Ly hôn rồi mới nhận ra bộ mặt tệ bạc của chồng
Anh ta hùng hổ chạy đến tát vào mặt và đẩy tôi ngã vào tường. Đến lúc này tôi mới nhận ra bộ mặt xấu xa của người chồng tệ bạc mà trước đây bố tôi từng ngăn cản.
Chào độc giả mục Tâm sự,
Đây là lần đầu tiên tôi viết những dòng tâm sự chia sẻ nỗi lòng của mình sau gần 7 năm chung sống với một người chồng tệ bạc. Những dòng này viết ra có thể được anh ta và cả gia đình anh ta đọc được, tôi có thể sẽ gặp khó khăn trong cuộc sống, nhưng đó cũng là những lời tôi rút hết tâm can và cũng là lúc tôi đã “ cạn tình” với họ.
Tôi, từng là một cô tiểu thư đài các trong gia đình 3 anh chị em. Bố mẹ tôi đều là giảng viên đại học. Có lẽ vì được lớn lên trong sự bao bọc, êm ấm của gia đình nên tôi đã không hiểu hết được sự đời và quyết lấy anh ta mặc dù bố mẹ hết lời can ngăn.
Anh ta lúc đó cũng là một công tử nhà giàu. Bố mẹ làm kinh doanh bất động sản, nhà có ba anh em. Anh ta là anh cả trong nhà nhưng về phẩm chất thì không đáng được trân trọng, dù chút đỉnh.
Anh ta theo đuổi tôi 6 năm trời, từ lúc học đại học đến lúc ra trường thì tôi đồng ý yêu và cưới. Lúc đó, vì nguyện theo lời của bố tôi nên ra trường, dù có học thức và khả năng nhưng tôi vẫn chấp nhận vào làm ở một cơ quan nhà nước, còn anh ta làm thầu xây dựng, phụ giúp bố mẹ.
Từ lúc yêu và về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi đã ra sức can ngăn vì theo như lời bố tôi thì: “Nhìn tướng mạo nó có vẻ sáng đấy nhưng đôi mắt xếch và miệng khép quá. Nói mà chẳng hở răng ra chứng tỏ rất keo kẹt. Hơn nữa vào gặp bố mẹ vợ tương lai mà không mang nỗi một cái gì làm quà chứng tỏ chắc chắn nó không chú tâm vào lễ giáo gia đình.”
Mới nhìn qua và gặp mặt lần đầu mà bố tôi đã nhận xét như vậy, đó chắc hẳn là do con mắt từng trải của những người lớn tuổi, còn tôi thì lúc đó vì quá ư ngây ngô và ít va vấp trong cuộc sống quá nên tin theo những lời mật ngọt, tin theo những hứa hẹn về một gia đình hạnh phúc, đông con của anh ta.
Đám cưới diễn ra, về làm dâu rồi tôi mới dần nhận ra bộ mặt thật của anh ta và cả gia đình anh ta.
Video đang HOT
Cưới nhau được 2 tháng thì tôi mang bầu, một bé trai. Cả nhà ngoại đều nghĩ, có con trai rồi chắc chắn tôi sẽ được nhà chồng cưng chiều vì sinh được đứa con nối dõi cho dòng họ, nhưng không. Từ ngày mang bầu, bố mẹ chồng và chồng tôi đều liên tục yêu cầu tôi xin nghỉ việc không lương ở nhà nghỉ dưỡng. Đến 6 tháng vì quá mệt mỏi với cái bụng lớn dần và chứng đau dạ dày do con lớn chèn ép, tôi đã đồng ý.
Những tưởng ở nhà được nghỉ ngơi nhưng mẹ chồng tôi luôn lấy cớ bận việc nên phó mặc hết việc nhà cho con dâu đang bụng mang dạ chửa. Cô giúp việc thì lúc nào cũng phải tá túc theo bà để phụ giúp việc nâng khăn sửa túi, thế nên từ đó ngôi biệt thự 6 tầng một mình tôi lau dọn, giặt giũ. Hết dọn nhà đến nấu ăn cho cả đại gia đình, tất cả đều vào một tay tôi – dù trước đây, tôi là con út và chưa từng đụng tay vào việc gì.
