Lý do rơi nước mắt khiến chồng vắng mặt trong ngày làm thủ tục ly hôn
“Em thấy như thế là quá đủ rồi. Anh không cần giải thích gì nữa vì em cũng không nghe đâu. Ly hôn đi!”
(Ảnh minh hoạ).
“Cưới nhau được 10 năm, ngoài năm đầu tiên anh luôn ở bên em thì những năm còn lại, anh đi đâu, anh ở với em được bao nhiêu ngày? Anh chỉ biết chìm đắm trong công việc, trong những cuộc vui với bạn bè. Những ngày anh dành cho em, dành cho gia đình chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Anh xem em và những “góa phụ” có khác gì nhau không?”, tôi trách móc chồng.
Chồng tôi phân trần: “Anh thừa nhận rằng thời gian gần đây anh đã không quan tâm gì đến em nhưng anh phải lo cho gia đình. Nếu anh không làm việc, không ra ngoài quan hệ, giao thiệp ai sẽ lo cho các con sau này? Anh chăm chỉ làm việc, không bồ bịch, gái gú nhưng tại sao em không hiểu cho anh?”
“Em hiểu cho anh thì ai hiểu cho anh? Em xin lỗi vì em nghĩ rằng chúng ta cưới nhau đã là sai rồi. Chúng ta ly hôn đi”, tôi chốt lại.
Chúng tôi đã cưới nhau được 10 năm, có 2 con đủ nếp đủ tẻ nhưng sau cùng vẫn lựa chọn ly hôn vì những mâu thuẫn tích tụ trong nhiều năm trời. Lấy nhau từ thuở tay trắng, chúng tôi giờ đây đã có nhà, có xe nhưng tình cảm đã không còn được như trước. Chồng tôi chỉ mải mê công việc và các mối quan hệ mà bỏ quên gia đình. Mặc dù tôi đã nói quá nhiều lần nhưng anh ấy không thay đổi. Tôi cảm thấy cứ quá đắm chìm trong một cuộc hôn nhân tăm tối, bế tắc như thế này thì sẽ làm khổ cho cả 2.
Chồng tôi sau khi lên cơ quan ở suốt 2 tháng để suy nghĩ kỹ cũng đã thuận tình ly hôn. Tôi sẽ nhận nuôi 2 con và chồng tôi sẽ gửi tiền trợ cấp cho các con đến khi trưởng thành.
Video đang HOT
Hôm đó tôi dậy sớm, đi đến ủy ban phường để làm thủ tục ly hôn. Trên đường, tôi gặp những cặp đôi đến đăng ký kết hôn. Nhìn thấy niềm vui trong mắt của họ, tôi thấy khóe mắt cay cay nhớ lại ngày xưa chúng tôi cũng đã từng có lần như thế. Chúng tôi cũng đã từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng tất cả mọi thứ đã trôi qua. Và giờ tôi đứng đây một lần nữa nhưng lần này là làm thủ tục ly hôn.
Tôi đứng chờ đợi chồng ở văn phòng nhưng chờ cả buổi sáng mà chồng không đến. Qua điện thoại, chồng hẹn tôi vào buổi chiều. Tôi lại chờ anh cả buổi chiều và trước khi hết giờ làm 30 phút, cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Tôi hết sức giận giữ, trách móc chồng rằng bao nhiêu năm qua, anh luôn như vậy, bắt tôi chờ đợi hết lần này đến lần khác. Chồng tôi đột nhiên đưa tôi một album ảnh và món thịt nướng mà tôi từng rất thích.
Tôi hết sức bất ngờ, đó chính là những bức ảnh tôi và chồng từng chụp ngày còn yêu nhau. Những bức ảnh nhắc tôi về những kỷ niệm ngày xưa. Kỷ niệm ngày tôi còn đi học, ngày chúng tôi bắt xe đi Sapa chơi, ngày sinh nhật lần thứ 20 của tôi…tất cả ùa về trong tôi. Chồng cũng mua cho tôi món thịt nướng mà tôi cực kỳ yêu thích. Món thịt nướng này chỉ được bán ở cửa hàng ở gần ngôi nhà cũ của chúng tôi. Sau 10 năm hôn nhân, chúng tôi đã mua được 2 ngôi nhà, vậy mà giờ lại chia đôi đường.
