Ly hôn 4 năm rồi nhưng đêm nào vợ cũng vừa khóc vừa lao vào PHỤC VỤ chồng cũ đến sáng
Hạnh và Đạt yêu nhau từ thời hai đứa còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Học xong Đại học, hai người cũng tìm được việc làm. Đi làm 3 năm thì họ cưới. Những năm đầu của cuộc hôn nhân vô cùng mĩ mãn.
Với Hạnh, anh không chỉ là chồng mà còn là một người bạn, người tri kỷ. Chỉ cần Hạnh hơi buồn là anh đã hiểu được vợ đang gặp phải chuyện gì mà giấu kín, hai người dành thời gian chia sẻ cùng nhau rất nhiều điều. Rồi Hạnh sinh con đầu lòng, cô được hai bên gia đình nội ngoại chăm sóc kỹ lưỡng. Đạt rất tâm lý, chưa bao giờ để Hạnh phải thức đêm một mình trông con.
Ảnh minh họa
Nhưng cuộc sống đúng là không ai nói trước được điều gì, khi con Hạnh được 5 tuổi lúc này chồng bắt đầu thay đổi. Đạt là người đàn ông có chí tiến thủ và giàu tham vọng. Nhiều lúc anh cũng tâm sự đang cố gắng phấn đấu lên chức Giám đốc chi nhánh. Hạnh cũng hết lòng ủng hộ chồng và luôn động viên anh cố gắng.
Công việc của hai vợ chồng cứ cuốn vào guồng để rồi chẳng còn nhiều thời gian cho nhau nữa. Anh trở nên ít nói, đi làm về muộn, Hạnh hỏi gì chồng cũng hay cáu gắt hơn. Rồi Hạnh cũng biết chuyện, chồng phấn đấu mãi chức Giám đốc nhưng lại tuột khỏi tay. Anh buồn nhiều lắm, cô nghĩ chắc do công việc không suôn sẻ nên anh mới như vậy. Cô góp ý động viên thì anh cũng gạt đi không cần vợ phải tham gia.
Hạnh lao vào vun vén sự nghiệp của mình. Công việc của vợ càng thuận lợi thì chồng lại càng tỏ thái độ không thích ra mặt. Trong lòng anh không muốn vợ hơn mình, anh muốn ít nhiều vợ cũng phải phụ thuộc vào mình. Hôm đó Hạnh bảo:
- Tuần sau em đi công tác nước ngoài. Anh ở nhà thì đi làm về sớm đón con giúp em.
- Bảo mẹ sang đón đi, anh cũng có việc của anh chứ có rỗi đâu.
Hạnh lo lắm, trong khi chồng lại như vậy nên cô càng hoang mang. Đi công tác về, cô đang vui mừng vì dự án cả nghìn tỷ được ký một cách thuận lợi. Nhưng về đến nhà, cô nhận một tin sét đánh từ chồng. Anh thông báo đã có người mới, Đạt nói đã hết tình cảm với vợ.
Hạnh không tin, cô sốc và đau khổ biết bao nhiêu. Cô van xin níu kéo anh hãy nghĩ đến con đến gia đình. Nhưng anh quyết tâm lắm.
- Em không nghĩ có ngày anh lại khốn nạn với em như vậy.
- Cô mải kiếm tiền quá mà, giờ thì đi ôm cái đống công việc của cô đi.
- Nhưng em kiếm tiền là vì ai? Vì cái gia đình này mà!
Video đang HOT
- Cô khinh tôi không kiếm được nhiều bằng cô, không lên được chức giống cô chứ gì?
- Không phải thế…
Có nói thế nào Đạt cũng không hiểu, không nghe. Thế rồi sau 1 thời gian đau đớn chứng kiến chồng đi đêm về hôm Hạnh đã chấp nhận ly hôn. Hai người chia tay trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Hạnh nuôi con, còn chồng dọn ra ngoài sống với nhân tình.
Sau ly hôn anh dường như mất tích, thỉnh thoảng con trai nói bố có đến thăm ở trường. Hạnh nghe rồi chỉ im lặng. Cô không còn tin vào tình yêu nữa, không mở lòng với bất kỳ ai từ khi ly hôn. Hạnh vẫn hận Đạt, có vẻ như cô còn yêu anh rất nhiều nên mới hận đến như vậy.
Sau hơn 2 năm ly hôn, người đàn bà năm xưa mặt dày đã cướp chồng Hạnh hẹn cô ra quán cà phê nói chuyện. Cô ta không còn vênh vênh tự đắc như ngày xưa thay vào đó là 1 người phụ nữ ốm xanh xao, nói chuyện rất thẳng thắn chân tình.
- Đáng lẽ chị không được phép đến gặp em vì anh ấy không cho. Nhưng mà, anh Đạt yếu lắm rồi. Chị sợ anh ấy sẽ khó gồng nổi thêm nữa.
Hạnh nghe đến vậy chân tay bủn rủn, cướp vội lời:
- Anh Đạt làm sao hả chị?
