Lý do tôi nằng nặc muốn nuôi con riêng của vợ cũ
Tôi nghe bạn bè xì xèo không ít chuyện về vợ. Có người nói, cô ấy cặp bồ với một người quản lý ở trên đó. Lại có người khẳng định, có lần bắt gặp vợ tôi vào nhà nghỉ với một gã công nhân cùng xưởng.
ảnh minh họa
Những ngày đầu năm mới, gia đình tôi đã gặp phải những chuyện không may. Kể chuyện của mình lên đây, quả thật là quá bất đắc dĩ tôi mới làm. Nhưng nỗi niềm chẳng thể tỏ cùng ai nên tối viết lên đây để mong nhận được sự chia sẻ.
Tôi năm nay 32 t.uổi. Lấy vợ được 4 năm. Vợ tôi là người xã bên, đã qua một đời chồng. Lúc tôi mới dắt cô ấy về ra mắt, bố mẹ tôi đã hết lời khuyên can nhưng vì yêu nên tôi bất chấp hết. Theo lời bố mẹ tôi nói, gia đình ngăn cản không phải vì cô ấy đã từng có chồng con mà vì cái tiếng chẳng mấy tốt đẹp của cô ấy.
Nhưng dù bố mẹ có ngăn cản thế nào thì dám cưới vẫn được diễn ra. Tôi thương vợ và đứa con riêng của cô ấy (khi đó mới hơn 2 t.uổi) như chính con đẻ của mình. Mới đầu cả nhà thống nhất sẽ để đ.ứa b.é đó cho ông bà ngoại nuôi, nhưng chính tôi đã đề nghị đón cháu về ở cùng.
Ở nhà bố mẹ tôi chừng được nửa năm thì vợ mang bầu. Cô ấy tỉ tê với tôi rằng, xin về nhà ngoại ở cho tiện bề sinh nở. Tôi thương vợ nên xin bố mẹ cắt hộ khẩu cho về ngoại ở. Lúc này, bố mẹ tôi cũng hết lời khuyên can nhưng tôi không chịu nghe. Bố mẹ bảo, con trai đi ở rể chẳng khác gì “chó chui gầm chạn”, làm gì cũng phải để ý trước sau.
Tôi một mực khẳng định với bố mẹ rằng, mình sẽ sống tốt và sẽ không để ai khinh miệt mình. Thế là vợ chồng tôi dắt díu nhau về nhà ngoại ở. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Chuyển về nhà vợ rồi, công việc của tôi bỗng bấp bênh hơn. Sau này, tôi mất hẳn việc ở chỗ cũ và phải đi làm thuê. Ai thuê gì thì làm nấy. Có hôm thậm chí tôi chạy xe ôm k.iếm t.iền. Cuộc sống gia đình tôi vì thế ngày càng khó khăn. Mọi chi tiêu sinh hoạt trong gia đình gần như phải nhờ vào bố mẹ vợ.
Video đang HOT
Cuộc sống của tôi từ khi ấy bắt đầu thay đổi. Bố mẹ vợ c.oi t.hường tôi ra mặt, còn vợ thì thường xuyên chì chiết, đay nghiến tôi. Tôi đi đâu, làm gì cũng phải dò xét ý bố mẹ vợ. Nhiều lần tôi muốn đưa vợ con về thăm bố mẹ, khi cô ấy từ chối tôi cũng chẳng dám hé răng nói nửa lời vì sợ bố mẹ để ý. Thậm chí, nhiều lần vợ hỗn láo, lớn tiếng xúc phạm chồng, bố mẹ chồng nhưng tôi cũng chua xót nín nhịn.
Sinh con được 6 tháng, vợ tôi quay trở lại làm công nhân may. Tôi vừa chạy xe ôm vừa kiếm thêm vừa chăm sóc hai đứa nhỏ. Tôi vẫn đối xử với con riêng của vợ chẳng khác gì con mình. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Mâu thuẫn giữa vợ chồng tôi ngày một lớn hơn. Vợ tôi ngày càng tỏ thái độ c.oi t.hường tôi ra mặt. Thậm chí những ngày Tết, giỗ phía nhà tôi, không những không về mà cô ấy còn c.hửi bới tôi rất thậm tệ.
Lại nói về chuyện cô ấy đi làm công nhân, công ty cách nhà chừng gần 20km, mới đầu cô ấy còn đi đi về về. Nhưng một thời gian sau, cô ấy đòi ở trọ, cuối tuần mới về thăm các con. Dần dần, vợ tôi ở miết trên đó, đôi tháng mới đảo qua nhà một chút. Cô ấy thay đổi đến chóng mặt. Lúc thì mái tóc được nhuộm vàng, lúc thì mặc những bộ váy ngắn cũn cỡn, lúc thì khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
Tôi nghe bạn bè xì xèo không ít chuyện về vợ. Có người nói, cô ấy cặp bồ với một người quản lý ở trên đó. Lại có người khẳng định, có lần bắt gặp vợ tôi vào nhà nghỉ với một gã công nhân cùng xưởng. Tôi bán tín, bán nghi hỏi vợ thì cô ấy to tiếng, quát tháo tôi nghĩ linh tinh. Vì ở nhà ngoại, sợ bố mẹ vợ nghĩ ngợi, tôi chẳng dám truy vấn đến cùng, chỉ thấp thỏm lo lắng không yên.
