Ly hôn đâu có xấu, sao mọi người dị nghị nhiều vậy?
Người ta nói tôi không nghĩ cho đứa con. Vậy con tôi sẽ như thế nào nếu hàng ngày nó chứng kiến cuộc sống của người mẹ không hạnh phúc, không chí tiến thủ, quanh năm suốt tháng với những công việc không tên để rồi chỉ biết cáu bẳn
Tôi cũng như muôn ngàn người phụ nữ khác, luôn muốn tìm cho mình một người đàn ông xứng đáng, sống cuộc sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời. Nhưng, mọi chuyện có đi theo chiều hướng mong muốn của mình hay không đôi khi không nằm trong tầm tay.
Khi lựa chọn ly hôn, tức là tôi đã chịu đựng sự cùng cực của tâm hồn, niềm tuyệt vọng về người đàn ông đầu gối tay ấp. Tất cả những vui vẻ, hạnh phúc đã cùng nhau trải qua không thể vùi lấp được những tổn thương dày lên theo lớp thời gian. Biết ly hôn là một hệ quả không đáng tự hào, tôi vẫn chọn.
Người ta nói tôi không nghĩ cho đứa con. Vậy con tôi sẽ như thế nào nếu hàng ngày nó chứng kiến cuộc sống của người mẹ không hạnh phúc, không chí tiến thủ, quanh năm suốt tháng với những công việc không tên để rồi chỉ biết cáu bẳn. Tôi đã từng có những ngày đầy nhiệt huyết, cống hiến hết mình cho công việc và học tập. Tôi muốn con tôi nhìn thấy một người mẹ luôn có sức phấn đấu và tinh thần làm việc không mệt mỏi.
Có những đêm, nằm bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt con thơ, tôi thèm khát một mái ấm đầy đủ cho cả con và tôi. Tôi thèm cảm giác được vỗ về lúc mệt mỏi, thèm một cái ôm cuối ngày, thèm một cái nắm tay khi đi ra đường, thèm ánh mắt quan tâm khi ốm, thèm được chia sẻ việc nhà chứ không phải tự mình là hết tất cả. Những nỗi thèm hết sức nghiệt ngã, ngày nào cũng dày vò tôi. Vì thế, trừ giờ làm việc, tôi hạn chế đi ra đường. Tôi sợ những cái đan tay của lứa đôi, sợ sự ngúng nguẩy dỗi hờn trên đường của tuổi trẻ. Tôi sợ những điều đơn giản tôi chứng kiến sẽ nhấn chìm tôi những lúc chỉ có một mình.
Người ta nói ly hôn tôi không nghĩ cho con. Vậy con tôi sẽ như thế nào nếu hàng ngày chứng kiến mẹ sống không hạnh phúc (ảnh minh họa)
Hàng ngày, tôi làm việc, chống chọi với những áp lực. Hàng tháng, tôi lo tiền điện nước, tiền nhà, tiền học cho con, tiền giao lưu bạn bè, đồng nghiệp. Với tôi, tất cả những điều đó không được chia đôi. Tôi tự thấy mình chẳng việc gì phải tự gồng gánh một mình nhưng chẳng còn cách nào khác.
Video đang HOT
Cũng như bao người đàn bà khác, tôi thích được dựa dẫm, được che chở. Nhưng vì không được nên tôi đang cố gắng để con tôi được dựa dẫm, được che chở trong một niềm tin thơ ngây về hạnh phúc. Tôi không thích con tôi phải chịu sự dị nghị, kì thị của mọi người vì bố mẹ nó không còn ở cùng nhau.
Ly hôn không tốt nhưng ly hôn cũng không xấu. Xin đừng phán xét mẹ con tôi, đừng nhìn với ánh mắt khác. Xin đừng làm tổn thương mẹ con tôi bằng những lời lẽ độc địa. Tôi sẽ không phản kháng bằng mồm miệng vì tôi tin khẩu nghiệp là cái nghiệp nặng nhất của đời người. Tôi đang cố gắng chứng minh, một mình tôi cũng có thể gây dựng một mái ấm gia đình trọn vẹn.
