Ly dị sau 1 tháng đám cưới vì chồng bắt nghỉ dạy ở nhà
Bị chồng cùng với gia đình chồng ép phải nghỉ dạy ở nhà trông lò trứng, khiến chị quyết định ôm quần áo bỏ về nhà mẹ sau gần một tháng chung sống vì không chấp nhận được quyết định độc đoán, ngang ngược của chồng.
Từ khi còn con gái, chị đã nổi tiểng khắp vùng, nhiều chàng trai trong vùng vì muốn chinh phục được trái tim người đẹp chẳng tiếc công trồng cây si trước của nhà chị. Mấy chàng công tử con nhà giàu mới nổi nhờ cao su được giá lại dùng nhũng món quà đắt giá để lấy lòng chị, thế nhưng dù bằng cách nào thì cũng đều không lọt được vào mắt chứ đừng nói chinh phục được trái tim người đẹp. Những kẻ thất bại ra về, thều thào với những kẻ đang có ý tăm tia tiếp cận nằng rằng trái tim đã được bọc băng, lạnh lùng vô cảm.
Để thực hiện ước mơ trở thành cô giáo từ nhỏ của mình, chị quyết tâm bỏ qua những lời ong bướm chuyên tâm học hành. Nhờ học hành siêng năng, nên trong kỳ thi tuyển sinh năm đó chị trúng tuyển vào ngành sư phạm văn – sử của trường Sư phạm với điểm số rất cao. Chị bảo bao giờ ra trường, công việc ổn định em mới nghĩ đến chuyện yêu đương. Trước một người đàn bà đẹp, nhưng cũng hết sức sắc đá, kiên định các chàng trai tuổi mới lớn đành ngậm ngùi chấp nhận thất bại.
Chị từng ao ước có được một người chồng hiểu vợ. (ảnh minh họa)
Thế nhưng, chị đâu biết rằng trong suốt thời gian này chị vẫn luôn nhận được sự quan tâm từ phía anh. Thế nhưng khi những lời tỏ tình đầu tiên bị từ chối khéo. Suốt hơn bảy năm trời đã làm lay động trái tim chị. Sau nhiều lần bị từ chối, đến khi chính thức được nhận công tác tại một trường THCS trên địa bàn huyện, chị chính thức gật đầu đồng ý nhận lời làm người yêu của anh.
Sau hơn một năm tìm hiểu, thấy tình cảm của hai đã chín muồi nên anh chủ động tính đến chuyện hôn nhân. Thấy công việc đã ổn định, nên khi người yêu nhắc đến chuyện cưới xin chị cũng không phản đối gì. Ngày anh đưa bố mẹ sang nhà chị nói chuyện, cả hai bên gia đình đều hoan hỉ chức mừng cho cái kết viên mãn cho mối tình thanh mai chúc mã của cặp uyên ương. Không chỉ có đôi vợ chồng trẻ, mà cả hai bên gia đình đều háo hức mong đến ngày tổ chức đám cưới, để đôi uyên ương được chính thức trở thành vợ thành chồng. Bạn bè bà con hai họ ai cũng vui mừng vì thấy anh đã lấy được cô vợ xinh xắn, nết na. Còn chị thì lấy được anh chồng vừa giỏi giang, vừa nhất mực yêu thương vợ.
Video đang HOT
Thế nhưng chưa đầy một tháng kể từ ngày dọn về sống chung nhà với gia đình chồng, chị đã “khăn gói quả mướp” dọn đồ đạc về lại nhà mẹ đẻ cách đó hơn ba cây số trong ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Cả gia đình lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng khi chứng kiến chị lúc nào cũng rầu rĩ.
Mãi đến sau này, khi thực sự đã bình tâm trở lại chị mới có thể kể lại mọi chuyện cho mọi người trong gia đình tường tận. Sau khi cưới, do đang trong thời gian nghỉ hè nên chị được nghỉ ở nhà. Thấy công việc kinh doanh lò ấp trứng của gia đình chồng bận rộn, trong khi mình “ngồi không” nên chị cũng hỏi chồng mình có giúp được gì không. Thấy vợ có ý muốn giúp đỡ mình trong lúc anh cũng có ý định để vợ ở nhà giúp mình quản lý công việc kinh doanh của gia đình nên lúc nghe vợ nói vậy anh vui vẻ đưa cho vợ quyển sổ rồi tận tình hướng dẫn vợ cách làm sổ sách thu chi cho công việc kinh doanh của gia đình. Mấy ngày sau, thấy vợ đã quen với công việc mới nên khi về đến phòng riêng của hai vợ chồng, anh nói với vợ về ý định của mình. Ý định trên cũng được mọi người trong gia đình anh ủng hộ.
