Lý do chàng Việt kiều ‘ế’ lâu năm nhất quyết không muốn lấy gái còn trinh làm vợ
“Giờ á, anh chỉ cần cô nào đáp ứng đủ 3B: biết nấu ăn, biết chăm con, biết đối nhân xử thế. Và quan trọng nhất là… không được còn trinh!”. Khoa tủm tỉm đáp lại.
Tôi gặp lại Khoa – anh bạn thân lâu năm vào một buổi trưa vắng người khi anh vừa trở về từ Úc. Không biết do café hay được nghe câu chuyện của anh mà giờ tôi thấy cổ họng vẫn nghẹn đắng, đắng xuống tận đáy lòng.
Khoa là người đàn ông mang vẻ đẹp kiểu mẫu, bảnh trai, tài giỏi lại lịch lãm. Ấy vậy mà anh lại chua xót nhận mình “ế” vì đã bước sang tuổi 36 nhưng vẫn “độc toàn thân”. Anh nhìn tôi vẻ rất ngưỡng mộ: “Chú trông thế mà giỏi hơn anh: vợ đẹp con ngoan, đủ cả nếp cả tẻ”. Tôi đùa: “Do anh kén quá thôi, kheo sau này có con lại phải nấu bột 2 nồi”. Khoa bật cười, mân mê điếu thuốc trên tay, mặt anh lại trầm ngâm: “Anh đang trong tình trạng báo động đấy, chú xem thế nào giới thiệu cho anh một cô, cưới gấp”.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, tôi không kìm lòng nổi: “Thôi em xin, tìm gái còn trinh cho anh có mà lên rừng. Tiêu chuẩn ngày xưa ấy của anh giờ không thịnh đâu anh ơi!”. Khoa ngạc nhiên hỏi lại: “Anh từng nói thế sao? Ô sao anh lại có suy nghĩ nông nổi vậy nhỉ?”. Tôi nhìn anh lắc đầu cười: “Thế giờ gu của bác thế nào? Em xem giúp được gì không?”. “Giờ á, anh chỉ cần cô nào đáp ứng đủ 3B: biết nấu ăn, biết chăm con, biết đối nhân xử thế. Và quan trọng nhất là… không được còn trinh!”. Khoa tủm tỉm đáp lại.
Ai không biết sẽ nghĩ vây quanh anh bao mỹ nhân, có từ chối khéo không hết nhưng đã từng trải như anh mới hiểu được tìm được một người mình thực sự cần rất khó. Vốn là công tử trong gia đình cơ bản, Khoa luôn lấy mẹ làm chuẩn mực chọn bạn gái, chọn vợ và tất nhiên cô gái ấy phải còn trinh nguyên. Năm thứ 3 đại học Khoa có một mối tình với cô bé hàng xóm cùng quê học dưới anh 3 khóa. Nga lên thi đại học, được anh giúp đỡ nên dần dần nảy sinh tình cảm.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nga là cô gái ngoan hiền, dịu dàng lại con nhà lành đúng chuẩn mực của Khoa. Dù yêu nhau thế nào anh vẫn quyết giữ gìn cho cô để đêm tân hôn được tận hưởng niềm vui trọn vẹn. Thời gian đầu Khoa rất hạnh phúc với tình yêu của mình. Năm cuối đại học, do phải vừa học vừa làm nên thời gian của anh hạn hẹp, có một buổi đi chơi với Khoa cũng là điều xa xỉ. Thay vì ở cạnh động viên và đồng cảm với người yêu thì Nga luôn giận dỗi, nhõng nhẽo làm Khoa rất mệt mỏi. Và thế là điều gì đến cũng phải đến.
Nga chủ động chia tay sau khi tìm được người mới. Trong khi Khoa đang đau lòng với nỗi đau thất tình thì bạn bè lại chế giễu do anh “không làm tròn bổn phận” nên mới bị đá. Đến là nực cười!
Đi làm được một thời gian, Khoa vẫn kiên định với tiêu chuẩn anh đề ra. Và rồi trời cũng không phụ lòng người, Khoa gặp được nàng trong một buổi tiệc của công ty. Vân xinh đẹp, giỏi giang lại cá tính khiến anh mê mẩn, tình yêu lại đến với Khoa lần nữa.
6 tháng sau họ quyết định làm đám cưới, một quyết định chóng vánh nhưng cả hai bên đều rất hài lòng. Khoa đề nghị đi Nha Trang chụp ảnh cưới và đôi uyên ương đã trải qua một kì nghỉ lãng mạn. Anh có được người anh yêu và quan trọng nhất người anh yêu lại có được điều anh muốn. Vết máu trên tấm ga trắng làm Khoa mãn nguyện hơn bao giờ hết. Đắng cay thay anh không biết được rằng màu đỏ ấy là lớp vỏ bọc hoàn hảo của cả chuỗi những dối trá.
Gần ngày cưới Khoa nhận được tin nhắn động trời, nó đến từ người yêu cũ của Vân. Sự thật cay đắng với hàng loạt bức ảnh thân mật hơn mức cho phép. Kết quả là cô dâu mất tích ngay sau lễ ăn hỏi. Vân để lại bức thư với sự thú nhận muộn màng. Cô nói rằng vì quá yêu anh, vì không thay đổi được cách nghĩ khắc nghiệt của anh, vì không muốn mất anh nên cô mới liều mình đến bệnh viện nhờ bác sĩ can thiệp. Vân xin lỗi anh trong nỗi xấu hổ nghẹn ngào.
