Ly hôn vì “dớp” mẹ đã từng ly hôn?
Tôi đã hết chịu nổi cuộc hôn nhân bạo hành này. Tôi còn không thể chấp nhận được khi không chỉ chồng mà còn những người xung quanh tôi cứ nói: “Vợ chồng nhà ấy sắp bỏ nhau đấy. Đúng là có ‘dớp’ rồi. Mẹ nào con nấy”.
ảnh minh họa
Cuộc hôn nhân của tôi không ngờ cũng lại có kết cục giống mẹ mình – Mẹ tôi đã từng ly hôn. Tôi biết, cuộc hôn nhân trong bạo hành này không thể mãi được duy trì. Song vẫn đắng lòng trước những lời nói về “dớp” của những người xung quanh.
Tôi đã có cô con gái sinh đôi xinh xắn. Các cháu đã học hết cấp I và rất ngoan ngoãn. Tôi yêu thương con mình nên luôn muốn con được sống trong hạnh phúc gia đình đầm ấm với sự chăm sóc đầy đủ của cha và mẹ.
Song cuộc sống của gia đình tôi chỉ êm ả được bốn năm đầu. Chồng tôi làm mở một quán sửa chữa xe máy ở tại nhà. Thời gian làm tự do khiến anh có nhiều rảnh rỗi để tụ tập với bạn bè hơn để đánh cờ và bia rượu. Thói quen đàn đúm đã dần “ăn” vào con người anh. Chính sự nghiêng ngả trong tư tưởng của anh đã khiến bạn bè có dịp “bơm vá”. Họ đua nhau “dựng chuyện”: Chồng là thằng đàn ông mà lại kiếm tiền kém hơn vợ, chỉ có hai con gái chẳng có ai nối dõi tông đường và trông vợ càng ngày càng đẹp mặn mà khiến nhiều đàn ông vây quanh…
Chồng tôi lao vào cuộc rượu với bạn bè thâu đêm suốt sáng. Khi về đến nhà thường chửi con, đánh vợ. Anh cứ nhiếc móc: “Mẹ cô bị chồng bỏ, chẳng ra gì thì chồng mới bỏ. Cô cũng chẳng được điểm nào cả. Đúng là giỏ nhà ai quai nhà nấy”. Nhiều lần mặt tôi sưng tím lên trước những đòn ác của chồng. Có lần tôi phải nghỉ làm một tuần để các vết thâm trên mặt dịu đi.
Video đang HOT
Bao nhiêu tiền làm được tôi mua thành vàng để cất làm vốn lo cho con học hành sau này, chồng tôi lấy đi chơi lô đề hết. Khi tôi hỏi, chồng còn quăng cả cái ghế gỗ vào người tôi rồi quát lên: “Tôi có thấy vàng bạc gì đâu!” rồi anh lại bỏ đi chơi với bạn bè.
Tôi đã hết chịu nổi cuộc hôn nhân bạo hành này. Tôi còn không thể chấp nhận được khi không chỉ chồng mà còn những người xung quanh tôi cứ nói: “Vợ chồng nhà ấy sắp bỏ nhau đấy. Đúng là có ‘dớp’ rồi. Mẹ nào con nấy”.
Quả thực, bố và mẹ tôi đã chia tay từ khi tôi còn nhỏ. Tôi sống với mẹ. Nhưng mẹ tôi cũng là người phụ nữ chịu bất hạnh. Bố tôi đã có người đàn bà khác ở ngoài và chẳng hề đóng góp tiền nuôi con và tiền ăn của chính mình trong gia đình. Lúc nhỏ, tôi đã rất buồn và trong tâm thầm trách mẹ. Sau lớn lên, hiểu được hoàn cảnh “có chồng như không” của mẹ, tôi thông cảm và thương mẹ hơn. Mẹ đã đi bước nữa để cho tôi lại được sống trong không khí của mái ấm gia đình.
Còn tôi, công việc làm kinh doanh của tôi “gặp thời” khiến tôi có mức thu nhập xứng đáng, cao hơn thu nhập của chồng, không lẽ tôi sai? Tôi sinh được hai đứa con gái thông minh và xinh xắn, chẳng lẽ chưa đủ? Tôi chẳng hề có lỗi gì trong cuộc hôn nhân này cả. Dầu tôi đã cố gắng làm vợ đảm mẹ hiền bao nhiêu thì cũng chẳng thể làm biến chuyển được suy nghĩ và hành động của người chồng đang thay đổi chóng vánh. Tôi không muốn bị chôn chân trong chốn ngục tù hôn nhân tối tăm trước những trận đòn roi và chửi rủa thậm tế của chồng.
Cuộc hôn nhân của tôi không thể cứu vãn được bởi tôi không thể chấp nhận làm cái bao tải để chồng trút giận vô cớ. Tôi không thỏa hiệp với cuộc sống bị bạo hành. Tôi đã bỏ mọi thứ kinh tế trong thời gian hai vợ chồng chung sống cốt để giành được quyền nuôi hai đứa nhỏ sau khi ly hôn.
Điều tôi luôn trăn trở trước những lời nói đay nghiến của thiên hạ về chuyện “dớp” ly hôn của tôi và mẹ. Cả tôi và mẹ đều là những người phụ nữ gặp bất hạnh trong đời sống hôn nhân. Không ai muốn vậy. Tôi và mẹ đã không lường trước được chuỗi bi kịch hôn nhân mà mình phải gánh chịu. Song tôi và mẹ đều có quyền lựa chọn cách giải thoát và tìm hạnh phúc mới. Nhưng liệu có cái “dớp” ly hôn nào không? Liệu tôi có nên nắm giữ cái hạnh phúc của chính mình không?