Thế nhưng ý định trên gặp phải sự phản đối quyết liệt của chị. Chị cũng nói rõ để chồng mình hiểu do đang trong thời gian nghỉ hè được nghỉ ở nhà, thấy công việc của gia đình chồng nhiều nên chị mới làm giúp, chứ chị không đồng ý nghỉ dạy để ở nhà ghi chép sổ sách cho lò ấp trứng của gia đình. Thế nhưng đáp lại những chia sẻ hết sức thẳng thắn của chị là thái độ độc đoán của anh. Anh một mực yêu cầu chị nghỉ dạy ở nhà làm sổ sách. Thấy vợ chồng mới cưới mà cãi nhau không hay, nên chị im lặng vì nghĩ hơn hai tháng nghỉ hè đủ để chị thuyết phục chồng mình thay đổi ý định. Thế nhưng, dù nói thế nào đi nữa chị vẫn không thay đổi được ý định của chồng.
Chị không còn cách lựa chọn nào khác mặc dù vẫn rất yêu chồng. (ảnh minh họa)
Ngày nghe chồng nói: “Tôi cưới cô về đây là để gia đình có thêm người làm thôi, chứ yêu thương gì. Nếu cô không thích thì xếp quần áo về nhà mẹ đẻ mà ở”, chị rụng rời chân tay vì thất vọng. Tất cả tình cảm mà chị dành cho anh bấy lâu nay biến thành hư không chỉ trong chốc lát. Vừa ấm ức khóc vì tủi thận, chị vừa lặng lẽ thu xếp đồ đạc của mình rời khỏi nhà chồng dù trong lòng chị vẫn còn yêu anh rất nhiều. Sâu thẳm trong lòng mình, chị vẫn mong những lời nói đó chỉ là những lời nói ra trong lúc bực tức. Nhưng lòng tự trọng của một con người không cho phép chị ở lại trong nhà chồng. Chị cũng mong trong quãng thời gian xa nhau này, anh bình tâm suy nghĩ, sửa đổi những sai lầm của mình.
Đáp lại những mong muốn chồng thay đổi lại cách nghĩ, là những hành động thô bạo, thiển cận của anh và gia đình. Ngay khi chị vừa xách đồ về nhà chưa được bao lâu không chỉ có cha mẹ anh mà cả cậu con rể quý hóa sang tận nhà cha mẹ chị buông lời xỉa xói vì không biết dạy con. Không những thế, cha mẹ anh còn “mặt dày” lên tiếng đòi lại sính lễ của gia đình mình đã đưa sang trước đó. Không muốn để con gái mình phải sinh sống cùng với một người chồng độc đoán, thiếu suy nghĩ nên khi con gái thông báo sẽ ly hôn, ông bà vui vẻ ủng hộ dù biết cô con gái của mình sẽ bị làng trên xóm dưới dèm pha.
Hạ Vy
Tôi hối hận khi lấy vợ để trả thù tình cũ
Mỗi lần tôi có tâm sự, người nhớ đến đầu tiên là em chứ không phải vợ. Vì gia đình tôi không thể ly dị vợ nhưng cũng không cách nào mở lòng với cô ấy.
ảnh minh họa
Những tưởng lấy vợ là cách mà tôi có thể quên được em nhưng hóa ra đã quá sai lầm. Tôi và em làm chung công ty, em không xinh đẹp, không quyến rũ như bao cô gái khác nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích em từ lần gặp đầu tiên. Càng tiếp xúc tôi càng thích em, có lẽ do em là cô gái hiền lành, dễ thương và đặt biệt rất biết cách quan tâm người khác (vì thế vào công ty không bao lâu thì có nhiều người để ý. Không một ai có thể mở cửa được trái tim của em, vì vậy tôi cũng ngại không dám ngỏ lời, sợ một khi nói ra chúng tôi không thể làm bạn bè như trước nữa. Tôi âm thầm quan tâm em giống như một chàng ngốc vậy. Có lần em đi công tác cả tuần, vì nhớ em quá nên tôi năn nỉ anh bạn đi chung lén chụp hình của em gửi cho tôi ngắm đỡ nhớ. Không ngờ anh bạn đó lại bán đứng tôi, anh ta không những cho em xem tin nhắn của tôi mà còn cho mấy người đi chung chuyến công tác xem. Sau khi em xem xong liền bỏ về phòng. Anh bạn kia vội gọi cho tôi báo tình hình, lúc đó tôi rất sợ, sợ em giận, không thèm nhìn mặt tôi nữa.