Phận làm dâu, tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng và chiều lòng cả nhà chồng. Ảnh minh họa.
Vất vả là thế nhưng tôi không hề kêu than và vẫn âm thầm làm, âm thầm nhớ tới từng ngày sinh tháng đẻ của bố mẹ, em chồng. Còn chồng tôi, từ ngày vợ mang bầu tần suất công tác liên tục. Giờ giấc cũng đảo lộn, có hôm 1, 2 giờ sáng mới về đến nhà vì “bận việc công trường”. Vậy là người vợ bầu như tôi đáng nhẽ ra được nghỉ ngơi chút ít vào giờ đêm lại phải canh chờ chồng về để mở cổng.
Đến ngày sinh con. Bụng đau, 3 giờ sáng, tôi gọi bảo chồng dậy đưa vào viện sinh thì chồng tôi bảo “đang buồn ngủ, chắc là tối qua ăn gì đau bụng chứ sinh gì giờ này, chờ trời sáng đã”. Bố mẹ chồng lúc đó cũng đang yên giấc nên tôi cố kìm nén cơn quặn đau. Chờ đến 6 giờ sáng không chịu được nữa, một mình tôi mang giỏ đồ và gọi taxi vào viện.
Chồng tôi lúc đó mới hớt hải lái xe chạy theo. Vào viện đến 9 giờ sáng, bố mẹ chồng tôi mới tay không vào với lý do “Mưa to quá nên giờ mẹ mới vào được. Lên phòng chờ sinh nằm chen chúc nhau 4 mẹ trên một cái giường, ấy thế mà trước đó, mẹ chồng tôi từng đon đả với bố mẹ đẻ tôi rằng: “Ông bà cứ yên tâm, tôi đặt phòng dịch vụ riêng cho cháu nó rồi. Cháu trai nối dõi mà. Tôi lo tất đâu vào đấy cả rồi”.
Một mình nằm trên bàn đẻ đến 8 giờ tối, tôi chuyển dạ sinh con sau mấy mũi tiêm kích đẻ. Sau gần 2 tiếng theo dõi, y tá chuyển tôi ra giường ngoài hành lang nằm, vì trong phòng đã chật kín người. 12 giờ tối, bố mẹ chồng ra về bảo: “Mẹ phải về nhà chứ ở đây mùi thuốc bệnh viện không chịu được”. Chồng tôi đứng đó với vợ còn tôi kiệt sức thiếp đi lúc nào không hay. Chừng 15 phút sau, tôi tỉnh lại vì nghe tiếng chồng gọi dậy bảo về nhà ngủ, tôi chỉ kịp nhờ chồng mắc vội cho cái màn đỡ muội cắn con rồi thiếp đi.
2 giờ sáng, thuốc giảm đau hết, cơn đau nhức từ vết rạch hành hạ khiến tôi tỉnh giấc. Lúc này, tôi nằm bên con và không một người thân bên cạnh để nhờ mua thuốc. Gió đầu đông lùa vào lạnh buốt, lúc đó tôi mới nhận ra trên người chỉ có mỗi chiếc váy đẻ. Y tá đi qua thương tình lấy giúp cho cái chăn mỏng của bệnh viện đắp cho hai mẹ con. Tôi ứa nước mắt vì đau ít, tủi thân phần nhiều.
Theo Doisongphapluat
30 tuổi bị người yêu bỏ
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi.
Yêu 7 năm vẫn bị bỏ
Yêu nhau đúng 7 năm trời, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chuẩn bị chỉ tính chuyện tiền nong rồi cưới xin, vậy mà đùng một cái, anh nói chia tay. Anh bảo, tình cảm lâu năm đã nhạt dần, anh không còn yêu tôi nữa. Nếu có lấy nhau chẳng qua cũng chỉ là do anh thương hại tôi, còn tình yêu thì thật sự là đã hết. Tôi yêu anh, chấp nhận lấy anh vì lòng thương thì anh vẫn cưới. Còn không, hãy chia tay. Để sau này tôi không phải oán trách vì anh hờ hững với vợ con.