Tại sao không cổ vũ thay cho những lời trách móc, dèm pha. Ôi, miệng lưỡi thiên hạ, bao giờ cho hết những đớn đau?
Bảo Linh
Bao gái trẻ vây quanh nhưng tôi lại chỉ lao vào yêu người phụ nữ có chồng
Tôi sai, sai rất nhiều nhưng tình yêu khó mà kiểm soát được. Nhìn cô ấy đau khổ, vật vã trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc tôi lại càng nung nấu cái ý định muốn được yêu thương và che chở cho người phụ nữ ấy.
Tôi biết, ngay cả khi cô ấy ly hôn với chồng thì việc chúng tôi đến với nhau cũng gặp vô vàn khó khăn. Bởi lẽ tôi là con trai duy nhất trong nhà, bản thân tôi khá ưu tú nên bố mẹ kì vọng rất lớn vào tôi. Hơn nữa, miệng lưỡi thế gian, một người đàn ông độc thân, chưa vợ lại đòi cưới người đã từng bỏ chồng chắc chắn sẽ khiến người ta đàm tiếu rất nhiều. Dù nghĩ được như vậy nhưng tôi không biết làm sao để thoát ra khỏi cuộc tình ngang trái này.
28 tuổi, tôi có trong tay nhiều thứ mà đàn ông mơ ước. Gia đình nề nếp, bố mẹ hạnh phúc, kinh tế khá giả, bản thân có công việc tốt, thu nhập cao... Thứ mà tôi còn thiếu bây giờ là một người vợ cho xứng tầm. Bố mẹ, người quen thi nhau giới thiệu cho tôi, hết cô này đến cô khác. Cô gái nào cũng xinh xắn, có công việc ổn định, gia đình tốt cả. Nhưng đáp lại, tôi vẫn lặng thinh không chút tình cảm. Vì chỉ có mình tôi biết, trái tim tôi đang hướng về một người khác, người mà bây giờ tôi không được phép yêu.
Chỉ có mình tôi biết, trái tim tôi đang hướng về một người khác, người mà bây giờ tôi không được phép yêu. (Ảnh minh họa)
Cô ấy kém tôi 2 tuổi và mới cưới chồng được 2 năm. Chúng tôi làm chung cơ quan. Ngày cô ấy cưới, tôi cũng đi dự. Nhưng lúc đó tôi chỉ đơn thuần coi cô ấy là một người bạn, mặc dù từ lần gặp đầu tiên tôi cũng rất có cảm tình khi thấy cô ấy xinh đẹp, khéo léo. Tuy nhiên khi biết cô ấy đã có chồng sắp cưới thì tôi ngay lập tức duy trì mối quan hệ đồng nghiệp đơn thuần.
Ngày đó cô ấy cưới vì... trót có bầu. Họ yêu nhau cũng khá lâu, nhiều lần cãi vã nhưng rồi vì có thai nên cưới. Chỉ có điều, cưới chưa đầy 2 tháng thì cô ấy sảy thai. Lần đó, cô ấy phải nghỉ ở nhà cả tuần. Biết những chuyện buồn đó của cô đồng nghiệp tôi cũng chỉ hỏi thăm xã giao như bao người khác.
Tuy nhiên khi biết cô ấy đã có chồng sắp cưới thì tôi ngay lập tức duy trì mối quan hệ đồng nghiệp đơn thuần. (Ảnh minh họa)
Cho tới khi cô ấy đi làm lại. Nhìn đôi mắt thâm quầng, gương mặt thiểu não và không có chút sức sống nào, không hiểu sao tôi thấy xót xa. Trước đây có thể chúng tôi chưa có gì sâu đậm cả nhưng đúng là tôi cũng thích thích cô ấy, thế nên giờ nhìn như vậy tôi thương vô cùng. Sau đó, mỗi ngày tôi lại phát hiện ra một chuyện tồi tệ mà cô ấy phải trải qua.