Mọi chuyện đã như vậy tôi đành lấy hết can đảm gọi cho em. Em vừa bắt máy liền hỏi tôi làm vậy là có ý gì. Nghe giọng của em giống như tức giận cho nên tôi đành phải thú nhận hết là tôi thích em mà không dám nói, em đi công tác đã mấy ngày nên tôi nhớ muốn nhìn hình coi em ra sao. Khi tôi nói xong em im lặng một hồi lâu, cứ nghĩ xong, em im lặng coi như chuyến này mình tiêu thật rồi. Trong lúc tôi đang hoang mang suy nghĩ thì nghe giọng em trong điện thoại nói: "Muốn nhìn hình em thì nói em một tiếng, không cần nhờ người khác", xong em cúp máy. Tôi vẫn chưa kịp hiểu thì em đã gửi cho một tấm hình và nhắn: "Mỗi ngày gửi cho anh một tấm, không cần nhờ người khác nữa". Rồi lại một tin nhắn đến: "Em cũng rất nhớ anh". Lúc tôi đọc được tin nhắn này bết em đã mở lòng đón nhận tình cảm của tôi, tôi mừng không sao tả nổi.
Sau chuyến công tác đó chúng tôi chính thức hẹn hò, cùng nhau trải qua những ngày tháng yêu nhau thật hạnh phúc. Sau hai năm yêu nhau cuối cùng em cũng đồng ý cho tôi về ra mắt gia đình, tôi hồi hộp khẩn trương nhưng em cứ cười và nói: "Anh yên tâm có em ở bên, không cần lo lắng". Tôi đã rất vui khi gia đình em tỏ ra rất thích tôi. Trong lúc tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc thì em lại thay đổi, em ít trả lời tin nhắn của tôi hay tìm cớ để tránh mặt tôi. Em còn xin công ty cho đi tu nghiệp một năm, tôi chỉ biết được thông tin đó một giờ trước khi em lên máy bay. Trước khi đi em nhắn: "Em xin lỗi anh rất nhiều. Em biết khi anh đọc tin nhắn này sẽ rất hận em nhưng em không muốn lừa dối anh. Bạn trai cũ của em đã trở về, anh ấy xin một cơ hội và em đã đồng ý vì vẫn còn yêu anh ấy".
Tôi như phát điên khi đọc được dòng tin đó, gọi cho em mắng nhiếc, nói em là kẻ tàn ác, trách tôi tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Đáp lại những câu trách mắng của tôi chỉ là câu: "Em xin lỗi". Em bỏ lại tôi với vết thương quá lớn, coi tình yêu của tôi như một trò chơi. Tôi hận em đã mang hy vọng đến giờ lại cướp đi của tôi tất cả. Trong lúc tôi đang chơi vơi, tuyệt vọng thì ba lại bị bệnh nặng, muốn thấy tôi lấy vợ để dù ông có ra đi cũng an lòng. Ba nhắm cho tôi một cô gái được gia đình đều ưng. Có lẽ vì tổn thương tình cảm nên tôi không tin vào tình yêu nữa, nghĩ lấy ai cũng được, miễn quên em và khiến ba có thể an lòng.
Đám cưới tôi mời cả công ty, ai cầm thiệp mời cũng trêu làm gì mà gấp vậy, chẳng phải cô ấy đi tu nghiệp chưa về sao, không lẽ chạy về làm đám cưới rồi chạy sang bên đó nữa? Tôi chỉ cười buồn và nói cưới người khác. Những nụ cười trên môi của họ bỗng cứng đờ khi thấy tên cô dâu là một cái tên xa lạ. Ngày đám cưới, cô dâu tươi cười rạng ngời nhưng tôi thì ngay cả nụ cười xã giao cũng lười. Hai tháng sau em trở về vừa nhìn thấy tôi đã vội quay đầu lảng tránh, thấy em hành động như vậy không hiểu sao tôi lại rất tức giận. Tôi biết em đã biết chuyện tôi kết hôn, vậy tại sao em không nói gì? Suy nghĩ đó làm tôi khó chịu, vậy là cứ mỗi lần nhìn thấy em nói chuyện với đồng nghiệp là tôi lại tìm cớ để nói chuyện gia đình mình hạnh phúc ra sao khi cưới vợ.
