Ly hôn vì cái sự “yếu” của chồng
Anh có biết mỗi lần được anh “yêu” là cả một nỗ lực lớn của tôi. Sao anh không dám tự nhận rằng mình là gã đàn ông kém cỏi, yếu đuối?
Có trăm ngàn lí do khiến vợ chồng kéo nhau ra tòa, đòi mỗi đường mỗi ngả, nhưng không phải lí do nào cũng dễ dàng công khai, minh bạch…
Ly hôn vì cái sự “yếu” của chồng
Chủ tọa gặng hỏi mãi, chị Hoa vẫn không chịu nói ra nguyên nhân khiến chị đòi chia tay chồng bằng được. Mặt chị đỏ dần, miệng lúng búng như gà mắc tóc, bên kia anh Dũng ngầm ngừ thúc giục vợ phải nói ra sự thật. Anh cao giọng: “Nếu có thằng nào đó thì cứ huỵch toẹt ra, cô cần gì phải đưa đẩy mất thời gian”. Chị vẫn im lặng.
Khó ai có thể ngờ có ngày Hoa và Dũng kéo nhau ra tòa phân xử li hôn. Cuộc sống hai vợ chồng đầy đủ nếu không muốn nói là khá giả so với bạn bè. Chồng là trưởng phòng một công ty chứng khoán có tiếng, vợ là nhân viên trung tâm công nghệ thông tin tín dụng, công việc có sự gần gũi dễ chia sẻ, quan điểm sống hòa hợp, thống nhất, lại thêm cậu con trai kháu khỉnh, thông minh. Dù là người giỏi bới lông tìm vết cũng khó tìm ra được điểm trừ trong ngôi nhà ấy. Đùng cái, hai vợ chồng lôi nhau ra tòa khiến hai bên nội ngoại, bạn bè và cả hàng xóm quá bất ngờ, ngạc nhiên. Người đệ đơn ly hôn là chị Hoa với lý do chị đưa ra muôn thuở và chung chung đại loại: “Không hòa hợp trong cuộc sống vợ chồng”. Bản thân Dũng cũng đã nói chuyện nghiêm túc với chị, yêu cầu chị đưa ra một lí do cụ thể, hợp lý và rõ ràng, trái với thái độ hùng hổ của Dũng, Hoa chỉ im lặng thở dài. Sau nhiều phiên hòa giải không thành, cái gì đến ắt phải đến, phiên tòa li hôn kéo tới với sự có mặt đông đủ của hai gia đình.
Đến sát lúc chia tay, Dũng vẫn khù khờ về lí do chia tay, anh rít từng hồi qua kẽ răng: “ Cô vụng trộm cùng thằng nào bên ngoài chứ? Đi ăn nem chả, chán chê ngoài đường, về nhà giở thói hoạnh họe chồng con”. Đôi mắt Dũng đỏ ngầu vì tức tối, anh đập bàn đập ghế đến mức tòa phải yêu cầu giữ yên lặng nhiều lần trong phiên tòa.
Chưa dừng lại ở đó, Dũng bắt đầu lôi các tội của vợ ra kể lể. Nào thì, cô cậy có tí nhan sắc, đi đến đâu mắt cũng lúng liếng, liếc bên này, dòm bên nọ, chắc lại bỏ bùa được thằng nào lên đòi li hôn. Lại tiếp, lúc nào cô cũng xoen xoét rằng vợ chồng dân chủ, tự do ngôn luận, có gì không hiểu phải nói cho người kia biết, đằng này cô đùng đùng đòi ly hôn không một lời giải thích. Cô tự tát vào miệng cô thế à?
