Lý do em không thể viết tiếp chuyện đôi mình…
Em đã nghĩ trái tim mình sẽ không qua khỏi, nhưng vào giây phút biết anh tìm được hạnh phúc mới, lòng em bỗng nhẹ nhõm đến khôn cùng.
Gửi người thương đã cũ,
Bức thư này được gửi đến anh ngày hôm nay bởi vì chúng ta giờ đây đã xa lạ nhiều đến mức chỉ một câu nói cũng không thể thốt nên lời. Em đã rời khỏi anh, đến một chân trời mới rất xa, rất xa và có lẽ đây là lần cuối em tìm cớ nhắn gửi đôi lời…
Cảm ơn anh rất nhiều vì quãng thời gian tuyệt vời đã qua. Đó là nguồn cảm hứng đẹp đẽ cho những tháng ngày em sống. Nhưng anh biết không, em đã không “ngã vào tình yêu” với anh theo cách nhân vật Hazel trong tiểu thuyết “Lỗi của những vì sao” đã mô tả: “Em đã ngã vào tình yêu như cách em rơi vào giấc ngủ. Thật chậm rãi, sau đó chìm sâu”. Cách so sánh thật kỳ diệu, dù vậy, đó không hề là trường hợp của em đâu.
Em đã không vô tình ngã vào giấc mơ nào cả, em chủ động nhảy ra khỏi vách đá và rơi ào xuống biển khơi. Cảm giác phấn khích đó cũng chính là sự mạo hiểm mà chính em đã dấn thân vào. Tình cảm của em dành cho anh rồi cũng dần tan biến theo bọt nước.
Đúng vậy, lỗi ở những câu vì sao của chúng ta. Thật khó để lý giải, thật bất lực khi phải dùng những câu từ sáo rỗng để khiến anh mệt mỏi thêm nhiều, nhưng sự thật là ngay đến bản thân em cũng không thể hiểu nổi chính mình trong phút giây này nữa. Anh còn nhớ không, anh từng hỏi em tại sao em không hẹn hò với nhiều người trước khi quen anh, tại sao em cứ mãi là một cô gái độc thân cho dù em có rất nhiều cơ hội để sánh bước bên người khác.
Ban đầu em đã nghĩ, có lẽ mình đã dành quá nhiều thời gian cho công việc, có lẽ mình có quá nhiều tham vọng trong cuộc sống. Hẹn hò, yêu đương, lên kế hoạch cho một tương lai có hai người dường như là việc nằm ngoài mối bận tâm của em. Anh đã xem em như một viên đá quý mà anh cực kỳ may mắn khi sở hữu, viên đá quý chỉ sáng lấp lánh khi ở cạnh mình anh.
Không phải vậy đâu anh. Em không hề là viên đá quý chỉ đợi một ai đấy đến nhìn ngắm và chiếm đoạt.Em là cô gái mắc chứng ám ảnh về sự ràng buộc. Em đã nuôi dưỡng bản tính tự do của mình quá lâu, đã không hề kiểm soát nó bởi thậm chí còn không nhận ra nó đang tồn tại, cho đến ngày anh đến.
Video đang HOT
Anh sẽ khó lòng chấp nhận lý do như thế, em hiểu lắm chứ. Thế nhưng chứng ám ảnh có thực này gây ảnh hưởng nghiêm trọng cho các mối quan hệ nghiêm túc dài lâu. Em rất hiếm khi bắt gặp con tim mình rung động, nhưng những xung nhịp đó lại chỉ đập vội vã rồi dịu đi trong thoáng chốc, và em lại trở về là con người của cuộc sống không cần đến tình yêu.
Anh từng gặp những cô gái chưa một lần yêu ai quá bốn tháng chứ? Không phải tất cả đều đáng trách đâu anh. Mặc dù vẫn trải nghiệm tình yêu như bao người, cảm xúc của họ lại bùng cháy rất nhanh rồi lụi tàn cũng vô cùng sớm. Đó là do chứng ám ảnh về sự ràng buộc khiến họ cảm thấy bất an như khi đi trên một chiếc xe mất lái, họ sợ hãi những lời nguyện thề không biết có bao nhiêu phần trăm sẽ trở thành hiện thực.