Mỗi lần nhắc đến vợ tôi, em chỉ gượng cười rồi cúi gằm mặt xuống đất, lúc đó tôi cứ nghĩ có phải em hối hận vì đã chia tay tôi hay không? Nghĩ vậy trong lòng tôi vô cùng hả hê. Mấy anh trong công ty thấy tôi đã có vợ nên ai có tình cảm với em cũng lần lượt tán tỉnh. Lúc đó tôi đã nghĩ em đúng là đáng sợ, đã có bạn trai vậy mà còn lừa gạt mọi người, có ngày em sẽ bị người mà em yêu bỏ rơi thôi. Từ lúc em quay về không ngày nào tôi không nghĩ đến em dù em làm gì, đi với ai tôi đều tìm cách nói móc. Có lẽ tôi cũng không phát hiện tại sao mình lại hành động như vậy. Tôi cứ nghĩ mình ghét em nhiều lắm, cho đến một ngày em đột nhiên bị ngất phải đưa vào bệnh viện, lúc thấy em bất tỉnh không hiểu sao tôi đã vô cùng lo lắng, bỏ tất cả công việc để chăm sóc cho em.
Ngày đó tôi vô tình nghe bác sĩ nói bệnh em ngày một tiến triển nhiều hơn. Thì ra cấu tạo máu của em có vấn đề, khó có khả năng làm mẹ, dù có mang thai cũng sẽ sinh non hoặc khó sinh, việc con bị di truyền là rất cao. Trong ngày hôm đó tôi biết được em không hề quay lại với người yêu cũ, chỉ là em đã phát hiện mình bị bệnh cách đây một năm trong một lần đi khám sức khỏe. Hóa ra lý do em chia tay tôi là như vậy sao? Là do tôi thích trẻ con, do tôi là con trai đích tôn, do em suy nghĩ cho gia đình tôi nên mới âm thầm chịu đựng đau khổ mà rời xa? Lúc tôi hỏi em tại sao ngày đó không nói rõ, em chỉ cười rồi nói mọi chuyện đã qua rồi, có một số chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Bây giờ em cảm thấy mình rất tốt, muốn thấy tôi hạnh phúc. Em bảo sẽ vui vẻ, hạnh phúc khi tôi hạnh phúc. Đêm hôm đó tôi trở về nhà nhìn thấy vợ mình và lại nhớ đến em, nhớ đến nỗi đau mà em đang phải chịu đựng. Tôi âm thầm ngắm nghía những bức ảnh của em khi xưa mà lòng chua xót, tôi trách mình tại sao lại nông nổi, buông tay em dễ dàng như vậy, đáng lẽ giờ này tôi phải bên cạnh em.
Những ngày sau đó tôi luôn đi sớm về khuya vì không muốn đối diện với vợ mà cứ nhớ về em, tôi biết mình có lỗi với vợ nhưng trái tim chỉ nhớ người cũ, không cách nào ngăn được. Có nhiều đêm tôi thức nhớ về em, nhớ về kỷ niệm của hai đứa. Cũng có nhiều đêm tôi không kiềm chế được đã nhắn tin cho em: "Anh xin lỗi nhưng thật ra còn nhớ và yêu em nhiều lắm, dù đã cố gắng nhưng anh không sao quên được em". Tôi biết em vẫn yêu tôi nhưng lại không cho phép chúng tôi đến với nhau. Em luôn nói tương lai của tôi là gia đình, là vợ, chứ không phải em, rằng tôi hãy dành thời gian cho vợ nhiều hơn,y mở lòng đón nhận tình cảm của vợ. Em đã là quá khứ, hãy coi em như một người bạn tri kỷ, đừng cố níu giữ quá khứ.
Tôi đã gật đầu hứa với em nhưng lại không thể làm được. Mỗi lần tôi có tâm sự, người nhớ đến đầu tiên là em chứ không phải vợ. Vì gia đình tôi không thể ly dị vợ nhưng cũng không cách nào mở lòng với cô ấy. Tôi luôn nhớ đến em, muốn quan tâm nhưng em luôn từ chối. Giờ tôi đang rối lắm, không biết phải làm sao?
Theo VNE
"Ở nhà ngủ hết với đàn ông trong xóm này hay sao mà giờ lại mất hứng với chồng thế?" "Ở nhà thôi cũng không chăm con cho nên hồn. Cô hơn 30 tuổi rồi mà có làm được cái việc gì ra hồn đâu? Tôi đi làm kiếm tiền vất vả về nhà lại còn phải lo mấy chuyện này nữa à?". ảnh minh họa Ban đầu khi Liên đồng ý nghỉ việc ở nhà lo nội trợ, Trí thích thú vô...