Từng lời nói cay nghiệt trong cơn tức giận của Dũng khiến Hoa mặt mày xây xẩm. Ban đầu chị còn viện dẫn các nguyên nhân dẫn đến việc chị đưa đơn ly hôn: chồng ở bẩn, tất đi về nhét vào gầm giường, quần áo vứt mỗi cái một nơi, không chịu đưa đón con đi học, chưa bao giờ động tay động chân đỡ đần vợ việc nhà giống như các ông chồng chu đáo khác… Mỗi lời Hoa nói ra, người dự khán bụm miệng cười, họ xì xầm bàn tán hóa ra bấy lâu nay vợ chồng Hoa cũng chứa đựng những cơn sóng ngầm, những xích mích muôn thuở như bao cặp vợ chồng khác, lại khen cho vợ chồng Hoa khéo vun vén mọi chuyện nên nhìn vào ai cũng cũng tưởng gia đình đó là gia đình kiểu mẫu.
Sau những lời chỉ trích, hiểu lầm nặng nề, vu khống không căn cứ của chồng, nhịn không được, Hoa mặt mày tía tai: “Tôi hoàn toàn có thể tìm “thằng nào đó” như anh nói để được yêu thương, chiều chuộng rồi, nhưng nghĩ cũng vì thương anh nên tôi nín nhịn. Lấy nhau 8 năm, có bao giờ anh hiểu cảm xúc của tôi dù chỉ một lần chưa? Anh luôn đòi hỏi tôi phải thế nọ, phải thế kia, sao anh không nhìn lại chính mình đi. Anh có biết mỗi lần được anh “yêu” là cả một nỗ lực lớn của tôi. Sao anh không dám tự nhận rằng mình là gã đàn ông kém cỏi, yếu đuối?”.
Lấy nhau 8 năm, có bao giờ anh hiểu cảm xúc của tôi dù chỉ một lần chưa? (Ảnh minh họa)
Đang trong cơn uất ức, Hoa nói không ngừng nghỉ, nói một hơi dài không dứt kéo theo đó là sắc mặt biến đổi của Dũng từ đỏ tía sang xanh rớt và cuối cùng là trắng bệch. Theo như Hoa trình bày, mỗi lần “yêu” nhau đều là cả một sự cố gắng của cả hai vợ chồng, bởi anh dạo đầu chán chê vẫn cứ “ giữ nguyên hiện trường”, còn chị bao nhiêu hào hứng luôn bị đánh tụt xuống tận vực thẳm. Cuộc vui chưa bao lâu thì phải bỏ dở giữa chừng. Cảm giác thèm thuồng, không thỏa mãn ấy cứ lặp đi lặp lại hàng trăm lần, trở thành nỗi ám ảnh, kinh hãi khiến Hoa dần dần không còn cảm hứng, thậm chí hốt hoảng mỗi khi chồng đòi hỏi. Từ đó Hoa nảy sinh tâm lý né tránh chồng. Chị viện đủ lí do đi thăm cô bạn thân bị ốm, ở đó chăm sóc bạn, rồi xung phong đi công tác triền miên. Lại thêm mới thuê được bà giúp việc, việc nhà gửi gắm bà ấy hết, còn Hoa cứ đi suốt ngày. Cũng vì thế Dũng đâm nghi ngờ, cho rằng chị có “thằng nào đó” bên ngoài nên chán chồng, mặc con. Sợ chồng buồn, Hoa không nói cho anh biết cảm xúc thật sự của mình, chị phải giả vờ thăng hoa, cố gắng chiều chồng. “ 8 năm giả vờ bên cạnh anh ấy, tôi sợ rằng sẽ có ngày tôi chết vì mệt mỏi và chán nản. Tôi phải cởi bỏ lớp mặt nạ ấy, tôi phải sống cho tôi và vì con tôi nữa”. Hoa quyết định ly hôn.
Video đang HOT
Dũng ủ rũ ngồi thượt trên băng ghế, không phải anh không cảm nhận được cái sự “yếu” của mình nhưng anh không nghĩ chuyện đó lại dẫn tới một kết cục buồn như vậy. Tòa đồng ý cho hai người chia tay, Dũng vẫn cảm nhận được ánh mắt tò mò, dò xét của những người tới dự, vài ngày nữa thôi, cả khu phố anh sẽ xì xầm, bàn tán chuyện này không ngớt trong cả một thời gian dài. Giá như anh ấy không dồn ép Hoa, không bắt Hoa phải nói có lẽ giờ Dũng không phải khó xử, thậm chí là xấu hổ thế này.
