Ly hôn sau 1 năm làm mẹ đơn thân dù ở cùng chồng
Em chấp nhận, chấp nhận buông tay anh, để anh có thể tìm về nơi anh thực sự thấy hạnh phúc…
Em và anh, chúng mình đến với nhau không phải vì tiếng sét ái tình mà bởi sự sẻ chia, thấu hiểu. Trải qua một thời gian dài yêu nhau, những tưởng cả hai đã đủ chín chắn để xây dựng hạnh phúc cho nhau chúng ta ràng buộc nhau bằng hôn nhân như bao cặp đôi khác. Em vội vàng từ bỏ ước mơ trở thành cô giáo đứng trên bục giảng ngày nào, trở thành một bà nội trợ cả ngày ám mùi dầu mỡ để chăm sóc anh và con.
Một mình anh phải k.iếm t.iền lo cho cả gia đình. Mọi gánh nặng về kinh tế đặt cả lên anh. Nghĩ thương anh, em ở nhà cố gắng lo tươm tất việc nhà việc cửa, chăm sóc con cái, không để anh phải bận lòng. Mỗi lần thấy anh đi làm về mệt, em lại cố gắng nghĩ xem em có thể làm gì cho anh, cố gắng quan tâm anh, hỏi han anh nhiều hơn. Thế nhưng, những điều em làm dường như quá ít ỏi đối với anh, những thứ anh cần ở một người vợ có lẽ nhiều hơn thế.
Em lúc nào cũng sống trong lo sợ, sợ anh không hài lòng về em (Ảnh minh họa)
Hôm ấy, anh mệt và sốt, em hì hụi nấu món chè sen anh vẫn thích để giải nhiệt. Tưởng anh sẽ vui lắm, nhưng nào ngờ, khi em cố gắng bảo anh ănnhiều cho nhanh khỏi bệnh, anh vung tay hất bát chè trên tay em, buông một câu nói như dao cứa: “Em phiền quá đi”. Em ngỡ ngàng, ngỡ ngàng không hiểu em đã làm sai điều gì khiến anh tức giận. Ngỡ ngàng trước thái độ của anh đối với em. Ngỡ ngàng vì anh giờ đã coi em như một thứ phiền phức anh phải đối mặt mỗi ngày.
Video đang HOT
Anh bắt đầu thấy khó chịu vì em, vì hàng tháng k.iếm t.iền phải đưa cho em để trang trải cuộc sống hằng ngày. Anh bắt đầu sợ nghe tiếng con khóc mỗi ngày đi làm về, áp lực cuộc sống đè nặng lên vai anh, làm anh dần bỏ quêntình yêu anh dành cho em ngày nào.
Anh đi công tác nhiều hơn. Mỗi lần về nhà anh đều nói với em vài câu qua loa và chỉ chú ý đến con. Có khi, em định chủ động gần gũi anh thì anh lại nói: &’T.iền anh gửi vào thẻ rồi đấy, thiếu thì bảo anh’ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Em nhận ra, anh đã hết yêu em rồi. Anh trở về căn nhà này chỉ vì hai chữ “trách nhiệm”. Em tự hỏi mình có phải mình đã quá trói buộc anh hay không, rồi lại cuộn mình trong những dằn vặt khi chẳng thể làm anh vui.
Em quyết định cho anh được tự do, sống với những gì anh muốn (Ảnh minh họa)
Em thừa nhận mình quá yêu anh, quá lụy tình. Em cứ nhất nhất nghĩ rằng anh là chỗ dựa duy nhất của cuộc đời em. Em nương tựa vào anh nhiều đến mức anh gọi là “dựa dẫm”. Phải, em buông mình dựa dẫm anh cả về tinh thần và vật chất. Em đã nghĩ mình không thể sống thiếu anh được. Cho đến khi…
Em biết được anh ngoại tình qua một người bạn. Em không hề thấy bất ngờ mà chỉ thấy đau đớn. Những đêm dài nước mắt rơi ướt đẫm gối trở thành cơm bữa đối với em. Em cảm thấy cuộc đời này tăm tối khi không có anh. Nghĩ đến những ngày tháng không có anh bên cạnh, em giật mình thảng thốt giữa đêm. Em gào khóc trong đớn đau và tuyệt vọng…
Trải qua bao lần như vậy, em dần trở nên mạnh mẽ. Chính những nỗi đau ấy đã biến em trở thành con người chai sạn và khô cằn. Con đã được gần 3 t.uổi, em tìm một người trông trẻ có uy tín, gửi con và bắt đầu đi làm. Mặc dù việc em làm lương ít ỏi, nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống của hai mẹ con. Em bắt đầu cuộc sống không dựa dẫm vào anh, t.iền anh gửi em vẫn để nguyên trong tài khoản mà không đụng tới.