Câu nói của anh khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng. Giống như là tôi đang được anh bố thí cho chút tình nghĩa còn sót lại. Lấy một người chồng không yêu thương mình, đang thương hại mình thì khác gì lấy ông bù nhìn, rồi về cho ông ấy đi với gái.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. Tôi quyết định chia tay và anh gật đầu nhanh chóng.
Vậy là 7 năm tình cảm mặn nồng rồi cũng hết. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ dành cho anh tình cảm tốt đẹp, sẽ trao cho anh tất cả những gì mình đang cố gắng gây dựng. Vậy mà kết quả là cuộc chia tay chóng vánh thế này đây.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái, bản thân tôi hiểu rõ nhất tình cảm đang ở giai đoạn nào. Nhiều khi anh chán nản, anh cáu gắt vô cớ, tôi hiểu chứ. Vì tôi biết, 7 năm qua, mọi sự lãng mạn, mọi cử chỉ lời nói yêu thương đã không còn nữa. Con người ta sống với nhau vì trách nhiệm và tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Nhưng tôi vẫn tin, trong trái tim cả hai, ở nơi sâu thẳm nào đó, tình yêu đang được cất giấu kĩ càng. Chỉ là đã lâu quá không lục lại, đem ra ôn lại mà thôi.
7 năm, lãng mạn còn nhiều thì cũng thật khó. Tôi hiểu nên đã cố gắng vun vén rất nhiều. Nếu như tôi không bỏ qua nhiều thứ từ anh, không chủ động nhiều chuyện thì có lẽ, tình cảm cũng không tồn tại được đến bây giờ. Nhưng hôm nay anh nói lời chia tay, thôi thì tôi đành chấp nhận. Tôi biết, anh đã không còn yêu thương mình nữa. Có lẽ, tình yêu đã đến đỉnh điểm, nên anh mới phải nói lời từ biệt. Dù đã cố gắng níu kéo nhưng không được. Sự thương hại thì không bao giờ có trong tình yêu. Miễn cưỡng lấy một người mà trái tim họ không thuộc về mình, nhất là người đàn ông không còn yêu mình thì chỉ có phụ nữ là người chịu nhiều khổ đau nhất .Tôi quyết định từ bỏ, chia tay tình yêu sâu đậm này.
30 tuổi còn ai dám yêu?
Tôi biết, có thể khi bỏ anh, tôi sẽ không có cơ hội, hoặc là cơ hội quá mong manh để yêu được một người đàn ông khác. 7 năm qua dù tình cảm sẽ không còn nguyên vẹn nhưng tất cả đã là kỉ niệm quá khó quên. Làm sao quên được người từng kề vai sát cánh bên mình suốt ngần ấy năm? Làm sao quên được những giây phút lãng mạn, mặn nồng, những câu nói ngọt ngào và cả những cử chỉ âu yếm. Dù người ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chắc chắn, một lúc nào đó họ sẽ nhớ về nhau, hạnh phúc vẹn nguyên.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. (ảnh minh họa)
Tôi đã khóc rất nhiều. Biết là mình liều lĩnh vì không còn trẻ nữa nhưng tôi chẳng hiểu, mình phải làm sao với cuộc tình này. Cố gắng lấy một người không yêu để làm gì.
30 tuổi, chẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn. Nói tới con gái 30, bố mẹ nào đồng ý cho con trai họ lấy mình, vì người ta sợ già, sợ chuyện con cái khó khăn. Tôi không phải là cô gái xấu xí, nhưng đúng là tuổi tác đã lấy đi nhiều nét thanh xuân của mình. Tôi trở thành người con gái cô đơn sau 7 năm mặn nồng.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng lo lắng mình ế lắm. 7 năm qua, tôi đã trao cho anh tất cả, cả tuổi xuân và sự trinh trắng, giờ thì hi vọng một mối tình quả là một điều quá khó khăn.
Theo VNE
Vợ giỏi giang ngoại tình vì chồng quá "đần" Cho tới giờ tôi mới thực sự thấm thía việc lựa chọn chồng sai đem lại cảm giác khổ sở như thế nào.Nghe theo lời bố mẹ tôi đã gật đầu đồng ý kết hôn. Nhưng tôi và chồng quá khác biệt về tính cách. Sự hiền lành của anh ấy khiến tôi chán ngấy. Tôi chán vì chồng mình quá đần! Tôi...