“Cô ấy như khúc gỗ”
Trong một phiên tòa khác mà tôi chứng kiến, Thư – Hải giống như hai đối thủ chuẩn bị tỉ thí võ công, so tài cao thấp hơn là cặp vợ chồng giữa chốn công đường. Thực ra, ban đầu Hải rất nhũn nhặn, nói điều hay lẽ phải với vợ, nhưng người vợ chưa hết cơn sốc khi Hải đột ngột đòi ly hôn nên xù lông, cong cớn, khiến anh cũng bật ngược cảm xúc, quay ngoắt 180 độ.
Thư biết, khi người đàn ông tới mức gửi đơn ly hôn, nghĩa là chẳng thể níu kéo được nữa, điều chị cần duy nhất là câu trả lời: Vì sao anh muốn ly hôn?
- Tại sao anh đòi ly hôn?
- (im lặng)
- Vì tôi không tốt, không chu đáo, không chiều anh?
- Không phải
- Vì tôi hư hỏng, hỗn láo với gia đình nhà anh?
- Cũng không
- Vậy thì tại sao?
- (im lặng)
Cái sự im lặng của Hải khiến Thư không thể kiên nhẫn được nữa, chị đòi anh phải ba mặt một lời, phải đưa cho chị câu trả lời hợp lý nhất. Cũng giống như các bà vợ khác khi thấy chồng lúng túng, chị quy chụp anh ngoại tình. Đó là lý do duy nhất và hợp lý nhất chị có thể tìm được trong lúc đầu óc tức tối, uất ức này.
Chị đã khóc rất nhiều, cầu xin chồng suy nghĩ lại! (Ảnh minh họa)
Thư không thể tin có một ngày chị xuất hiện ở tòa án, chờ sự phán quyết của tòa về cuộc hôn nhân chị đặt biết bao kì vọng và ao ước.
Lấy nhau được hơn 2 năm, người ta bảo vợ chồng son lúc nào cũng gắn bó, son sắc, đặc biệt thời gian chưa có con, cả hai vợ chồng dồn cả tình yêu thương cho nhau. Thư yêu chồng và dành trọn vẹn tình cảm cho anh, chị cũng cảm nhận được tình yêu sự quan tâm, chu đáo của anh Hải dành cho chị. Tất nhiên, cuộc sống vợ chồng cũng có lúc khục khặc, không hiểu nhau, lại là vợ chồng mới cưới, chưa thể thích nghi ngay lập tức, nhưng cả hai đều đủ bình tĩnh và sáng suốt để cùng giải quyết. Duy chỉ có lần này chị không thể hiểu nổi chồng chị đang làm việc gì, nghĩ điều gì khi đưa cho chị đơn ly hôn và bảo kí vào đó. Chị đã khóc rất nhiều, cầu xin chồng suy nghĩ lại, nhưng cái lắc đầu của anh đã phủ nhận tất cả mọi nỗ lực níu kéo của chị.
Hai người chưa có con, chưa có ràng buộc, mọi thủ tục phân chia tài sản cũng đơn giản bởi cả hai mới bước đầu lập nghiệp, tất cả đều đi tới thống nhất cuối cùng về vấn đề phân chia tài sản. Thư không cần những cái đó, Thư chỉ cần một lí do hợp tình, hợp lý dẫn tới việc anh đòi ly hôn chị. Anh lúng túng, nói không chịu được sự vụng về của chị, luộm thuộm. Thư không chấp nhận lí do này, bởi xưa nay chị vốn là người tỉ mỉ. Hải nói chị hay quên và làm mất đồ đạc, chỉ duy nhất một lần chị bị giật mất đồ khi đang đi trên đường, lý do này chị phủ nhận, bởi đó là nguyên nhân khách quan. Mọi lý do Hải đưa ra đều bị Thư phủ nhận sạch trơn, bí quá Hải ngắc ngứ: “Vì cô ngủ ngáy rất to và tôi thường xuyên bị mất ngủ vì tiếng ngáy ầm ĩ đó”. Thư trừng mắt nhìn chồng: “Lúc ngủ làm sao tôi biết được và anh chưa bao giờ góp ý với tôi”. Tới khi bị dồn vào chân tường, biết không thể đưa ra những lí do trời ơi đất hỡi, buộc lòng Hải phải nói ra sự thật.
