Lý do khiến nhà chồng ra tối hậu thư: Tết Dương, Tết Âm cấm về nhà ngoại
Nỗi niềm của những cô gái lấy chồng xa không phải ai cũng thấu. Như tôi, muốn về thăm bố mẹ mà bất lực chỉ vì chồng cấm cửa không cho ra khỏi nhà nội trong 2 dịp Tết.
Chồng ra tối hậu thư, Tết chỉ ở nhà nội, không được về quê ngoại
Tôi quê ở Yên Bái, lấy chồng mãi tận Bắc Ninh. Hai vợ chồng quen nhau khi đi làm công nhân trong cùng nhà máy. Duyên số đưa đẩy nên chỉ vài tháng sau khi quen biết, chúng tôi kết hôn. Lúc còn trẻ, còn tung tăng, chẳng nghĩ một ngày lại ngán cái cảnh lấy chồng xa như hiện tại. Nhưng đến bây giờ, khi đã 2 mụn con mà số lần về thăm bố mẹ già chỉ đếm trên đầu ngón tay. Quả thực nhiều lúc tôi nghĩ, giá như ngày ấy tôi biết nghĩ xa hơn, thì có lẽ đã không có ngày nuốt nước mắt vào trong vì nhớ cha, nhớ mẹ.
Từ ngày lấy chồng, sinh 2 con nhỏ, vì đường xá xa xôi, nên tôi gần như chỉ về thăm nhà ngoại được vào dịp lễ Tết. Nghĩ về bố mẹ già, tôi lại cay cay khóe mắt. Nhà có mỗi mụn con gái, con lấy chồng xa, giờ còn hai thân già ra vào quanh quẩn, nghĩ mà thương.
Lại nói về gia đình nhà chồng. Bố mẹ chồng tôi làm ruộng, từ khi tôi sinh con, ông bà bỏ đồng áng ở nhà trông nom, chăm sóc cho cháu để vợ chồng tôi yên tâm đi làm. Công việc của những người công nhân như vợ chồng tôi đầu tắt mặt tối, muốn kiếm thêm thu nhập thì phải tăng ca. Nhiều lúc, chúng tôi tăng ca cả ngày lẫn đêm, con cái đều phó thác cho ông bà nội, thậm chí cũng chẳng có lấy nổi ngày cuối tuần.
Cũng vì chăm chỉ làm ăn, nên chẳng bao lâu sau, vợ chồng tôi đã sửa ngôi nhà ngói cũ thành ngôi nhà 2 tầng khang trang cho ông bà nội. Nhà cửa ổn định, cũng là lúc lo chuyện con cái học hành.
Những năm trước đây, tranh thủ ngày nghỉ ít ỏi, vợ chồng tôi thường đưa con về chơi với ông bà ngoại. Quãng đường xa nên cả đi lẫn về đã mất 1 ngày trời, thời gian còn lại cũng chỉ có thêm 1 ngày để con được gặp bố mẹ, cháu được gặp ông bà.
Thế nhưng, năm nay, khi vừa biết kế hoạch nghỉ Tết Dương lẫn Tết Âm, tôi bàn bạc với chồng cho cả 3 mẹ con về ăn Tết Dương lich với ông bà nội, Tết Âm lich sẽ ăn Tết ở nhà nội. Bởi cả năm rồi, tôi chưa được về thăm bố mẹ, hơn nữa, dạo này mưa rét, trở trời, mẹ tôi lại đau yếu nhiều hơn.
Ban đầu, chồng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, thấy tôi giục giã, chồng cáu kỉnh nói: “Quanh năm đi làm, có mấy ngày nghỉ ở nhà chăm con cho ông bà nội nghỉ ngơi. Vợ chồng đi từ sáng tới tối có lúc nào ăn được bữa cơm với ông bà chưa?”.
Video đang HOT
Biết chồng chẳng muốn vượt quãng đường xa xôi, hoài phí mấy ngày nghỉ, nên tôi nín nhịn để khỏi nảy sinh xung đột. Định bụng 1, 2 hôm tới sẽ xin phép 3 mẹ con về thăm ông bà ngoại.
Thế nhưng, chưa kịp mở lời, mẹ chồng tôi đã rào trước: “Năm nay Tết ở đây thôi con nhé, đường xá xa xôi đi lại làm gì cho khổ, rồi bọn trẻ nó ốm, nó đau lại khổ 2 thân già này”. Tôi cứng họng, ấp úng chẳng biết nói câu gì.
Chiều hôm qua, nhìn các chị em trong công ty vội vã tan ca, chuẩn bị đồ đạc về ăn Tết với gia đình, tôi tủi thân len lén lau nước mắt. Bố mẹ hẳn giờ này, mong con, mong cháu lắm đây.
