“Lụy tình” với kẻ “đứng núi này trông núi nọ” là dại khờ!
Nếu như em vẫn muốn tiếp tục theo đuôi và níu kéo cuộc tình giả dối của người con gái đang “đứng núi này trông núi nọ” thì người đau khổ lại chính là em chứ chẳng phải là kẻ dứt tình kia.
Ảnh minh họa
“Lụy tình” với người con gái vật chất là kẻ ngốc nghếch!
T.T thân!
Tâm trạng buồn bã và thấy hối lỗi của em suốt thời gian qua thật không phải là dễ chịu chút nào. Nhưng em cứ ủ rũ và ra sức níu kéo một con người so đo tính toán như vậy có ích gì không?
Chị biết, tình yêu đầu tiên lúc nào cũng đẹp và đầy ắp những kỷ niệm, thậm chí hình bóng người con gái yêu thương ấy có thể theo em đến suốt cuộc đời nếu như tình phải dang dở. Nhưng cuộc sống thường không màu hồng như những gì chị em mình mong muốn đâu. Tình đầu vẫn thường dại khờ, mong manh và dễ vỡ là vậy đấy em ạ. Và càng đáng trách hơn khi có thể duyên trời cho 2 đứa đến được với nhau nhưng một trong 2 người trong cuộc lại cố tình phá vỡ nó. Vậy thì cứ coi như 2 đứa chúng em có duyên mà không có phận đi.
Video đang HOT
Đúng là như em cũng đã nhận ra, cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Tình yêu đẹp nếu không biết trân trọng gìn giữ rồi cũng theo gió bay. Cuộc đời ai biết trước ngày mai số phận tình yêu của mình sẽ ra sao. Và chia tay tình đầu sau bao năm gắn bó không phải là một chuyện dễ chấp nhận, càng không phải là một chuyện có thể bắt trái tim quên lãng sớm. Song với chị, em yêu nhưng em vẫn nên tỉnh táo. Yêu bằng trái tim nhưng vẫn cần lý trí suy xét em ạ. Do đó, dù có muốn níu kéo, dù có muốn lụy tình thì chị nghĩ cũng nên tùy người thôi em nhé. Một người con gái có thể dễ dàng nói lời chia tay tình yêu vì muốn hãnh diện có cái mác chồng Tây. Một người con gái vội rẽ sang ngang chỉ vì muốn an hưởng một cuộc sống sung túc giàu sang. Một người con gái như vậy là một người con gái vật chất em ạ. Người con gái ấy yêu vật chất hơn yêu chính bản thân mình, hơn chính cả tình yêu họ gắn bó thì cũng chẳng hề đáng tiếc và quyến luyến như thế đâu em trai ạ.
Níu kéo một tình yêu giả dối là người con trai dại khờ!
Vì giờ này chị biết em đang stress nặng rồi, em đang lo lắng, u u mê mê trong cơn đau ái tình nên chị phải nói mạnh như thế để em tỉnh ngộ sớm đấy. Còn chị, chị không phải là người trong cuộc nên chị có thể khẳng định với em đây là một cuộc tình giả dối. Nếu em vẫn muốn tiếp tục theo đuôi và níu kéo cuộc tình giả dối này thì người đau khổ chính là em chứ chẳng phải người con gái đang đứng núi này trông núi nọ kia.
Có thể nói cô gái ấy chưa bao giờ thật lòng yêu em đang mộng tưởng. Hai em đã yêu nhau 2 năm. Tuy đó không phải là quãng thời gian quá ngắn cũng như quá dài nhưng có rất nhiều cô gái trẻ chỉ nghĩ sẽ yêu nhau cho vui, yêu để biết “mùi yêu” chứ chẳng suy nghĩ sẽ gắn bó lâu dài trong tương lai đâu em ạ. Vì vậy, tình yêu của họ cũng chỉ chớp nhoáng, thoảng qua. Và đến khi họ cảm thấy chán nản thì đường ai nấy đi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hai em thì khác, hai đứa đã có thời gian gắn bó với nhau lâu như vậy, thậm chí cô ấy sẵn sàng trao thân cho em mà vẫn quyết định chia tay thật dễ dàng đến thế. Lời chia tay nói ra từ chính miệng người yêu em sao mà nghe đơn giản quá. Nói chia tay là chia tay ngay trong khi ngày hôm qua vẫn còn nồng nàn bên nhau. Đây chẳng phải là biểu hiện của một mối tình đầy giả dối hay sao? Có bao giờ em nghĩ, cô ấy cũng chỉ coi em như một thứ trang sức của mình. Khi chán em rồi cô ấy lại sẵn sàng bỏ mặc em để đón nhận một cuộc tình mới hứa hẹn sung túc hơn.
Tuy không muốn khẳng định này nọ hay một điều gì không hay quá sớm về cô gái ấy nhưng chị cứ linh cảm, cô ấy là người con gái coi trọng tiền bạc hơn là tình cảm. Nói yêu em nhưng lại không muốn kết hôn với em. Vì sao ư? Vì chính cô ấy chẳng thẳng thắn nói cô ấy muốn có nhiều tiền, muốn có cuộc sống no đủ, giàu sang. Chẳng lẽ tình yêu bền chặt thiêng liêng của 2 đứa lại được đo đếm bằng tiền hay sao? Và vật chất đã chiến thắng tình yêu bền đẹp ấy mất rồi. Với cô ấy, những giá trị vật chất còn quý hơn tình cảm của con người, quý hơn cả tình yêu 2 năm trời vun đắp?
Chưa kể, em quá dại khờ khi nghĩ rằng, khi người con gái hiến dâng cho em cái quý giá nhất của một người con gái thì họ sẽ yêu em trọn đời này? Chị có thể nói đây là một suy nghĩ thật sai lầm và quá ngây thơ của em đấy. Đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào mọi chuyện. Hàng tháng vẫn “yêu” em nhưng trong trái tim cô ấy lúc đó liệu có hình bóng em? Hay cô ấy đến với em chỉ là để thỏa mãn những khát khao thể xác đầy dục vọng?
Một điều cuối cùng chị cũng muốn nói với em rằng: nếu một người con gái khi đã hết yêu và muốn nhất quyết ra đi thì dù có ra sức níu kéo cũng sẽ không mang lại kết quả. Thực tế, bất chấp mọi nỗ lực khuyên giải của em thì cô vẫn quyết đi. Và ngày cưới cũng đã định rồi. Và chị tin chắc, em không thể làm cô ấy thay đổi khát khao có cuộc sống an nhàn, giàu sang nơi xứ người đang hiện hữa trước mắt đâu! Vì thế, em đừng có van xin cô gái ấy cho em một cơ hội nữa. Vì nếu cô ấy quay lại với em đi chăng nữa, có thể chỉ vì lòng thương hại mà thôi. Cô ấy cũng đã từng nói trước sau gì cũng bỏ em. Nếu lần này cô ấy không kết hôn với anh chàng ngoại quốc kia thì em có dám khẳng định sau này người em yêu sẽ không bỏ rơi em thêm một lần nào nữa?
Em vẫn còn rất trẻ, lại được học hành tử tế và biết suy nghĩ chin chắn nên còn nhiều cơ hội để em có thể chọn lựa một người con gái tốt, chung thủy hơn để em yêu. Vì thế đừng phải khổ sở níu kéo hay quá lụy tình vì một người con gái chẳng xứng đáng với những tình cảm chân thành em đang dành cho nhé!
Theo Afamily
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...