Trong khi Hải vô cùng hào hứng và có màn dạo đầu rất hoàn hảo chuẩn bị cho cuộc thăng hoa của hai vợ chồng thì Thư luôn luôn tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ. Có khi đang nhập cuộc, thay bằng việc chìm đắm trong cảm xúc, Thư lại tuôn ra những câu không hề ăn nhập với hoàn cảnh, người đơ như khúc gỗ, chẳng có bất cứ một chút phấn khích nào cả. Điều này khiến Hải nhiều lần mất hứng, chẳng còn hứng thú đưa đẩy “cuộc dạo chơi” cùng vợ nữa. Bao lần vẫn thế, dần dần Hải “trả bài” cho vợ theo nghĩa vụ, cảm xúc bị trôi tuột và mất hút theo thái độ hững hờ, vô cảm của vợ. Hải nói tới đâu, Hoa thừ người tới đó. Cuối cùng thái độ kiên quyết của Hải cùng nét mặt bần thần của Thư là cái kết của phiên tòa ly hôn chiều hôm ấy.
Chuyện phòng the luôn là vấn đề nhạy cảm, không dễ nói ra, song không thể phủ nhận một thực tế: hiện nay tỉ lệ ly hôn ngày càng tăng và một trong những lí do đó là chuyện chăn gối của các cặp vợ chồng kém mặn mà, hòa hợp. Lời khuyên dành cho các cặp vợ chồng, khi gặp rắc rối về vấn đề chăn gối, trước hết hãy tới gặp bác sĩ tư vấn, tìm hiểu hiện trạng, nguyên nhân dẫn đến tình trạng đó. Kéo nhau ra tòa chỉ là trường hợp bất đắc dĩ cuối cùng sau tất cả những nỗ lực không thể hàn gắn
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kết cục của tình yêu sinh viên
Nhìn em cười nói leo lên chiếc xe hơi sang trọng của người đàn ông khác, lòng tôi đau nhói, xót xa, chỉ còn biết trách bản thân mình yếu đuối, kém cỏi...
Tôi và em quen và yêu nhau khi đang còn là sinh viên năm hai của một trường đại học. Cả hai chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau. Tình yêu thuở học trò thật trong sáng, không chút toan tính, vụ lợi. Em cũng tình nguyện ở bên tôi khi hai đứa vẫn còn sống tằn tiệm với những đồng trợ cấp bố mẹ gửi lên. Cả tháng dành dụm có khi chúng tôi mới đi ăn ở ngoài một lần, còn bình thường toàn chọn những nơi công cộng ít tốn kém để hẹn hò. Em cũng hiểu và thông cảm cho tôi, vẫn vui vẻ ở bên tôi không một lời than trách.
Ảnh minh họa. Nguồn: internet.
Đôi khi ở trong phòng các cô bạn của em lại nhận được những món quà đắt tiền như mĩ phẩm, trang sức, em cũng có chút hờn ghen và tủi thân. Em tỏ thái độ vùng vằng với tôi nhưng em chỉ giận được một lúc, chỉ cần tôi ở bên an ủi và chòng ghẹo cho em hết buồn là em sẽ quên ngay, sẽ lại tíu tít như con chim sẻ.
Tôi yêu em cũng bởi tính trẻ con và hay nhõng nhẽo khóc nhè của em. Những lúc ấy tôi thấy mình như có trách nhiệm phải chở che cho em, và tôi cũng hiểu rằng em yêu tôi nên mới như vậy. Em cũng đã khích lệ động viên tôi rất nhiều. Tôi cũng hứa với bản thân mình và với em sẽ cố học thật giỏi để khi ra trường có thể kiếm được một công việc tốt với thu nhập cao để mang lại cho em hạnh phúc như những người con gái khác.