Tình cảm giữa vợ chồng ngày càng lạnh nhạt. Cô ấy gần như chẳng quan tâm, đoái hoài gì đến các con. Đứa con riêng của cô ấy còn gắn bó với tôi hơn mẹ nó. Tôi bảo cô ấy nghỉ việc để tôi đi làm nhưng cô không chịu. Tôi thật sự rất chán nản.
Đỉnh điểm mâu thuẫn của vợ chồng tôi là vào tối mồng 2 Tết vừa qua. Tối đó, tôi nói với vợ là chuẩn bị đồ để về nhà nội chúc Tết nhưng cô ấy ngúng nguẩy không làm. Vợ chồng tôi to tiếng qua lại, cô ấy còn sẵng giọng xúc phạm tôi là người vô dụng, “ăn bám”. Thậm chí, cô ấy còn không tiếc những câu tục tĩu khi nói về gia đình tôi. Lúc đó, vì không làm chủ được mình, tôi đã tát vợ hai cái. Sau đó, cô ấy vùng vằng chạy ra khỏi nhà và nói với lại rằng: “Tôi sẽ đi, xem bố con anh có sống được không”.
Cả đêm hôm đó đến ngày hôm sau, vợ vẫn không nhà. Gọi điện thì cô ấy tắt máy. Bố mẹ vợ thấy vậy cũng không tiếc lời c.hửi bới tôi. Quá chán nản, tôi đã ôm hai đứa nhỏ về nhà nội.
Đến hôm nay, vợ tôi vẫn biệt tăm. Một người bạn của cô ấy nói, cô ấy đã theo một người đàn ông khác vào Nam và không có ý định về nhà nữa. Tôi cũng xác định sẽ ra tòa ly dị, cho dù cô ấy có về hay không. Vấn đề ở chỗ, khi tôi về nhà, đứa con riêng của vợ cũng nhất quyết đòi đi theo. Tôi cũng thương nó, không nhẫn tâm mà bỏ lại. Ông bà ngoại thì chưa từng yêu thương bé, thậm chí, họ còn có ý định mang nó cho gia đình khác nhận làm con nuôi.
Bố mẹ và anh chị em của tôi thì nhất quyết phản đối chuyện tôi nuôi đứa nhỏ đó. Mọi người đều nói rằng, không việc gì phải nuôi một đ.ứa t.rẻ không m.áu mủ ruột rà như vậy. Hơn nữa, vợ và gia đình cô ấy đã đối xử tệ bạc với tôi như thế, có nhất thiết phải sống tốt với con cháu của họ không?
Hiện tôi thật sự mệt mỏi. Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Tôi cũng yêu thương con cô ấy rất nhiều. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Dân Việt
Chị chồng nằng nặc xin cho em dâu về ăn Tết nhà ngoại
Tôi lấy chồng 5 năm thì 3 năm không được về nhà ngoại, năm thứ 4 được về đúng một ngày, chưa kịp hít hà cho đã cái mùi thoang thoảng hương bưởi trên tóc mẹ, cái mùi ngai ngái thuốc lào trên người bố đã phải tất tả đi.
ảnh minh họa
Tết đến, đường sá đông đúc, bến tàu bến xe đầy ắp người. Nhìn những dòng người đó, tôi tự hỏi, liệu trong số những con người tất bật đó, những người phụ nữ đó có mấy người đang háo hức về quê với bố mẹ, về với nơi chôn rau cắt rốn với những kỷ niệm t.uổi thơ không bao giờ phai. Và trong dòng người đó, liệu có người con dâu nào may mắn được nhà chồng thấu hiểu tâm can, mà sẻ chia cho những nhung nhớ.
Tôi lấy chồng 5 năm thì 3 năm không được về nhà ngoại, năm thứ 4 được về đúng một ngày, chưa kịp hít hà cho đã cái mùi thoang thoảng hương bưởi trên tóc mẹ, cái mùi ngai ngái thuốc lào trên người bố đã phải tất tả đi. Năm thứ năm, tôi "vùng lên đấu tranh", cương quyết về ngoại ăn Tết từ ngày 30 với tuyên bố chắc nịch: "Em sẽ về với bố mẹ Tết này. Còn anh, về cùng em hay không thì tùy!" Chiều vợ, chồng tôi cũng khăn gói về ngoại dù tôi biết, để thành thông lệ luân phiên ăn Tết nội ngoại chắc còn phải trải qua nhiều nước mắt và giận hờn.