Em đã vẽ nên hình ảnh về một người đàn ông lý tưởng, một cuộc sống tương lai lý tưởng. Nhưng cuộc đời đâu phải cổ tích. Những điều không tưởng, những bất ổn, những hoang mang chất chứa ngày một nhiều. Cảm giác của em về anh là thế nào nhỉ? Em lo rằng nó chỉ là ảo mộng hão huyền do chính em tưởng tượng ra mà thôi.
Em bắt đầu né tránh anh. Em bắt đầu phàn nàn với bạn bè về những điều nhỏ nhặt ở anh khiến em không hài lòng. Em đã sai khi không thể tự mình trao đổi thẳng thắn với anh về tất cả những điều đó. Em đã sai khi để thất bại trong giao tiếp giữa đôi mình khiến mối tình này dở dang.
Em chìm đắm vào những suy nghĩ tiêu cực của chính em mà chưa một lần cho anh có cơ hội hiểu thấu. Anh nói rằng anh yêu em. Rồi em im lặng. Sự im lng đến ngoan cố khiến em tìm cách rời khỏi anh, rời khỏi những bình yên một thời.
Em đã nghĩ trái tim mình sẽ không qua khỏi, nhưng vào giây phút biết anh tìm được hạnh phúc mới, lòng em bỗng nhẹ nhõm đến khôn cùng. Cuối cùng thì, cũng có người mang lại cho anh những ngày nắng, sau tất cả những bão giông mà em từng bỏ lại.
Những gì sắp tới em phải làm, chính là đối diện với bản thân mình, tự chữa lành vết thương mình tạo ra mà không cần tìm kiếm sự hỗ trợ từ ai khác.
Theo Phununews
Vợ năm lần bảy lượt ngăn cản tôi mang con đi xét nghiệm ADN và lý do thật sự...
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết.
Sau 3 năm cưới vợ mà tôi vẫn không thể nào có nổi mụn con, gia đình tôi đã gây sức ép bắt vợ tôi đi khám. Tôi cũng thấy ái ngại cho vợ, cô ấy cứ gầy gò thế kia, có khi khả năng làm mẹ lại không có. Tôi từ trước đến nay thì khả năng đàn ông không có gì phải nghi ngờ. Tôi tự tin vào bản thân mình lắm. Thế nên tôi cũng giục vợ đi khám cho yên tâm. Nhưng đến khi nhận kết quả, vợ tôi một mực bảo ổn cả. Tôi đòi xem tờ giấy kết quả thì vợ bảo cô ấy ghé qua siêu thị mua đồ rồi để quên ở đó rồi, khi quay lại thì nó đã không cánh mà bay.
Đến nửa năm thứ 4 thì tôi bị điều đi công tác ở nước ngoài 2 năm. Nhưng đúng là trời thương, sau khi chạy chữa không biết bao nhiêu tiền của thì trước ngày tôi đi, vợ tôi đã chìa ra chiếc que thử thai hai vạch. Tôi vui mừng khôn xiết, thế là cuối cùng mong muốn làm bố của tôi đã thành hiện thực. Vợ chồng tôi sống ở thành phố, bố mẹ tôi vẫn ở quê nên tôi lo lắm, tôi đi rồi chẳng có ai chăm cho vợ mình, tôi dặn mẹ tôi thỉnh thoảng ghé lên chăm vợ, đừng để cô ấy phải trải qua thai kỳ buồn tủi.
Hồi đó phương tiện liên lạc không hiện đại như bây giờ, cứ 1 tuần tôi gọi điện thoại về cho vợ một lần, cứ mỗi lần vợ tôi bảo dạo này cô ấy đỡ rồi, không nghén nữa là tôi mừng lắm, thi thoảng cô ấy còn chụp ảnh bụng bầu rồi gửi đường bưu điện cho tôi nữa.
Rồi cũng đến ngày vợ tôi sinh, tôi ở nước ngoài mà lòng như lửa đốt. Mẹ tôi mừng lắm vì được thằng cháu trai. Tôi chỉ mong ngày mình về nước nhanh nhanh để được ôm con vào lòng. Tôi hứa sẽ chăm sóc và bù đắp cho vợ mình thật nhiều.
Con tôi ra đời là niềm hạnh phúc vô bờ đối với gia đình tôi (Ảnh minh họa)
Rồi tôi cũng về nước. Cảm giác ấm áp khi được ôm đứa con của mình vào lòng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi thương con lắm, tôi toàn giành phần chăm con, tắm cho con. Cuộc sống của gia đình tôi vô cùng hạnh phúc khi cả hai vợ chồng đều đồng lòng nuôi dạy con nên người.
