Ly hôn xong, tôi mới thấy mình đã sai lầm
Tôi tìm mọi cách để vợ ký vào đơn ly hôn, nhưng bây giờ lại cảm thấy ân hận vô cùng…
10 năm sau hôn nhân, tình cảm tôi dành cho vợ chỉ nhạt nhòa. Cô ấy là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, một người con dâu tốt, lúc nào cũng lo cho chồng, con và những người xung quanh.
Cô ấy làm tròn trách nhiệm với gia đình nhà chồng, ai cũng yêu mến cô ấy. Vợ tôi cũng có một công việc tốt, cô ấy chăm chỉ làm, được cân nhắc trong công việc ở những vị trí cao hơn, cô ấy tiết kiệm và dành nhiều thời gian để lo cho bữa cơm gia đình…
Nhưng với tôi, tất thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Tôi cần nhiều hơn thế ở một người phụ nữ, nhất là một người vợ. Tôi muốn vợ không chỉ giỏi nội trợ, giỏi công việc xã hội, giỏi chăm con và lúc nào cũng phải thơm tho và có kỹ năng tình dục nữa. Điều mà cô ấy cực kỳ thiếu, nên cuộc yêu của tôi với vợ lúc nào cũng nhàn nhạt, dần dần tôi không có cảm xúc khi ở bên vợ.
Cả tuần, thậm chí cả tháng tôi chẳng đụng vào cô ấy một lần. Vợ cũng không kêu than, không đặt dấu hỏi với tôi. Tôi có người phụ nữ khác, cô ta đã có chồng và ly hôn, chúng tôi quen nhau trong một lần đi ăn cùng đám bạn.
Khác hoàn toàn với vợ tôi, cô ấy giỏi trong chuyện chăn gối, nên lúc nào cũng khiến tôi ham muốn khi ở bên. Cô ấy không giỏi nấu nướng, nhưng giỏi ngoại giao và khiến tôi cũng như những người đàn ông khác mê đắm.
Video đang HOT
Vợ phát hiện, làm ầm mọi chuyện và chỉ trích tôi, coi tôi như một thằng đàn ông khốn nạn, cô ấy khinh thường và dùng những lời lẽ nặng nề để miệt thị tôi. Ngay cả khi tôi đã chấm dứt với người phụ nữ ấy để quay về với vợ con.
Có những ngày cuối tuần, ở nhà với vợ, con, tôi thực sự ức chế vô cùng, bởi nghe cô ấy mắng mỏ, nghe tiếng các con ầm ầm đùa nghịch. Tôi cần một không gian riêng cho mình, để không còn phải nghe những cằn nhằn của vợ và ầm ĩ của các con.
Tôi đã tìm mọi cách để ly hôn vợ, sau nhiều lần hòa giải, cuối cùng vợ tôi cũng chấp nhận, chúng tôi ly hôn, các con sống hết với vợ, còn tôi sống một mình trong căn nhà nhỏ hơn, theo quy định, hàng tháng tôi vẫn gửi tiền cho vợ nuôi con.
Tuần đầu tiên ly hôn, ngày cuối tuần, đáng lẽ tôi được ngủ đến bao giờ dậy cũng được, nhưng tôi lại dậy rất sớm. Ngồi miên man suy nghĩ, tôi tự thấy lòng mình trống trải, thèm được nghe những tiếng cằn nhằn của vợ, tiếng bát đũa, xoong nồi xô vào nhau khi vợ chuẩn bị nấu nướng, thèm tiếng trẻ con ầm ĩ, khóc mếu rồi trêu nhau… Nhưng chỉ có mình tôi với tôi, lặng im và buồn tẻ.
Có lẽ, tôi đã sai khi tìm mọi cách để ly hôn vợ. Có lẽ tôi đã sai khi ngoại tình phản bội vợ, tôi đã sai khi cho rằng cô ấy không có quyền miệt thị tôi sau tất cả những gì tôi đã gây ra cho cô ấy. Tôi đang rất ân hân vì những gì mình đã làm…
Từ lúc tôi có hơn tỷ bạc, các anh chị đua nhau đến vay, nhưng một câu lỡ lời của anh trai khiến tôi bừng tỉnh hiểu ra họ chỉ muốn xâu xé tiền của tôi
Tôi đã thương tình định cho mượn nhưng giờ thì băn khoăn và không còn muốn cho vay nữa.
Bố mẹ tôi có 4 người con, tôi là út, trên là 2 chị gái và 1 anh trai. Chị cả tôi là người rất xinh đẹp, từ những năm 1990 chị đã ra thành phố lập nghiệp và được nhận làm người mẫu ảnh.
