khác, anh chẳng phải chịu những nỗi buồn vớ vẩn của em, chẳng phải nghe em than van đủ thứ về cuộc sống này, chẳng phải chịu cảnh em gọi điện cho anh với giọng nức nở vì ức chế...
Nếu anh yêu một người khác, gần anh hơn, anh sẽ được người đó chăm sóc mỗi ngày hoặc mỗi tuần, chứ chẳng phải sống bằng niềm tin như anh và em, anh có thể gặp người đó hằng ngày hằng tuần mà chẳng phải ước rằng giá như em đang ở đây thì tốt biết mấy...
Nếu anh yêu một người khác, biết đâu hạnh phúc hơn là em?...
Anh gõ đầu em, đúng là một cô bé ngốc, nói như thế mà chẳng sợ anh buồn.
Nếu anh yêu một người khác, anh sẽ không có cảm giác chờ đợi và nôn nao mỗi khi em ra Hà Nội hoặc anh vào Sài Gòn để được gặp em...
Nếu anh yêu một người khác, làm sao anh chắc rằng mình sẽ là bờ vai vững chắc cho người đó, hoặc làm một chiếc khăn lau hết nước mắt cho người đó? Anh chỉ có thể tự tin mình là người phù hợp nhất trong việc này với em thôi...
Nếu anh yêu một người khác, chắc gì người đó chịu kể cho anh nghe hết tất cả, chắc gì người đó gọi cho anh lúc nửa đêm để than van? Mà anh thì không muốn người mình yêu giấu anh bất kì chuyện gì cả...Thà chịu những nỗi buồn vớ vẩn cùng em còn hơn là cứ yên lặng nằm suy nghĩ xem em có ổn không, có vấn đề gì xảy ra với em không...
Nếu anh yêu một người khác, có thể gặp cô ấy hằng ngày, nhưng cảm giác ở đâu đó có người đợi mình vẫn thú vị hơn chứ em...
Nếu anh yêu một người khác, anh không chắc rằng mình sẽ hạnh phúc, và chắc gì cô ấy đã hạnh phúc. Người làm anh hạnh phúc chính là em, cô bé với nụ cười thường trực và những nỗi đau giấu kín trong lòng, anh muốn là người bảo vệ em, bảo vệ nụ cười ấy và xoa dịu những nỗi đau ấy, ngốc ạ...
Em lặng người. Em ngốc thật, toàn nói những câu ngớ ngẩn. Em được quá nhiều rồi mà còn vặn vẹo không đâu.
Tình yêu nào cũng là tình yêu, tình yêu ở xa thì càng đáng trân trọng. Em sẽ không hỏi những câu như thế nữa. Em biết được rằng anh yêu em, đơn giản là yêu em, thế là đủ rồi, những câu hỏi vì sao thế nào cũng trở thành thừa thãi mà thôi, anh nhỉ?
Theo Nguoiduatin
Người tình "hờ" Kiên điếng người khi nhận được những tấm ảnh người yêu anh tình tứ với anh chàng kia đang bước vào nhà nghỉ. Đấy là điều mà anh chưa bao giờ làm với Nga và cô cũng chưa một lần cho anh được khám phá cơ thể của mình... Trước khi đến với Kiên, Nga đã từng có một mối tình sinh viên...