Ly hôn cho chồng có con trai
Tôi mệt mỏi vô cùng vì ngay cả người chồng mà mình thương yêu cũng không đoái hoài…
Nỗi nhục sinh con gái
5 năm làm vợ chồng nhưng tôi chưa từng nhận được lời khen nào từ người tôi yêu thương. Đau khổ hơn, mẹ chồng còn suốt ngày dùng ánh mắt khó chịu để nhìn tôi, soi mói tôi, giống như tôi là khắc tinh nhà mẹ.
Tôi sinh được 2 con gái, cháu nào cũng xinh xắn vui vẻ. Dù vậy, chưa một lần cháu được bà đưa đi mua quần áo hay cho tiền ăn quà. Tôi hiểu, mẹ tôi mặc cảm vì gia đình không có cháu trai, lại còn khó chịu vì con mẹ là con trai trưởng. Nhìn khuôn mặt lo lắng của bố chồng, sợ không có cháu nối dõi mà lòng tôi buồn vô hạn. Có lẽ, tôi thực sự là khắc tinh của gia đình này.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi hằng ngày mong một đứa cháu trai, thế nên khi biết con dâu sinh con gái, mẹ thất vọng lắm. Bao nhiêu ngày tôi nằm viện mẹ không vào thăm. Đến một bữa cơm cho tôi mẹ cũng chưa từng mang vào. Mọi việc lại đến tay mẹ đẻ tôi. Những ngày ấy tôi buồn lắm, mới sinh mà phải khóc suốt vì sự lạnh nhạt của nhà chồng.
Khi con tôi đã lớn, tôi còn khổ sở vì bị mẹ đối xử không ra gì. Chồng tôi cũng vì nghe lời bố mẹ mà có thái độ lạnh lùng với vợ. Chẳng sao, với tôi thế là đủ vì tôi đã có hai con gái kháu khỉnh, xinh xắn, rất ngoan.
Ly hôn để chồng lấy vợ khác và sinh con trai
Mẹ chồng tôi hằng ngày mong một đứa cháu trai, thế nên khi biết con dâu sinh con gái, mẹ thất vọng lắm. (ảnh minh họa)
Nhưng ngày tháng trôi đi, tôi thấy mình sống như người thừa trong nhà. Tôi mệt mỏi vô cùng vì ngay cả người chồng mà mình thương yêu cũng không đoái hoài. Anh đi sớm về tối, rượu chè say sưa. Ngay cả đến sinh nhật của con gái anh cũng không nhớ. Về tới nhà, con hỏi &’quà của con đâu bố’ thì anh gắt gỏng &’quà cáp gì’. Rồi anh lại lao vào nhà tắm mà tắm rồi đi ngủ thẳng. Còn con thì cứ đợi bố, trông bố về cắt bánh mà bố chẳng đoái hoài. Nghĩ thương cho cái thân phận mình.
Có lẽ, áp lực sinh con trai khiến chồng tôi mệt mỏi như thế. Tôi quyết định sẽ ly hôn, mang theo hai đứa con để chồng có thể lấy vợ mới và sinh con. Trước quyết định ly hôn của tôi, chồng có vẻ ngạc nhiên vì lâu nay, anh luôn nghĩ tôi đeo bám anh, không buông tha cho anh, còn mẹ chồng nghĩ tôi là khắc tinh của cái nhà này. Tôi đòi ly hôn khiến mọi người bất ngờ.
Công việc của tôi cũng tạm ổn, có thể lo đủ cho hai con ăn học. Tôi không sợ khổ sợ khó, chỉ lo con cái sau này không có chỗ dựa, rồi con sẽ buồn vì không được sự thương yêu của cả bố và mẹ. Nhưng nghĩ ngay khi con còn bé, bố mẹ chồng đã đối xử như thế thì còn hi vọng gì. Thà tôi để các cháu sống riêng, ở bên mẹ các cháu còn hơn chúng phải chứng kiến sự ghẻ lạnh của ông bà nội, thậm chí cả người cha mà chúng thương yêu.
Tôi không biết cuộc đời sẽ đi về đâu, cũng không biết chồng tôi sẽ như thế nào khi lấy vợ mới nhưng tôi không hối hận vì quyết định này. Chia tay có lẽ tốt hơn cho cả hai vì sống thế này chỉ khổ cho tôi và các con mà thôi.
Theo Eva
Ly hôn: Món nợ nào phải trả?
Anh là bị đơn trong một vụ kiện mà người khởi kiện chính là vợ anh.
Trong đơn xin ly hôn của mình, chị Nguyễn Thị Ngọc Trâm (P.An Thới, Q.Bình Thủy, TP. Cần Thơ) nêu lý do: Bị chồng bạo hành, chửi mắng, xúc phạm, mâu thuẫn trong nhiều vấn đề, thiếu quan tâm chia sẻ; thiếu tôn trọng nhau, chồng chỉ lo chơi bời nhậu nhẹt và tố cáo vợ để giành tài sản chung...