Theo Afamily
2 đời chồng, tôi vẫn không hạnh phúc
Chia tay người chồng thứ hai, tôi đã suy nghĩ đến cả tháng trời và tôi biết, chấm dứt cuộc hôn nhân này chính là chấm dứt cuộc đời của tôi ở đây.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện đi bước nữa hay tái hôn với ai. Giờ nhiệm vụ duy nhất của tôi là trong con, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Hi vọng sau này con sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, người mẹ tội nghiệp của chúng.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ phải chịu điều tiếng là người đàn bà lăng nhăng, hay những câu đại loại như: "Có sao thì người ta mới bỏ, đàn bà gì mà lấy hai chồng đều bỏ cả hai". Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận, vì tôi không thể nào cố gắng được thêm nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Người chồng thứ nhất của tôi chia tay tôi, cũng vì anh chủ động. Sinh cho anh ta một đứa con trai nhưng đó không phải là lý do khiến tôi và con tôi được ở lại trong căn nhà ấy. Anh đi làm, có tiền, giàu có và có bồ. Cô bồ có thể sinh cho anh cả hai đứa con trai chứ đừng nói là một. Và vì vậy, anh ngang nhiên ngoại tình và bỏ bê mẹ con tôi. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa cô bồ về sống. Tôi dù có trơ trẽn đến cỡ nào, có mong muốn đến cỡ nào cũng không thể sống chung nhà với chồng và người đàn bà đó. Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn.
Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn. (ảnh minh họa)
Rồi hơn 1 năm sau, có một người đàn ông cũng từng có gia đình, giàu có và biết hoàn cảnh của tôi, ngỏ lời với tôi. Anh ta biết tôi từng có chồng và đang nuôi con nhỏ, nhưng anh ta cũng có con nhỏ, và bỏ vợ nên rất muốn tái hôn với tôi, làm một gia đình. Ban đầu, tôi sợ lắm, không đồng ý, vì không muốn đi bước nữa quá vội vàng. Hơn 1 năm mà đã lấy chồng hai, tôi cảm thấy không hay ho cho lắm. Nhưng những người xung quanh cứ động viên tôi nhận lời, vì họ bảo, anh ấy có điều kiện kinh tế, có thể lo cho tôi cuộc sống tốt hơn. Tôi còn có con, không thể một mình nuôi con, kiếm tiền thì không hề dễ. Vả lại, người đàn ông đó cũng từng đổ vỡ nên họ sẽ biết trân trọng người vợ hai hơn.
Nghe mọi người nói, tôi mủi lòng. Tôi cũng tính tới chuyện lấy chồng. Và sau một thời gian tìm hiểu, thấy anh ta quan tâm mình, lo lắng cho mình, lại còn hay quà cáp, yêu chiều tôi, nên tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận lấy chồng lần nữa và hi vọng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đúng là, ông trời trêu người. Người chồng mà tôi nghĩ giàu có, thực ra chẳng có gì mấy. Anh ta chỉ được cái mã, chỉ có cái nhà, còn lại thì không có gì. Công việc kinh doanh thì nay được, mai không. Tuy nhiên, tôi không cho đó là điều to tát, vì nếu anh ấy thật lòng yêu thương quan tâm tôi, thì tôi không để ý làm gì.
Nhưng anh ta coi tôi như ô-sin trong nhà, có việc gì cũng đến tay. Anh ta lấy một người giúp việc về, chăm con cho anh ta chứ không phải là lấy một người vợ. Tôi đi làm, kiếm tiền, lại còn một nách hai con, chăm con chồng và cả con mình. Còn anh ta thì chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt với bạn bè. Làm ăn thua lỗ thì về kêu trời rồi vòi tiền của tôi. Hình tượng người đàn ông tôi yêu thương, người mà luôn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, không làm tôi thất vọng là thế này sao. Suốt ngày anh ta chỉ biết chìm trong men rượu, say khướt rồi còn về nhà đánh đập tôi. Với con tôi, từ ngày cưới nhau, anh ta chưa có một lời ngọt ngào, chứ đừng nói là quan tâ hay lo lắng. Tôi cảm thấy bất lực về người chồng này. Tưởng là giàu có ra sao nhưng ngoài cái nhà, anh ta không có gì hết, chỉ là lừa dối mà thôi!
Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi! (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng để bớt gánh nặng cuộc sống nhưng có vẻ, gánh nặng còn nhiều hơn khi tôi làm mẹ đơn thân. Giờ tôi phải nuôi thêm con chồng và một người chồng nghiện rượu, còn vũ phu. Tôi chán nản lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng lại ly hôn lần nữa thì còn mặt mũi nào. Tôi có nói với bạn thân của tôi, cô ấy bảo tôi cố chịu, chứ nếu ly hôn hai lần, người ta cười vào mặt tôi. Nhưng liệu có thể không, sao tôi còn dám nghĩ tới chuyện sống với anh ta nữa. Vậy thì cả đời này tôi chấp nhận cô đơn, đau khổ và mệt mỏi hay sao? Tôi đang đau khổ vô cùng, suy nghĩ về cuộc hôn nhân thứ hai này một cách nghiêm túc. Ly hôn, có lẽ chỉ còn đường như vậy và tôi thề là sẽ không bao giờ lấy chồng lần nữa.
Chỉ hi vọng là sau này, con tôi sẽ thông cảm cho người mẹ này, đừng nghĩ tôi là một kẻ không ra gì mà thôi. Liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống với người chồng chỉ coi tôi là người giúp việc không. Một mình tôi nuôi con đã mệt rồi, chỉ muốn có người nương tựa, giờ lại nuôi thêm chồng và con chồng, chắc là chỉ còn đường chết. Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi!
Theo VNE
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ? Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên". Tôi nói rằng tôi không mơ giàu...