Sau đổ vỡ lần hai Khoa buồn chán, chìm đắm vào những cuộc nhậu, tình một đêm. Sự chán chường làm anh mất niềm tin vào tình yêu. Khoa thấy ai cũng vậy, cứ hễ là đàn bà thì đều xấu xa như nhau. Thời gian dần trôi, Khoa chốt cánh cửa lòng, cài then trái tim từng rỉ máu và reset lại trí não đã quá nhiều vết thương. Anh vùi đầu vào công việc, một năm sau thì nhận được quyết định sang Úc.
Khoa bảo khi kim đồng hồ chạy thì sự trưởng thành của chúng ta cũng dần dịch chuyển, suy nghĩ và nhận thức sẽ khác đi, và nhất là đối với những ai đã từng mất mát như anh sẽ biết trân trọng nhiều hơn. Giờ thì Khoa chẳng cần gì cả, chỉ mong có một bàn tay lấp đầy những kẻ hở ở đôi bàn tay anh, cùng anh nhìn về một hướng, bước tiếp nốt chặng đường đời. Thế là quá đủ.
3 tháng sau ngày Khoa trở lại Úc tôi nhận được tin báo từ anh: “Chú chuẩn bị nhé, tháng sau anh lấy vợ. Đủ 3B và còn thừa rất nhiều B nữa. Cô ấy đã từng có gia đình nên chắc chắn… không còn trinh”. Kèm theo tin nhắn là 1 bức ảnh với hai người đang nở nụ cười rạng rỡ.
Vi Lê / Theo Trí Thức Trẻ
Hai năm lao động xuất khẩu chật vật để đổi lấy "đám cưới to nhất làng" của người yêu bội bạc
Tôi đi làm vất vả cũng chỉ mong tích cóp chút vốn liếng, sau này về cưới em, xây dựng cơ nghiệp... ai ngờ đâu...
Tôi 25 tuổi, người yêu 23, chúng tôi là người cùng làng, quen biết nhau từ bé, đến khi lớn lên nảy sinh tình cảm.
Ở quê tôi, tầm tuổi này cũng xây dựng gia đình rồi, nhưng hai đứa tôi còn dùng dằng vì kinh tế chưa có, lấy nhau về sợ khổ. Tính đi tính lại, tôi lên kế hoạch đi lao động xuất khẩu, kiếm ít vốn sau này về làm ăn, dù rất buồn khi phải xa nhau nhưng tôi và em đã hứa sẽ cố gắng, chờ đợi nhau.
Thời gian đầu cũng nhớ nhau khổ sở, tôi chỉ muốn về ngay nhưng lại dằn lòng mình xuống, thôi thì vất vả mấy năm, sau này sẽ khác.
Tôi làm việc chăm chỉ, lương hàng tháng ngoài gửi về cho mẹ tôi cũng gửi cho em gần 1 nửa. Phần vì muốn em dùng số tiền để học nghề may, phần vì để em giữ tiết kiệm sau này làm đám cưới. Còn số tiền tôi gửi cho bố mẹ là vốn liếng sau này tôi định mở cửa hàng kinh doanh điện tử.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, tôi quyết tâm lao động không mỏi mệt, làm chính rồi tăng ca. Nơi đất khách quê người, ngoài công việc, tôi chỉ biết cố gắng để nhanh được cùng em toại nguyện.
Chúng tôi vẫn thường liên lạc qua mạng xã hội, tuy không thể gặp nhau nhưng vẫn nói chuyện hàng ngày. Nhiều khi nhớ em cháy bỏng. Tôi cũng được nghỉ phép về, nhưng vé máy bay tốn kém nên đành thôi.
Năm đầu trôi qua thật chậm, đến năm thứ 2, chúng tôi cũng quen cảnh yêu xa nên đỡ hơn chút ít. Mọi chuyện bình thường cho đến quãng thời gian tôi thấy em ít lên mạng, tôi nhắn tin cả tuần trời không trả lời. Có lần gặp nhau, em nhắn bảo dạo này em nhiều việc linh tinh.
Thế rồi khoảng gần 2 tháng sau, mẹ tôi đột ngột gọi sang bảo nghe phong thanh em chuẩn bị làm đám cưới. Tôi sốc nặng, người cứ như ngồi trên đống lửa, liên lạc cho em mãi không được. Cuối cùng, em nhắn với tôi rằng tôi đi lâu quá, em không chờ được, em không muốn bỏ đi cơ hội gặp được người tốt. Tôi nhắn lại nhưng không thấy em trả lời.
Sau đó không lâu, mẹ tôi gọi lần nữa, bảo em vừa tổ chức rồi. Đám cưới to nhất làng, thấy người nhà bảo em đã có bầu gần 2 tháng.
Tôi nghe mà lặng người. Thật không ngờ người tôi yêu lại có thể như thế. Mấy năm trời tôi một lòng một dạ, cũng gửi cho em không ít tiền mà giờ đây nhận lại kết quả này. Tôi phát điên vì cay cú, cảm giác bị lừa cả tình cả tiền, giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Con dâu bảo có bầu nhưng 2 tháng liền cứ lén đi mua băng vệ sinh, mẹ chồng nghi bèn bày kế kiểm tra rồi sốc nặng khi biết sự thật Bà Vân từ đó theo dõi con dâu sát lắm và đến tháng thứ 2, thấy con dâu lại đi mua băng vệ sinh thì bà chắc mẩm con dâu bà đang dựng mưu kế để lừa gia đình bà. Bà Vân không thích cô con dâu tương lai của mình tí nào, bà đã cố tình phản đối nhưng con trai bà...