Chồng cô ấy cờ bạc, nợ nần ngập đầu. Lần sảy thai đó cũng là do anh ta thua bạc, uống rượu rồi về đánh đập vợ. Càng biết nhiều về hoàn cảnh của cô ấy thì tôi lại càng yêu, tình cảm đó đến tự nhiên, chính tôi cũng không nhận ra ngay được. Tôi yêu cô ấy lúc nào không hay.
Ban đầu từ tình cảm đơn phương, về sau càng lúc càng không chịu được, tôi đã quyết tâm nói lời yêu. Cô ấy chỉ khóc mà không nói được gì. Tôi biết cô ấy có cái khó khi đang là đàn bà có chồng. Nhưng tôi sẵn sàng chờ đợi cho tới khi nào cô ấy tự do. Đáp lại, cô ấy chỉ im lặng và bật khóc.
Ban đầu từ tình cảm đơn phương, về sau càng lúc càng không chịu được, tôi đã quyết tâm nói lời yêu. Cô ấy chỉ khóc mà không nói được gì. (Ảnh minh họa)
Tôi theo đuổi cuộc tình này nên từ chối mọi người con gái khác. Đơn giản vì tôi cũng không có chút tình cảm nào cả. Tôi tin chắc cuộc hôn nhân của cô ấy không sớm thì muộn cũng đổ vỡ. Tôi sẽ đợi đến ngày đó để công khai tình yêu.
Tôi thử ướm qua ý mẹ. Tất nhiên tôi không nói đó là mình nhưng vờ kể chuyện người khác như thế, mẹ tôi một mực phản đối. Bà nói hôn nhân cần sự cân bằng, chênh lệch lớn như thế có muốn sống yên thì thiên hạ họ cũng nói cho rát tai không sống được. Rồi sau này, người khổ lại là người phụ nữ thôi. Mẹ tôi còn quả quyết, nếu tôi mà thế thì bà thà chết chứ không bao giờ chấp thuận.
Người như cô ấy xứng đáng hưởng hạnh phúc và bình yên, mà để được như thế thì cô ấy nên tìm một người đồng cảnh với mình. (Ảnh minh họa)
Việc này chỉ có mình tôi và người bạn thân biết. Cậu ấy tôn trọng tình cảm của tôi nhưng cũng phân tích để tôi hiểu. Cậu ấy khuyên tôi nên chuyển công tác, rời xa đi sẽ khiến tôi phai nhạt tình cảm. Nếu tôi cố gắng tiến tới thì sau này chỉ e chính cô ấy mới là người khổ sở vì chắc chắn sẽ bị mẹ tôi ghét, rồi bị người ngoài gièm pha. Cô ấy đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, giờ lại phải chịu búa rìu dư luận vì yêu tôi thì quá tội nghiệp.
Bạn tôi nói, người như cô ấy xứng đáng hưởng hạnh phúc và bình yên, mà để được như thế thì cô ấy nên tìm một người đồng cảnh với mình. Còn tôi, tôi quá khác biệt, yêu và cưới tôi chỉ làm cô ấy thêm khổ mà thôi.
Vậy lẽ nào, tôi và cô ấy không thể đến bên nhau?
Theo (Khám phá)
Coi vợ như người ở, chồng đem tiền nhà "đổi tình" gái quán bar Lời mẹ chồng khiến tôi đau khổ một thì những gì Huy nói khiến tôi choáng váng, đau khổ gấp mười. Anh thản nhiên bảo rằng anh mất tiền cho gái trẻ, gái đẹp để được hưởng sự chiều chuộng, được ôm ấp, yêu đương "hoa thơm"... Còn anh chưa có ý định bỏ tôi vì dù sao tôi cũng là mẹ của...