Ngày tòa án quận Bình Thủy mở phiên tòa sơ thẩm xét xử vụ kiện của anh chị, có khá nhiều người dự, ngoài những người có liên quan thì đa số là xóm giềng. Họ đến để ủng hộ tinh thần cho bị đơn là Tô Xuân Đông, một thương binh 3/4, đang làm nghề chạy xe lôi.
Việc ly hôn của họ được giải quyết nhanh chóng vì cả hai đều thuận tình, quyền nuôi con cũng không cần phải tranh chấp vì con đã 17 tuổi. Rắc rối của họ nằm ở phần phân chia tài sản.
Trong thời gian chung sống, anh chị tạo dựng được một căn nhà và miếng vườn. Anh xin chia đôi vườn và nhà; những vật dụng trong gia đình, nếu chị Trâm muốn nhận, anh giao hết. Tuy nhiên, không chỉ "tạo dựng" được chừng ấy tài sản mà họ còn đang gánh cả số nợ khổng lồ gần 600 triệu đồng. Trong quá trình phân xử, chị Trâm đòi anh chịu trách nhiệm trả chung một nửa nhưng anh không chấp nhận.
Trong quá trình phân xử, chị Trâm đòi anh chịu trách nhiệm trả chung một nửa nhưng anh không chấp nhận. (ảnh minh họa)
Tại tòa, anh thừa nhận số nợ hơn 17 triệu đồng vay của các cơ quan, đoàn thể tại địa phương và hứa sẽ cùng chị trả lại số tiền này. Riêng số tiền hơn 500 triệu đồng vay của ngân hàng, anh cho biết: vào năm 2005, vợ chồng anh thế chấp giấy tờ nhà vay 4,5 triệu đồng. Anh đưa sổ nhận trợ cấp thương binh cho vợ để thanh toán lãi và gốc hàng tháng. Từ đó đến năm 2011, chị cầm luôn giấy tờ nhà và sổ. Khi hai người ly thân, anh đề nghị chị trả sổ nhưng chị không giao nên anh phải đến phường báo mất và làm lại sổ. Trong quá trình này, anh bất ngờ phát hiện chị đã dùng giấy tờ nhà đất thế chấp ngân hàng vay 500 triệu đồng vào tháng 9/2010. Túng thế, anh làm đơn gửi cơ quan cảnh sát điều tra nhờ làm sáng tỏ. Chị khai nhận, đã giả mạo chữ ký và thay ảnh trong chứng minh nhân dân của anh để "qua mặt" ngân hàng vay tiền. Số tiền này, chị cho biết đã đầu tư vào cơ sở kinh doanh mà anh không hề được bàn bạc hay biết đến.
Không chỉ vậy, nhiều người có quyền lợi liên quan hôm ấy còn khai nhận, chị đã rất nhiều lần vay mượn (số tiền từ 20 - 40 triệu đồng) để "làm ăn" với lãi suất 3-5%/tháng, đến nay đã mất khả năng thanh toán. Các khoản vay này, tại tòa, chị và cả những người cho vay đều thừa nhận anh không biết.
Để buộc anh phải trả nợ chung, chị soạn thảo rất chi tiết số tiền đã chi dùng cho gia đình trong số tiền "khủng" ấy: Tiền ăn hàng ngày, học phí cho con, sửa chữa nhà cửa, cả cái áo chị mua anh đang mặc dù họ đã "ăn riêng" từ hơn 5 năm trước! Những điều chị kể khiến người dự tòa lúc thì bật cười, lúc lại xót xa thương cảm cho anh.
Tòa phán quyết, ngoài số tiền 17 triệu anh nhận là nợ chung, tất cả số tiền do chị đứng ra vay mượn hoặc giả chữ ký anh để vay mượn chị đều phải tự trả. Pháp luật đã mang đến sự công bằng cho anh bằng bản án hợp lý thuận tình.
Còn chị, ngay sau phiên tòa, đã đôn đáo thuê luật sư xin phúc thẩm. Nợ tiền chị phải trả, nhưng món nợ ân tình hơn 20 năm vợ chồng, biết khi nào họ trả được cho nhau?
Theo Eva
"Đãi ngộ" phái nữ để cân bằng giới tính Trước tốc độ mất cân bằng giới tính khi sinh tăng nhanh, cơ quan chức năng vừa đưa ra đề xuất các chính sách nhằm hạn chế lựa chọn sinh con trai. "Bùng nổ" bé trai Theo Tổng cục Dân số - Kế hoạch hóa gia đình (DS-KHHGĐ), tỷ số trẻ trai/trẻ gái ở mức bình thường là 105-107/100. Tại VN tỷ số...