- Anh bị suy thận nặng lắm. Anh ấy vẫn luôn yêu em. Chứ đối với chị chỉ là giả tạo mà thôi, anh chưa bao giờ yêu chị. Đạt không muốn mẹ con em khổ nên mới vậy…
Nghe đến đó nước mắt Hạnh cứ trào ra. Thời gian đó chồng Hạnh gặp trục trặc trong công việc, không đạt được những gì mong muốn. Anh giấu vợ, tự tách riêng ra làm rồi bị vỡ nợ, tinh thần suy sụp, lại biết mình bị mắc bệnh nặng. Lòng sĩ diện và sợ mẹ con Hạnh khinh mình nên mới thành ra như vậy. Giờ đây, hàng tuần anh phải chạy thận, sống trong sự dày vò, đau đớn.
Hạnh lao đến bệnh viện tìm Đạt, anh già đi rất nhiều, nhìn thấy Hạnh thì cố mỉm cười mếu máo:
- Sao em biết mà đến đây? Em về đi!
Hạnh khóc hét lên:
- Anh là đồ tồi, sao khi hoạn nạn anh lại đẩy em ra làm gì? Sao lại biến em thành 1 người vợ khốn nạn như vậy? Anh nghĩ bỏ rơi em thì em sẽ sống hạnh phúc, sung sướng được như anh nghĩ à?
Hai người cứ ôm lấy nhau khóc:
- Anh nhớ em quá… anh nhớ con quá!
Giọng nói của anh khiến tim Hạnh đau nhói:
Hạnh quyết định hiến một bên thận của mình cho Đạt. Sau một thời gian điều trị, hai vợ chồng đã bình phục dần trở lại, Hạnh đón Đạt về nhà chăm sóc.
Dù đã ly hôn nhau 4 năm nhưng giờ đây đêm nào Hạnh cũng phục vụ chăm sóc cho chồng &’cũ’ thật tận tâm. Hai người đều trân trọng những phút giây này hơn bao giờ hết.
Hạnh ôm chặt lấy chồng mình hằng đêm, những khi anh ngủ ngon lẫn những lúc đau đớn. Những lúc như vậy nước mắt mặn ngọt hoà vào nhau.
- Anh xin lỗi, vì lòng sĩ diện của một thằng đàn ông, anh đã làm em phải khổ sở bao năm qua.
- Khổ sở bao nhiêu em cũng chịu được, chỉ cần được bên nhau là đủ.
Ngày nào Hạnh cũng cầu mong có vậy. Trải qua bao nhiêu sóng gió cả hai người mới thấm thía tình nghĩa vợ chồng quan trọng và cao quý đến nhường nào.
Theo WTT
Ly hôn 4 năm rồi nhưng đêm nào tôi cũng phải 'phục vụ' chồng cũ cho đến sáng
Nghe đến đó nước mắt tôi cứ trào ra hét lên hỏi tại sao? Hôm đó tôi còn không đủ sức dắt xe ra về nữa. Ngày tôi gặp anh, anh già đi rất nhiều, anh nhìn thấy tôi liền cười mếu máo xót xa: "Sao em biết mà đến đây? Em về đi". Tôi khóc hét lên...
Tôi và Dũng yêu nhau từ thời hai đứa còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Khi tình yêu vừa tròn 7 tuổi thì cũng là lúc chúng tôi tiến đến hôn nhân cùng nhau. Cả hai đã có 1 tình yêu đẹp và những năm đầu của cuộc hôn nhân vô cùng mĩ mãn.
Tôi và chồng đã có những giây phút hạnh phúc và ngọt ngào bên nhau. Với tôi Dũng là 1 người chồng, 1 người bạn, 1 người tri kỷ, chỉ cần nụ cười của tôi hơi buồn là anh đã hiểu được tôi đang gặp phải chuyện gì mà giấu kín. Năm đầu chúng tôi dành thời gian để đi phượt cùng nhau. Đến năm thứ 2 tôi bắt đầu khao khát muốn có con nhưng chờ mãi nửa năm mới có. Phải nói được làm mẹ thật tuyệt vời, tôi và Dũng đã nuôi dạy con rất tốt.
Nhưng cuộc sống đúng là không ai nói trước được điều gì, khi con tôi được 5 tuổi lúc này chồng bắt đầu thay đổi. Anh trở nên ít nói đi làm về muộn, tôi hỏi gì chồng cũng hay cáu gắt hơn.Tôi buồn nhiều lắm, tôi nghĩ chắc do công việc không suôn sẻ nên anh mới như vậy. Chồng tôi chán nản vô cùng.
Đợt ấy tôi lại sắp có chuyến đi công tác nước ngoài do công ty cử đi. Trong khi chồng lại như vậy nên tôi rất hoang mang. Rồi 1 ngày đẹp trời chồng thông báo anh đã có người mới, anh ấy nói đã hết tình cảm với tôi. Khỏi phải nói tôi đã sốc và đau khổ nhiều thế nào. Tôi không tin, tôi van xin níu kéo anh hãy nghĩ đến con đến gia đình. Nhưng anh quyết tâm lắm, hôm đó con về nội chơi anh còn đưa người đàn bà đó đến nhà tôi nữa cơ. Tôi đã mắng chửi họ không thương tiếc. Tôi không nghĩ có ngày anh lại cạn tình cạn cạn nghĩa như vậy.