Em cũng đã hứa sẽ ở bên tôi, cùng tôi cố gắng phấn đấu cho một tương lai tốt đẹp của hai đứa.
Dù có những giận hờn vô cớ hay những trách móc vụn vặt, chúng tôi lại trở về bên nhau, yêu thương nồng đượm như thuở ban đầu. Ba năm trôi qua với những kỉ niệm vui buồn, sớm tối bên nhau.
Rồi chúng tôi ra trường, đi làm. Trụ lại thủ đô vốn là việc không dễ dàng gì với cả em và tôi. Chúng tôi đã mất hàng tháng trời để đi nộp hồ sơ xin việc ở khắp nơi. Nhưng nơi nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm, thứ mà sinh viên như chúng tôi luôn thiếu. Phải mất một năm làm những công việc phụ trợ lặt vặt, tôi mới xin được vào làm ở một công ty phần mềm máy tính với mức lương khởi điểm cũng không phải là cao. Tôi vẫn không thể dẫn em đến những chỗ sang trọng hay tặng em những món quà đắt tiền. Em vẫn thầm ghen tị và so sánh tôi với người yêu của những cô bạn khác. Tôi rất buồn, chỉ biết cố gắng phấn đấu làm việc thật tốt để trông chờ được tăng lương.
Từ ngày đi làm, em cũng thay đổi nhiều, bắt đầu biết ăn diện và mặc váy. Trước đây còn sinh viên, em thường ăn mặc rất giản dị và không dùng mĩ phẩm. Nhưng bây giờ đã khác. Tôi thấy lo lắng khi xuất hiện những vệ tinh lởn vởn quanh em. Em thì vẫn vô tư cười nói với tất cả bọn họ khiến lòng tôi như có lửa đốt. Em bảo đó chỉ là những người bạn, và em nói chuyện với họ cũng chỉ là xã giao thôi, nhưng tôi không thấy yên tâm chút nào.
Rồi một buổi tối tôi đến phòng trọ của em như thường lệ. Nhưng khi gọi điện cho em, em nói không muốn gặp tôi, tôi hãy để cho em được yên tĩnh một mình, và bảo tôi hãy về đi. Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nên bảo sẽ đợi đến khi em ra ngoài gặp tôi một lát rồi tôi sẽ về. Tôi đã ngồi đợi em hơn 3 tiếng đồng hồ trước cửa nhà đến khi xóm trọ đóng cửa mà em vẫn không chịu ra.
Tôi không biết em giận chuyện gì nhưng vẫn nhắn tin cho em nói tôi cần một lời giải thích, tại sao em lại cố tình tránh mặt tôi như vậy, tôi đã gây ra lỗi gì để em phải buồn?
Nhưng đáp trả tôi vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.
Ngày hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi phóng xe đến chỗ em làm. Bất ngờ tôi nhìn thấy em đang leo lên chiếc xe hơi sang trọng của một người đàn ông xa lạ. Anh ta trông rất lịch lãm, chững chạc và có vẻ rất giàu có. Anh ta còn ân cần mở cửa xe cho em và hai người cười với nhau rất tình tứ.
Trái tim tôi tan nát, lặng người nhìn theo bóng em đang khuất dần xa. Có lẽ vì tôi không thể đem đến cho em cuộc sống xa hoa như em hằng ao ước nên em mới tránh mặt và muốn rời xa tôi. Mối tình đầu của chúng tôi chẳng lẽ đã đặt dấu chấm hết ở đây? Tôi đau đớn xót xa chỉ biết trách bản thân kém cỏi, không giàu có bằng người ta để níu chân người con gái mình yêu.
Theo VNN
Những câu nói tuyệt đối tránh khi cãi nhau Khi giân nhau với chông, vì bực mình đên mây bạn cũng không được nói những câu nói sau. Có những lời nói mà nêu nói ra bạn sẽ đông chạm vào lòng tự ái của chàng, vì vây, bình tĩnh trong khi cãi nhau và tránh nói những câu khiên người khác bị tôn thương là nghê thuât tranh luân mà môi...