Hình như chồng tôi chẳng màng tới chút nỗi lòng của vợ, ngày nghỉ cũng là dịp các anh em, bạn bè gần xa tụ họp về quê, nên tan ca cũng là lúc chồng tôi bù khú với những người bạn cũ. Đêm muộn, khi các con say ngủ, anh mới trở về, tôi ngần ngại mở lời: “Ngày mai em cho các con về thăm ông bà ngoại…”.
Tức thì, chồng tôi bực dọc, lè nhè nói: “Cô lấy chồng thì phải theo chồng, suốt ngày đòi về nhà mẹ. Thích về thế ngày xưa sao không lấy quách thằng nào gần nhà cho đỡ phải đi xa, lấy thằng này làm gì. Hối hận rồi hả???”.
Tôi càng cố giải thích nhỏ nhẹ, tránh cho ông bà nội nghe thấy cuộc xích mích bao nhiêu, thì hơi men càng khiến chồng tôi lớn tiếng bấy nhiêu. “Vẫn thích về thì cô đi đi, đi luôn đi, đi về nhà cô luôn đi”. Nói rồi chồng tôi vào tủ vứt tung tóe đống quần áo của tôi ra sàn nhà. Tôi khóc, các con tôi thức giấc cũng khóc, bố mẹ chồng đang ngủ say chạy vội lên nhà.
Chứng kiến cuộc xích mích, mẹ chồng tôi vào dỗ cháu nghiêm khắc nói: “4 năm qua bố mẹ chăm con cho các con cũng chẳng đòi hỏi gì, thằng Dương bảo Tết này vợ chồng con không tăng ca, mẹ cũng chỉ muốn cả nhà quây quần vậy thôi. Con là con dâu, con đi lấy chồng thì việc gì nhà chồng cũng phải trên hết”.
Tôi lí nhí đáp: “Con hiểu như vậy, nhưng mẹ con dạo này ốm quá, con muốn các cháu về thăm ông bà thôi mà mẹ, cả năm rồi con không về”.
“Vậy những năm trước, con cho cháu về, lần nào đi xa nó cũng ốm. Vợ chồng con chỉ biết đi làm rồi để con cho ông bà nội. Con ốm cũng một tay 2 ông bà già này, thử hỏi một chuyến con về quê có làm khổ cả bố mẹ không?”, mẹ chồng tôi bực tức.
Bố chồng tôi gắt nhẹ muốn dừng lại cuộc đôi co, cãi cọ trong gia đình. Lát sau, dường như tỉnh táo hơn, chồng tôi ra tuyên bố: “Tết này, cả Tết sắp tới, cô ở nhà nội. Không đi đâu hết. Cô muốn về thăm bố mẹ thì tự đi 1 mình, con để ông bà nội trông, tôi không muốn nói lại việc này thêm lần nữa”.
Tôi khóc, nước mắt ngắn dài. Tôi biết làm sao? Nghĩ đến bố mẹ già ngày đêm ngóng con, ngóng cháu lòng tôi lại quặn thắt. Có ai lấy chồng xa, để hiểu nỗi niềm ngay lúc này của tôi không?
Theo Dân Việt
Câu nói bột phát của mẹ chồng đã vô tình chạm vào sự thiệt thòi của tôi
Chồng tôi nói vài câu thì mẹ chồng cho rằng anh bênh vợ, hắt hủi chính bố mẹ đẻ.
Đến bữa cơm tôi phải dỗ con ngủ để dậy nấu nướng, rồi lại còn phải bưng mâm cơm vào tận phòng cho em chồng. (Ảnh minh họa)
Chưa bao giờ tôi thấm thía nỗi khổ cực, thiệt thòi của đứa trẻ lớn lên mà không có bố mẹ như bây giờ. Bao tủi hờn cứ chồng chất mà tôi không biết phải tỏ bày cùng ai. Mà thật ra, tôi có kêu thì trời cũng chẳng thấu, bởi số phận của tôi đã thế rồi.
Bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn khi tôi mới 5 tuổi. Từ đó tôi sống cùng bà nội và chú ruột. Tuổi thơ của tôi không có bố mẹ nhưng vẫn được học hành và yêu thương. Tôi học đại học xong rồi ở lại lập nghiệp và lấy chồng thủ đô.
Nói về chồng tôi, anh là người giỏi giang, tháo vát. Một tay anh cáng đáng kinh tế cho cả gia đình nhà chồng. Còn về phần bố mẹ chồng, họ cũng không quá khắt khe, chỉ có điều các cô, bác bên chồng lúc nào cũng so sánh tôi với cô em chồng, mà mẹ chồng không muốn điều đó nên thành ra không thích luôn cả tôi.