Thế rồi sau 1 thời gian đau đớn chứng kiến chồng đi đêm về hôm tôi đã chấp nhận ly hôn. Chúng tôi chia tay trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Tôi nuôi con còn chồng dọn ra ngoài sống với nhân tình.
Sau ly hôn anh dường như mất tích, thỉnh thoảng con tôi nói bố có đến thăm ở trường và mua quà cho con. Tôi nghe rồi chỉ im lặng. Tôi không còn tin vào tình yêu nữa, tôi không mở lòng với bất kỳ ai từ khi ly hôn. Tôi vẫn hận Dũng, hận rất nhiều. Thực sự tôi vừa hận vừa yêu anh, tại sao tôi cứ yêu cái con người bội bạc ấy cơ chứ.
Rồi 1 ngày sau hơn 2 năm ly hôn, người đàn bà năm xưa đã mặt dày cướp chồng tôi hẹn tôi ra quán cà phê nói chuyện. Trước mặt tôi cô ta không còn vênh vênh tự đắc như ngày xưa thay vào đó là 1 người phụ nữ nói chuyện rất thẳng thắn chân tình. Cô ấy xin lỗi tôi rất nhiều và rồi cô ấy nói:
- Đáng lẽ chị không được phép đến gặp em vì Dũng không cho, nhưng Mai à, anh Dũng yếu lắm rồi. Chị sợ anh ấy sẽ khó gồng gánh nổi thêm nữa, em đến gặp Dũng đi. Anh ấy vẫn luôn yêu em, thật ra chị và Dũng chẳng có gì với nhau cả, tất cả chỉ là đóng kịch thôi em à. Dũng không muốn mẹ con em khổ nên mới vậy....
Nghe đến đó nước mắt tôi cứ trào ra hét lên hỏi tại sao? Hôm đó tôi còn không đủ sức dắt xe ra về nữa. Thì ra chồng tôi bị bệnh nặng sợ mẹ con tôi khổ nên mới làm như vậy. Anh không muốn vì anh mà tôi phải sống trong khổ cực đánh mất tương lai vì người chồng bệnh tật. Hàng tuần anh phải chạy thận, sống trong sự dày vò, đau đớn.
(Ảnh minh họa)
Ngày tôi gặp anh, anh già đi rất nhiều, anh nhìn thấy tôi thì mỉm cười mếu máo: "Sao em biết mà đến đây? Em về đi". Tôi khóc hét lên:
- Anh là đồ tồi, sao khi hoạn nạn anh lại đẩy em ra làm gì? Sao lại biến em thành 1 người vợ khốn nạn như vậy, tại sao? Em yêu anh nhiều như thế mà anh lại khinh thường tình yêu của em vậy sao? Anh nghĩ bỏ rơi em như vậy thì em sẽ sống hạnh phúc được như anh nghĩ à?
Hai đứa cứ ôm lấy nhau khóc:
- Anh nhớ em quá, anh nhớ con quá.
Giọng nói của anh khiến tim tôi đau nhói:
- Em thương anh nhiều lắm.
Hai đứa cứ khóc tu tu, vang cả bệnh viện. Tôi nói chuyện với bố mẹ chồng, cả nhà đều ôm nhau khóc. Tôi đón chồng về chăm sóc nhưng anh không chịu, đến khi con trai tôi tới năn nỉ anh mới về nhà. Anh bị suy thận và rất nhiều bệnh khác nữa. Dù đã ly hôn nhau 4 năm nhưng giờ đây đêm nào tôi cũng phục vụ chăm sóc cho chồng &'cũ'. Chúng tôi vẫn chưa làm giấy kết hôn lại nhưng cả hai đều trân trọng những phút giây này hơn bao giờ hết. Tôi ôm chặt lấy chồng mình hằng đêm những khi anh ngủ ngon lẫn những lúc đau đớn. Tôi thương và xót anh rất nhiều. Khổ sở bao nhiêu tôi cũng chịu được chỉ cần anh được sống và gia đình tôi được đầy đủ thành viên bên nhau là tôi mãn nguyện lắm rồi. Ngày nào tôi cũng cầu mong có vậy, những lúc này tôi mới thấm thía tình nghĩa vợ chồng nó quan trọng và cao quý đến nhường nào.
Theo PNVN
Trong lần vô tình chạm trán, tôi thấy hả hê khi thấy chồng cũ đi cùng vợ mà không thể rời mắt khỏi tôi sau 3 năm ly hôn Vợ anh ta đứng bên cạnh, vẻ mặt tức tối giận dữ, sau đó tôi còn nghe thấy tiếng họ cãi cọ. Mấy năm trước, tôi gầy gò, ốm yếu và hai mắt luôn thâm đen. Tôi tìm đủ mọi cách để níu kéo chồng về với gia đình. Từ việc nghe lời anh, giữ êm mọi chuyện cho đến lúc cay cú...