Lương thấp, chồng bắt về quê làm công nhân
Chồng thường xuyên công tác xa nhà, lương cô lại không đủ trang trải cuộc sống cho hai mẹ con ở Hà Nội, nên Quân – chồng Thảo bắt cô nghỉ việc về quê làm công nhân.
Quân và Thảo kết hôn hơn ba năm và đã có một cô con gái gần hai tuổi. Cuộc sống vốn đang yên, đang lành thì Quân phải đi theo công trình vào Nghệ An. Là kỹ sư xây dựng, trước đây, Quân cũng hay phải đi công tác, nhưng thường chỉ là những địa phương xung quanh Hà Nội nên cuối tuần anh lại về với vợ con. Chưa lần nào Quân phải đi xa và lâu như vậy.
Dù buồn nhưng khi đồng ý lấy Quân, Thảo đã chuẩn bị tư tưởng việc anh thường xuyên phải xa nhà. Mọi việc sẽ không có gì đáng nói nếu như lần này Quân khăng khăng bắt hai mẹ con Thảo về quê ở với bố mẹ chồng ở Hải Dương.
Anh nói: Bây giờ cuộc sống khó khăn, lương của em chỉ được trên dưới 04 triệu, không đủ trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con trên này. Trong khi đó, hai vợ chồng mình lại không dư giả gì. Nếu em về quê, đi làm công nhân ở gần nhà lương cũng được gần 3 triệu/tháng. Ở quê, nhà cửa không phải mất tiền, ăn uống cũng rẻ hơn, con có ông bà trông không phải đi gửi trẻ, như vậy tiền lương của em cũng thừa để lo mọi việc trong nhà, còn lương của anh dành tiết kiệm. Hơn nữa, cũng thuận tiện hơn cho anh mỗi lần về thăm nhà, không như trước kia nữa về thăm mẹ con em được một ngày, lại phải tranh thủ một ngày về thăm bố mẹ…
Thảo biết Quân nói có lý, nhưng cô không muốn về quê. Đang sống ở Hà Nội quen, công việc tuy lương có thấp nhưng trong thời điểm kinh tế khó khăn, cô chỉ tốt nghiệp cao đẳng còn đòi hỏi được gì. Dù sao cô cũng tốt nghiệp cao đẳng ra, bắt cô về làm công nhân cô không cam lòng.
Anh nói: Bây giờ cuộc sống khó khăn, lương của em chỉ được trên dưới 4 triệu, không đủ trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con trên này. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng trên hết, lý do khiến Thảo sợ về quê nhất chính là mẹ chồng. Hồi trước, mẹ Quân kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân của hai người bởi Thảo và Quân không chỉ xung tuổi mà Thảo còn sinh tuổi Hổ. Bà Bảo, con gái tuổi Hổ ghê gớm, giờ lại xung tuổi nữa thì có mà tan cửa, nát nhà… Khi đó, mỗi lần Quân đưa Thảo về nhà, mặt mẹ anh lúc nào cũng lạnh như tiền, nhất nhất không chấp nhận cô làm con dâu…
Giờ đây, dù bà đã chấp nhận cô, nhưng cảm nhận của Thảo với mẹ chồng vẫn không tốt. Thảo nghĩ, ở xa, thỉnh thoảng về thăm nom, mua ít quà cáp, không va chạm gì thì hai bên còn quý nhau. Chứ nếu về sống chung dưới một mái nhà, suốt ngày va chạm, mẹ đẻ với con gái còn xung đột nữa là mẹ chồng, nàng dâu. Trong khi đó, mẹ chồng vốn đã không có ấn tượng tốt về cô, giờ về sống chung sẽ là cơ hội để bà xoi mói, chỉnh đốn cô…
Thảo cũng biết, cô không phải là người hiền lành, dịu dàng gì cho cam. Nói đúng thì cô nghe, chứ nói sai thì cô vặc lại ngay. Nên Thảo rất sợ, về sống chung, nếu mẹ chồng cố ý “chỉnh” mình, cô sẽ không nhịn được và dẫn đến xung đột. Thà cứ ở xa như thế này, gia đình còn êm ấm…
Thế nhưng, cho dù Thảo có thuyết phục kiểu gì, Quân vẫn nhất nhất không chịu. Thậm chí, anh còn quát: Em thật ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến mình. Nếu em cứ ở đây, bao giờ vợ chồng mình mới để ra được khoản tiền kha khá để lo nhà cửa, lo con cái sau này. Cái bằng cao đẳng mà to à, bây giờ tốt nghiệp đại học còn phải đi làm công nhân đầy ra đó. Còn về mẹ anh, bà là người như thế nào anh còn không biết à. Thương anh nên trước kia mẹ mới phản đối chúng ta, giờ mẹ đã chấp nhận thì mẹ đã coi em là con. Nếu em đúng phận, mẹ làm gì được em…
Cãi nhau bao nhiêu lần mà cuối cùng hai vợ chồng vẫn không đưa ra được ý kiến thống nhất. Thảo đi tham khảo đồng nghiệp, ai cũng khuyên cô đừng về. Mọi người bảo, mày về chỉ có khổ thôi, ở trên này dù đi thuê trọ, nhưng vẫn là nhà của mình, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ… Về ở với ông bà, làm gì cũng phải ngó trước, nhìn sau…
Suy nghĩ trước sau, Thảo vẫn nhất quyết giữ vững lập trường của mình. Không khuyên được vợ, Quân ra đòn cuối cùng: Nếu em không về thì em tự lo cho cuộc sống của hai mẹ con ở trên này. Anh sẽ không phí phạm tiền lương cho em nữa, bởi em chỉ biết sống vì bản thân mình. Đến khi nào em thay đổi suy nghĩ, chúng ta lại bàn tiếp…
Vậy là đã hơn hai tháng Quân đi công tác, anh không gửi tiền cho cô thật. Mỗi tiền lương của Thảo không thể đủ để vừa trả tiền nhà, tiền ăn vừa lo tiền học cho con. Thảo phải chạy vạy khắp nơi, cô không dám dùng đến số tiền tiết kiệm ít ỏi của hai vợ chồng bấy lâu nay. Quân vẫn giận cô nên mỗi lần tranh thủ về thăm con, anh lại bế con về quê thăm ông bà nội, mặc cô ở Hà Nội một mình. Do mẹ chồng không vừa lòng việc cô không chịu về quê nên khi chồng con về thăm ông bà, Thảo cũng không dám theo về cùng.