Em chồng kém tôi 2 tuổi, công việc không ổn định lại chỉ thích làm điệu, mua sắm mà không bao giờ đụng tay đến việc nhà. Chuyện trò xã giao, ứng xử của cô ấy cũng trẻ con, kém lễ phép nên người lớn không ưa. Lập gia đình sau tôi nửa năm, nhưng không hợp với nhà chồng nên em chồng thường xuyên ở lại nhà bố mẹ đẻ.
Thực ra, việc ở chung với đại gia đình nhà chồng cũng khiến tôi không mấy thoải mái. Cho đến khi tôi bầu bí thì em chồng cũng bầu rồi về ở hẳn để mẹ chăm sóc. Đôi khi tôi rất mệt mỏi vì phải cáng đáng quá nhiều việc trong khi em chồng dù không đi làm, nhưng hiếm hoi lắm mới đụng tay vào công việc nhà. Nhiều lần tôi đề nghị thuê giúp việc nhưng mẹ chồng lại nói tôi hoang phí và không đồng ý.
Tôi sinh trước em chồng nửa tháng. Trong nửa tháng đầu, thím tôi ở quê lên nên tôi cũng được kiêng cữ, chăm sóc. Nhưng đến khi em chồng sinh, thím cũng về quê thì tôi lại phải tự lo liệu mọi chuyện. Tự tôi làm hết mọi việc, từ giặt giũ đồ cho con, nấu cơm, đêm hôm khuya sớm cũng hai vợ chồng phải tự ôm con, ru con.
Tôi cũng vừa sinh nở còn yếu, thế nhưng mẹ chồng lại bảo: "Con sinh thường, chẳng cần kiêng cữ nhiều. Em nó sinh mổ mới đáng ngại. Tiện giặt quần áo thì con giặt luôn cho em nó nhé".
Đến bữa cơm tôi phải dỗ con ngủ để dậy nấu nướng, rồi lại còn phải bưng mâm cơm vào tận phòng cho em chồng. Em chồng tôi thì ngồi ăn, mẹ chồng ngồi bế cháu. Cơm nước xong bát đĩa lại tống ra cho tôi rửa... Tôi có cảm giác mình như một người giúp việc trong nhà, phải làm tất cả mọi việc.
Câu nói của mẹ và em chồng có lẽ chỉ là bột phát nhất thời, nhưng đã vô tình đã chạm vào sự thiệt thòi lớn nhất đời tôi. (Ảnh minh họa)
Hôm vừa rồi, con tôi ốm, hai vợ chồng phải ôm bế suốt đêm, nên sáng ra tôi ngủ dậy muộn. Mọi người trong gia đình tỏ vẻ không bằng lòng. Chồng tôi lên tiếng nói mọi người phải tự vận động vì tôi cũng mới sinh con, hơn nữa bé ốm không có thời gian làm việc nhà.
Chỉ có thế, mẹ nói: "Làm dâu và lo việc nhà chồng là trách nhiệm của nó, dù mới đẻ cũng không được quên bổn phận", rồi nói chồng tôi bênh vợ, hắt hủi gia đình. Thậm chí, bà còn nói những câu như xát muối vào nỗi đau của tôi: "Phụ nữ sinh đẻ người ta thường về ngoại để bố mẹ đẻ chăm sóc. Mẹ có bắt con ở lại nhà chồng đâu. Mẹ phải chăm con gái, chăm cháu mẹ, đó là lẽ đời". Còn em chồng cạnh khóe: "Chị muốn kiêng cữ được nhiều thì về nhà ngoại, dù sao cũng 3 tháng nữa mới phải đi làm mà".
Câu nói của mẹ và em chồng có lẽ chỉ là bột phát nhất thời, nhưng đã vô tình đã chạm vào sự thiệt thòi của tôi. Có phải tôi không muốn về đâu mà chẳng có chỗ mà về. Tôi từng nghĩ không có bố mẹ nhưng tôi được họ hàng chăm sóc, yêu thương đó là may mắn rồi. Cho đến bây giờ, tôi mới thấm thía, phụ nữ sinh con mà không có hoặc không về nhà ngoại là một thiệt thòi lớn.
Theo Afamily
Chỉ muốn tự tử ngay khi chạm tay vào chiếc quần con đã cũ của chồng Tôi khóc như mưa suốt quãng đường về nhà ngoại, chỉ muốn nhảy xuống sống chết quách cho xong... ảnh minh họa Tôi và chồng kết hôn được 6 năm, có 2 nhóc con nếp tẻ đủ cả. Chúng tôi sống cùng nhà chồng và vợ chồng em chồng. Cuộc sống gia đình chẳng có gì đáng nói vì cả nhà khá hòa...