Nhưng càng lớn, thằng bé lại không có chút nào là giống tôi, tôi tóc xoăn thì nó tóc thẳng, cả hai vợ chồng da trắng thì nó lại đen nhẻm, tôi mũi cao thì nó mũi tẹt, lại còn đôi mắt một mí kia nữa, cả họ nhà tôi đúng là chả ai có. Cứ có ai đến chơi, họ đều quở rằng sao con gì mà chả giống bố khiến tôi bực vô cùng.
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết. Tôi nghĩ mình phải làm cái xét nghiệm ADN cho nó minh bạch chứ cứ sống trong sự hoài nghi thế này chắc tôi chết mất.
Nhưng khi vợ biết được ý định đó của tôi thì cô ấy năm lầy bảy lượt ngăn cản. Cô ấy bảo phí tiền, bảo làm vậy là tổn thương con và không tin tưởng cô ấy, bao lần tôi định làm thì bấy lần cô ấy khóc lóc, thậm chí còn đòi mang con đi khỏi nhà cho tôi hả lòng hả dạ.
Tôi bất đắc dĩ quá nên mới xuôi xuôi nhưng rồi cũng cảm thấy khó chịu. Hôm đó, tôi uống rượu với bạn đến khuya mới về, hơi ngà ngà say nên tôi bảo rằng tối nay tôi ngủ lại nhà bạn. Nhưng tự dưng vợ nó khó chịu, thế là tôi lại mò về nhà.
Tôi rón rén tra chìa khóa vào cổng rồi bước vào nhà. Tôi thấy nhà tối đen, chỉ có điện trong phòng ngủ là sáng. Vợ tôi và mẹ tôi đang ngồi trong đấy, tôi nghe tiếng họ thì thầm:
Tôi bật khóc khi biết lý do vợ ngăn tôi đi làm xét nghiệm ADN cho con (Ảnh minh họa)
- Mẹ ạ, anh Lâm cứ đòi đi làm xét nghiệm AND, nếu anh ấy mà biết kết quả chắc là sốc lắm, con thì không muốn anh ấy biết toàn bộ sự việc. Mẹ xem có cách gì ngăn anh ấy không? Thằng Bin cũng không có tội gì.
- Ừ, để mẹ tìm cách. Mẹ đúng là tu bảy kiếp mới được cô con dâu tuyệt vời như con. Thằng Lâm mà biết nó bị vô sinh và con phải giả vờ có bầu, nhận con nuôi để ở với nó thì...
- Mẹ đừng nói gì cả, con muốn ở bên anh ấy, làm cho anh ấy hạnh phúc. Hơn nữa, bé Bin cũng tội, con muốn nuôi nó thành người.
- Ừ, mẹ sẽ không nói cho thằng Lâm biết đâu, như người khác thì họ đã bỏ chồng để đi kiếm con rồi. Con thật tốt...
Những lời mẹ tôi và vợ tôi nói với nhau khiến tôi sốc nặng. Thì ra vợ tôi đã sớm lập kế hoạch để làm chuyện này từ trước khi tôi bắt đầu có kế hoạch đi nước ngoài. Và lý do khiến cô ấy khi nào cũng ngăn cản tôi đi làm xét nghiệm là vì không muốn tôi biết được sự thật mình bị vô sinh.
Tôi nghe vợ và mẹ nói, hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra. Thì ra vợ tôi cao thượng hơn tôi nghĩ. Thế mà có lúc tôi nghi ngờ cô ấy, nghĩ cô ấy đi ngoại tình với người khác nên kiếm cớ ngăn cản mình. Tôi lặng lẽ bước lên lầu, vào phòng làm việc đóng cửa lại rồi đốt thuốc.
Theo Phununews
Lúc anh hôn mê sâu tôi mới biết vì sao ngày ấy anh đuổi vợ và đứa con thơ ra khỏi nhà Nhìn đứa con thơ mới gần tròn 1 tháng tuổi, tôi không cầm lòng nhưng không đi không được, anh ta quyết đuổi mẹ con tôi rồi mà. Nước mắt lưng tròng tôi bế con ra khỏi nhà. Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Có thể nói 5 năm sống bên người chồng ấy là 5 năm hạnh phúc và sung sướng nhất...