Thế rồi bất chợt chị bị phát hiện ra cặp bồ với một người đàn ông giàu có và bị vợ ông ta đánh ghen. Xấu hổ, nhục nhã chị quay về quê tránh nạn và cũng để bắt đầu lại. Nhưng lúc này ai cũng quay lưng với chị. Mọi người khinh thường chị. Thậm chí anh ba còn gắt gỏng bảo chị đi ra ngoài đừng nói mình là con gái họ T mà xấu hổ cả dòng họ. Không ai hiểu rằng chị bị người đàn ông kia lừa. Chị là con gái quê, lên thành phố quá lơ ngơ nên dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người ta.
Chỉ có bố mẹ và vợ chồng tôi giúp đỡ chị. Tôi luôn động viên chị cố gắng vượt qua. Chồng tôi thì hiền lành ít nói, anh luôn nhắc nhở tôi thỉnh thoảng sang thăm nom chị vì sợ chị nghĩ quẩn. Rồi chị cũng phục hồi tinh thần, thuê một căn nhà nhỏ mở tiệm cắt tóc gội đầu và phất lên nhanh chóng. Chị mua được nhà riêng, cửa hàng cũng mở rộng thêm.
Nhưng họ hàng thì vẫn có thành kiến với chị nên chị chẳng chơi với ai. Chị nhận đứa con gái lớn của tôi làm con nuôi.
Một năm trước, chị đi khám và phát hiện ra bị ung thư giai đoạn cuối, chữa trị 2 tháng trời cũng chỉ có mình tôi và con gái lớn chăm nom ở bệnh viện. Trước khi chết, chị viết di chúc để lại căn nhà và mảnh đất cho tôi, tùy tôi xử lý.
Nếu tôi cho họ mượn thì khó có thể đòi lại được. (Ảnh minh họa)
Sau khi chị mất, tôi đem di ảnh của chị về thờ. Còn căn nhà thì 2 tháng trước tôi đã bán được 1,4 tỷ.
Số tiền này tôi trích ra 300 triệu để cho chồng nhập con giống về làm trang trại. Làm một sổ tiết kiệm 200 triệu cho con gái lớn đến khi nó đi lấy chồng thì cho làm của hồi môn do mẹ nuôi để lại. Còn lại 900 triệu tôi dự định gửi ngân hàng lấy lãi hàng tháng lo sinh hoạt phí và tiền ăn học cho các con.
Thế nhưng, từ lúc biết tôi bán nhà có tiền, chị hai và anh ba liền đến hỏi vay rất nhiều lần. Ai cũng trình bày đủ lý do khó khăn, nợ nần để mong tôi giúp.
Lúc đầu tôi cũng tưởng thật nên định cho vay tiền, nhưng một lần anh ba lỡ miệng nói câu: "Cô có số tiền trên trời rơi xuống như thế mà lại keo kiệt với anh chị em à?". Chị hai cũng hùa theo: "Phải, anh chị em là phải giúp nhau. Chị cả cho dì hết như thế là quá thiên vị nhưng người chết rồi thì thôi không nói đến. Giờ anh chị đang cần sửa gấp cái bếp, dì cho chị mượn 300 triệu bao giờ có chị trả".
Qua câu nói đó, tôi hiểu rằng họ coi món tiền này như là tiền trên trời rơi xuống, vậy nếu tôi cho họ mượn thì khó có thể đòi lại được. Mà không cho mượn thì lại bị mọi người đánh giá là keo kiệt, có tiền gửi ngân hàng mà không cho anh chị em vay. Tôi phải xử lý như thế nào đây mọi người? Thật lòng thì tôi không muốn cho mượn nhưng phải nói thế nào để không ai mất lòng?
(Xin giấu tên)
T.Q.L.B
Chồng chê vợ là kẻ ăn bám, nào ngờ bị 'phản pháo': 'Tôi vừa nhận chức giám đốc, nếu anh không làm tốt, sẽ bị sa thải' Từ khi có chút chức sắc, anh bắt đầu khinh thường vợ. Đợt vừa rồi biết tôi gửi cho mẹ đẻ 5 triệu, chồng tôi nổi cáu. Anh gọi về cho mẹ tôi rồi bóng gió: "Mẹ đã khỏi ốm chưa? Hôm vừa rồi thấy nhà thiếu 5 triệu, con hỏi vợ thì cô ấy bảo gửi về hỏi thăm mẹ bị ốm"....