Sau đó, chồng tôi nói với tôi rằng: “Trước hết anh xin lỗi em, anh sẽ thay đổi. Anh chỉ sợ anh không thể thay đổi ý định của em. Hôm nay anh đã về nhà cũ của chúng ta và tìm thấy cuốn album này. Anh cũng mua món thịt nướng mà em yêu thích vì anh biết rất lâu rồi em không được ăn món này. Em hãy nhìn anh đi, suốt nhiều năm nay anh đã không ở nhà. Vậy bắt đầu từ mai anh sẽ về ở nhà nhiều hơn, anh sẽ chăm chỉ làm việc nhà. Em cho anh một cơ hội có được không em?”
Tôi xem lại cuốn album, những giọt nước mắt nặng trĩu lăn tròn. Những kỷ niệm len lỏi vào trong tâm trí của tôi, có ngọt ngào, có buồn đau, mọi thứ dường như mới chỉ ngày hôm qua. Chồng đã trở về nhà cũ để mua món thịt nướng yêu thích cho tôi. Nhưng tôi đã làm được gì cho chồng? Cưới nhau nhiều năm, tôi cũng biết chồng thích ăn món gì, mặc đồ gì.
Tôi dần dần cảm thấy hối tiếc và trong thời điểm đó tôi nhận ra mình muốn gần chồng hơn là xa chồng. Tôi ôm chầm lấy anh ấy. Trong cuộc hôn nhân, có những thời điểm khi chúng ta muốn kết thúc mọi thứ nhưng biết đâu đó cũng là thời điểm để bắt đầu lại từ đầu.
Theo Dân Việt
Tận mắt trông thấy mẹ chồng vào nhà nghỉ, con dâu rơi nước mắt khi biết sự thật phía sau
Ngọc cũng rất kính trọng mẹ chồng và luôn coi bà như một tấm gương để mình học hỏi. Vậy mà những hình ảnh trước nhà nghỉ lúc nãy đã làm cô choáng váng...
(Ảnh minh hoạ).
Trưa nay, Ngọc không về nhà ngay sau khi hết giờ làm như thường lệ. Cô tranh thủ ghé qua thăm chị đồng nghiệp bị ốm phải nghỉ làm đã mấy ngày nay. Vừa dắt xe ra khỏi cổng nhà chị ấy, Ngọc chợt giật mình khi thấy một bóng dáng rất quen đang bước vào nhà nghỉ phía bên kia đường. Bà Hà - mẹ chồng Ngọc chứ ai? Vóc dáng ấy, mái tóc ấy, bộ quần áo ấy - làm sao Ngọc có thể nhầm được!
Ngọc dụi mắt lia lịa. Rõ ràng không phải cô đói quá mà hoa mắt, cũng không phải nắng chói làm mắt cô nhìn không chuẩn. Đúng là mẹ chồng cô, hơn nữa bà lại không đi một mình. Bước vào nhà nghỉ ấy cùng bà là một người đàn ông - có vẻ trẻ hơn bà khá nhiều, cả hai đều rất vội vã.
Ngọc cảm thấy hoang mang. Hình tượng một người mẹ chồng mẫu mực, hiền hậu trong suy nghĩ của cô đang sụp đổ. Sao bà lại có thể làm thế? Bà là hội trưởng hội phụ nữ của phường kia mà? Tình cảm của bố mẹ chồng cô vẫn rất nồng thắm, con cháu luôn ngưỡng mộ ông bà kia mà?
Về đến nhà, Ngọc thấy bố chồng đang cặm cụi một mình ăn cơm. Việc ăn uống của gia đình cô khá là thoải mái - ai bận việc gì hay về muộn thì ăn sau, những người khác không phải chờ đợi. Mọi hôm cô vẫn ăn trưa cùng bố mẹ chồng rất vui vẻ. Hôm nay nhìn ông chỉ có mỗi mình thui thủi bên mâm cơm, tự dưng cô thấy thương thương.
Cố lấy giọng bình tĩnh, Ngọc hỏi bố chồng: "Mẹ con đâu mà để bố ăn một mình thế ạ?". Ông cười hiền từ bảo: "Bà ấy nấu cơm xong thì nói là đi ra phường có chút việc, giờ vẫn chưa thấy về. Chắc lại việc văn nghệ văn gừng gì của hội phụ nữ, hay là nhà nào có chuyện cần hòa giải đấy mà".