Cứ như vậy suốt gần một năm trời, em cố gắng trở thành một bà mẹ đơn thân dũng cảm. Mặc dù mỗi lần anh về nhà, trống tim em vẫn đ.ập liên hồi, đôi mắt không thể thôi hướng về tình yêu cả cuộc đời em là anh. Nhưng em luôn cố gắng không nhìn vào đôi mắt anh, không để mình bị cuốn theo những tình cảm không phương hướng đó.
Một ngày, anh về nhà, em cầm tờ đơn ly hôn đã ký sẵn để trước mặt anh, buông một câu nói nhẹ nhàng làm mặt anh biến sắc “Em đã can đảm, can đảm xa anh…”
Theo Afamily
Xin hãy can đảm yêu em - cô gái đã từng tổn thương
Yêu một người từng tổn thương, thiệt thòi trăm bề, khó khăn trăm ngả, bởi chỉ một khoảnh khắc vô tình lạc nhịp, em sẽ lại đau nỗi đau người cũ.
Yêu một người từng tổn thương, thiệt thòi trăm bề, khó khăn trăm ngả, bởi chỉ một khoảnh khắc vô tình lạc nhịp, em sẽ lại đau nỗi đau người cũ, chỉ một giây phút buông lơi cảm xúc, em sẽ lại nhớ nỗi nhớ người cũ, chỉ một rung động nhất thời, em sẽ lại nghĩ về một tình yêu đã cũ...
Lâu lắm rồi, em mới lại yêu, mới lại mở lòng, mới lại xúc cảm. Em từng tin, từng hy vọng, từng mong chờ, vào một tình yêu vĩnh hằng, vào một duyên mệnh an bài, vào một người tình không bao giờ mất, để rồi em lạc lõng chơi vơi trong chính niềm tin của mình, khi mà em để vuột mất tình đầu trong khi tâm trí những tưởng bản thân đã nắm rất chặt. Người ấy xa em giữa lúc tim còn vạn lần nhớ, lòng còn vạn lần thương, không lý do, không giải thích. Em chơi vơi, em tuyệt vọng, em mang trái tim bị tổn thương mà sống tiếp, đợi ngày gặp anh...
Là con gái, em hiểu rằng chẳng ai có thể sống mãi trong nỗi đau giày vò tình cảm, chuyện gì rồi cũng có giới hạn của nó, đến giới hạn, nỗi đau sẽ tự nhạt, nỗi buồn sẽ tự vơi, rồi mình sẽ phải sống tiếp, và sống khác. Từng một lần hụt hẫng, em biết rằng chẳng có gì là mãi mãi. Đủ duyên đủ phận, người sẽ bên ta, duyên tàn phận kiệt, nghiễm nhiên phải rời xa, dù là cưỡng cầu níu kéo đều bất khả.
Từng một lần tổn thương, em chẳng mong đòi hỏi mình là duy nhất, chỉ mong được một lần sống trọn vẹn trong suy nghĩ của anh, dù là khoảnh khắc. Từng một lần tuyệt vọng, nên em chẳng dám hy vọng, chỉ mong mỗi ngày vẫn bình yên như vốn dĩ, nắng vẫn lấp lánh buổi sớm, hoàng hôn vẫn đến mỗi chiều, và anh vẫn cạnh em mỗi ngày, an yên.
Từng một lần chơi vơi, em trở nên ích kỷ, chưa bao giờ em muốn chiếm hữu anh như lúc này, chằng buồn sẻ chia san sớt, chẳng cần cảm xúc gọi tên. Và vì từng một lần vấp ngã, em chẳng dám ước mơ, chỉ thầm nhớ thầm mong mỗi đêm mỗi ngày, thầm trân trọng tất cả những gì em đang có, dù là nhỏ nhoi, dù là bất hữu.
Yêu một người từng tổn thương, thiệt thòi trăm bề, khó khăn trăm ngả, bởi chỉ một khoảnh khắc vô tình lạc nhịp, em sẽ lại đau nỗi đau người cũ, chỉ một giây phút buông lơi cảm xúc, em sẽ lại nhớ nỗi nhớ người cũ, chỉ một rung động nhất thời, em sẽ lại nghĩ về một tình yêu đã cũ... Làm gì có ai quên được tình đầu của đời mình đâu anh?
Thế nên, dũng cảm yêu em, niềm tin anh phải thật lớn. Can đảm yêu em, cảm xúc anh phải thật sâu. Chấp nhận yêu em, tình yêu anh phải thật đủ. Và em sẽ yêu anh bằng một tình yêu thật mới. Cảm ơn anh, chàng trai tìm thấy em trong những ngày mưa và sưởi ấm đời em bằng những ngày nắng nhẹ nhưng có cầu vồng...
Theo Eva
Ngày con “ra riêng” Mẹ không đủ can đảm để "tống" con ngủ một mình từ khi mới đẻ, mà cũng chẳng ai trong nhà đành lòng để mẹ làm cái việc "nhẫn tâm" ấy, thành ra mẹ chỉ có thể thực hiện ý định của mình cho đến khi con được một t.uổi rưỡi. Ảnh minh họa Dẫu thế mà mẹ vẫn bị hứng chịu lời...