Mấy ngày ở quê, được hòa vào không khí quen thuộc hai mươi mấy năm trời, tôi như trẻ lại, thấy mình đúng nghĩa như một đ.ứa t.rẻ to xác. Tôi thích thú nhìn bố gói cho cháu ngoại cái bánh chưng bé xíu, không quên sà vào ngồi cạnh bố thỏ thẻ "Cho con 1 cái!" Cụ quay sang nhìn tôi, mắng đầy âu yếm "Làm mẹ trẻ con rồi mà như con nít!" Tôi thích thú phụ mẹ ngồi làm mấy món ăn sẵn để trữ trong tủ lạnh ăn dần. Tôi chợt thấy, ở nhà chồng, tôi cũng làm những điều đấy nhưng sao không được hào hứng thế này.
Chiều ba mươi, tôi và em dâu (vợ của em trai tôi) ra chợ hoa, hy vọng "kiếm" được cành đào giá rẻ về chưng ban thờ. Tôi cứ ngó nghiêng hết hàng hoa này đến hàng hoa kia, chỉ trỏ những thứ hay ho nơi chợ Tết. Bất chợt nhìn sang em dâu, tôi thấy mắt em rơm rơm nước. Tôi sững lại, em cũng như tôi, cảnh đi làm dâu, cũng mấy năm rồi em chưa được về ăn Tết với ba mẹ. Mẹ tôi là người khá là nghiêm khắc và có phần ích kỷ. Cũng chẳng khác mẹ chồng tôi, mẹ tôi không đồng ý cho con dâu về ngoại ăn Tết. Có năm em trai gọi điện tâm sự rằng đang không biết làm thế nào khi vợ muốn về ngoại còn mẹ thì không cho, chẳng biết thuyết phục hai người ra sao. Tôi lúc đó chỉ biết chia sẻ bởi tôi cũng đâu được về ngoại.
Tối hôm đó, hai chị em đang rửa bát ngoài giếng, tôi hỏi em: "Mấy năm rồi em chưa về Tết với bố mẹ?" Em nhìn tôi đầy ngạc nhiên, rồi lại rơm rớm nước mắt "Ba năm rồi chị ạ. Năm đầu tiên em được về một ngày mồng 3. 3 năm nay thì chẳng được về ngày nào. Chị thấy rồi đấy. Nhà mình con trưởng, suốt ngày khách khứa cỗ bàn. Em cũng chẳng biết mở lời thế nào mà xin mẹ". Sao mà nghe nặng nề hai chữ con trưởng vậy chứ. Nhìn em buồn mà lòng tôi cũng nặng trĩu. Bởi đấy chính là hình ảnh của tôi những năm trước. Khi mà nhớ nhung phải nhường chỗ cho trách nhiệm và "truyền thống".
Tôi lên nhà, thấy cả nhà đang chuẩn bị xem Táo quân. Tôi kéo em trai vào phòng hỏi: "Mọi năm chị không về ai phụ vợ mày việc nhà?" "Ờ thì... vợ em tự làm." "Sao mày không làm cùng nó?" "Làm cùng mẹ c.hửi chết!" Thế đấy!
Tôi lại ngồi gần mẹ, thẽ thọt "Mẹ ơi, sáng mồng 2 mẹ cho cái Hương nó về ngoại nhé!" "Cái gì?" Mẹ tôi la toáng lên, cả nhà cũng sững người nhìn tôi. Hương cũng từ dưới bếp đi lên, nhìn tôi đầy ngạc nhiên. "Thì năm nay mẹ có con về đây với mẹ rồi, mẹ cho chúng nó về với ông bà bên đó mấy ngày." "Lấy chồng..." Không kịp để mẹ nói hết, tôi ngắt lời "Mẹ định bảo lấy chồng rồi thì phải theo chồng chứ gì? Thế con lấy chồng rồi này, sao mẹ vẫn cho con về đây, vẫn chiều con như con nít thế này? Con nhớ bố mẹ nên con cứ nằng nặc đòi về đây chứ mẹ chồng con cũng đâu muốn. Thì em Hương cũng nhớ bố mẹ em ý chứ. Như bố mẹ nhớ con ấy mà. Thôi năm nay có con về, mẹ cho chúng nó về ngoại mấy ngày. Rồi trước khi vợ chồng con đi, vợ chồng chúng nó lại về đây với mẹ. Bố mẹ vẫn có mấy ngày có con cái quây quần đầy đủ xung quanh đấy thôi!"
Chẳng cãi được lý lẽ của tôi, mẹ tôi miễn cưỡng đồng ý. Em dâu bất chợt òa khóc, cầm lấy tay tôi mà nghẹn ngào không nói nên lời cảm ơn. Nhìn em, nhìn mẹ, ngẫm lại thân mình, thấy sao mà thân phận người phụ nữ mình cứ khổ thế này!
Theo Dân Việt
‘Tất niên với bạn say quá, đêm nay anh không về’ Giáp Tết, công việc cơ quan vẫn ngập ngụa, việc nhà chưa đâu vào đâu. Con cái ốm đau kêu khóc, vậy mà, chồng tôi vẫn cứ say sưa ở phương nào... ảnh minh họa Tôi là nhân viên kế toán ở một công ty xuất nhập khẩu. Gần Tết, công việc ở công ty chất thành núi. Tôi có cảm giác như...