Ngọc khẽ "vâng" một tiếng, trong lòng cảm thấy có lỗi, dù cô chẳng làm gì sai. Bố chồng cô đã ăn xong, trước khi lên gác đi nghỉ còn dặn với xuống: "À, có món canh gà hầm hạt sen mẹ làm riêng cho con. Bà ấy dặn con cố gắng ăn nhiều vào nhé!". Ngọc bỗng thở dài. Cô đang mang thai tháng thứ sáu, ngày nào mẹ chồng cô cũng chăm chút tẩm bổ cho cô như thế, cả hai ông bà đều thương cô, quý cô như con đẻ. Ngọc cũng rất kính trọng mẹ chồng và luôn coi bà như một tấm gương để mình học hỏi. Vậy mà những hình ảnh trước nhà nghỉ lúc nãy đã làm cô choáng váng.
Món canh gà bổ dưỡng, ngon ngọt sao hôm nay Ngọc thấy đắng ghét và khó nuốt quá. Cố mãi mới được vài thìa, chợt Ngọc nghe ồn ào ngoài cổng - tiếng mẹ chồng cô đay nghiến, tiếng kêu la oai oái của ai đó nữa. Chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Hải - chồng cô bước vào trong tình cảnh đang bị mẹ "xách tai", hai mắt tím bầm, sưng húp, má thì vẫn hằn rõ nguyên hình bàn tay.
Ngọc trố mắt ngạc nhiên: Mọi hôm chồng cô đều ăn ở công ty, có buổi trưa nào xuất hiện ở nhà đâu. Mà làm gì nên tội để đến nỗi thê thảm thế kia? Ngọc chỉ vừa lắp bắp chưa nên lời thì bà Hà đã xua tay: "Con cứ ngồi yên, để thằng "trời đánh" này nó tự khai rõ mọi chuyện!".
Thì ra vì Ngọc đang mang bầu, từng có nguy cơ dọa sảy nên bác sĩ khuyên rằng tạm thời vẫn kiêng "chuyện ấy", Hải "nhịn" mấy tháng thấy bí bách bèn tìm đến cô đồng nghiệp cũng đang chán chồng - chồng cô ta mải mê công việc, chẳng mấy khi ngó ngàng đến vợ. Mới đầu chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí, chẳng mấy chốc mà đã dính nhau như sam. Tình cờ bà Hà bắt gặp anh ả tình tứ chở nhau đi trên đường. Thế là bà thuê người theo dõi, rồi hôm nay gọi cả chồng cô ta đến để trị cho cả hai một bài học.
Ảnh minh họa
Bà Hà nắm chặt tay Ngọc - lúc ấy vẫn còn đang sững sờ chưa tin nổi những điều vừa nghe. Bà âu yếm bảo con dâu: "Mẹ cũng định nói trước với con và gọi con đến, nhưng lại sợ con nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt mà đau lòng, ảnh hưởng đến sức khỏe. Giờ con không phải suy nghĩ nhiều, cứ để mẹ trừng trị thằng Hải. Ai đời vợ bầu bí khổ sở, không thông cảm thì thôi, hở ra là đã giở trò lăng nhăng".
Thế rồi bà chỉ vào "đứa con trai yêu quý" mà nói với Ngọc: "Chồng ả kia giận quá đã cho nó một bài học rôi. Mẹ cũng đã gọi điện cho sếp nó xin nghỉ ốm một tuần. Trong mấy ngày này nó sẽ lo hết mọi việc từ cơm nước đến giặt giũ, lau dọn nhà cửa, không cho nghỉ ngơi phút nào. Con còn muốn phạt sao nữa thì cứ bảo với mẹ!".
Ngọc chẳng biết nói gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô buồn vì chồng thì ít, còn thấy hối lỗi với mẹ chồng thì nhiều. Bà hết lòng yêu thương và lo nghĩ cho cô như thế, vậy mà cô đã nghĩ xấu cho bà.
Theo Afamily
Bố mẹ chồng muốn con dâu nuôi 'con trai ngoài giá thú của chồng' Gần đây, chồng em có những biểu hiện lạ như đi rất sớm về rất muộn, thứ 7 chủ nhật cũng vắng mặt, suốt ngày ôm điện thoại, không quan tâm vợ con... Em nghi ngờ nên thuê chú xe ôm đầu ngõ đi theo, phát hiện ra chồng em đang có người phụ nữ khác. ảnh minh họa Em lấy chồng được...