Thảo không biết mình có sai không, bởi cô cảm thấy tình cảm giữa hai vợ chồng đang ngày càng xa; tình cảm giữa cô với bố mẹ chồng vốn đang yên lành giờ cũng bắt đầu nổi sóng…
Theo VNE
Viên chức chẳng bằng bán trà chanh vỉa hè
Ngày bé, động lực và áp lực để ta mở sách vở ra học hành chăm chỉ là câu nói của bố mẹ tua đi tua lại hàng tỉ lần bên tai: Học giỏi thì sau này mới kiếm được nhiều tiền.
Mười hai năm đèn sách ở trường phổ thông cộng thêm bốn năm đại học, ta đường hoàng ra đời với niềm lạc quan phơi phới vài năm sau sẽ sắm nhà, sắm xe. Ấy vậy mà, tám tiếng đồng hồ công sở, quanh năm suốt tháng mài mặt trước màn hình vi tính, cộng lại cả năm có khi ta để dành ra mua được cái ... bánh xe ô tô.
Ngó nghiêng trên FB, mới phát hiện ra con bạn ngồi cùng bàn thời phổ thông lông bông vừa mới đi du lịch Mỹ kết hợp thăm thằng em du học sinh, chụp ảnh trông lồng lộng như diễn viên điện ảnh. Chẹp miệng, nhớ lại thời xưa, mình làm tổ trưởng, chuyên môn phải dạy kèm nó - thành phần chậm tiến - để hòng mong nâng điểm thi đua của tổ. Thế mà giờ thì mình tất bật cả ngày cũng chỉ tạm đủ sống, mơ đi du lịch Phú Quốc còn khó, chỉ được mỗi cái danh hiệu Viên chức nhà nước hão với hi vọng về già lương hưu kha khá một tí. Còn bạn thì phơi phới tự do, ăn chơi du hí trong khi chỉ làm quản lý quán... trà chanh do mẹ làm chủ. Nghĩ thế lại chua xót rằng thì là mà: Học giỏi thì được ích lợi gì? Phấn đấu chán chê, chạy chọt đủ đường để làm gì?
Biết là phi thương thì bất phú nhưng bán trà chanh vỉa hè mà cũng kiếm tiền nhiều hơn đứt lương công nhân viên chức nhân viên văn phòng, chẳng nhẽ lại không phải là một điều đáng buồn cho xã hội ư?! Người ta không thể cứ làm việc vì tình yêu và sống bằng không khí mãi được. Sự nhiệt tình, tình yêu công việc rồi thì cũng sẽ đến lúc bị mài mòn đi nếu không có gì tạo động lực. Một người sẽ chỉ có thể yên tâm tập trung chuyên môn một khi họ không còn phải vướng bận quá nhiều chuyện cơm áo gạo tiền.
Tiền nhiều thì ai cũng thích. Nhưng làm ra nhiều tiền thì không phải ai cũng làm được.(ảnh minh họa)
Ngồi văn phòng máy lạnh nhưng mà cứ nhấp nhổm lo tính toán cắt giảm chi tiêu vì lương bị giảm trừ do tình hình khó khăn. Tốt nghiệp đại học thất nghiệp đầy đường, một xu cũng không kiếm được. Trong khi, chẳng cần học hành gì, chỉ cần ít bàn ghế, vài ba bộ cốc chén với kiếm một chỗ vỉa hè đèm đẹp rộng rãi, lại đường hoàng kiếm ra tiền tiêu như ai. Ở Hà Nội, ối nhà bán đồ ăn đồ uống vỉa hè mà sắm nhà sắm xe, cho con đi du học, cũng thành cậu ấm cô chiêu như ai. Nhìn vào sự thực ấy, ai mà chẳng muốn nghỉ việc làm một gánh nước vỉa hè. Chẳng thể thành đại gia nhưng tiền về đều đều, siêu lợi nhuận lại chẳng tốn mấy mồ hôi công sức cũng không vi phạm pháp luật. Nhưng trót học cao, có bằng đỏ rồi thì ai dám làm?
So sánh chuyện bán nước vỉa hè kiếm nhiều tiền hơn nhân viên văn phòng có bằng cấp, không phải để đòi công bằng xã hội hay có ý dè bỉu phân cấp tiền người nào kiếm thì đáng trọng hơn. Bán nước vỉa hè mà không vi phạm pháp luật thì cũng là đồng tiền chân chính. Mồ hôi công sức người bán trà chanh bỏ ra chắc cũng không hề kém cạnh một nhân viên công chức nhà nước. Nhưng xét về mặt giá trị mà nghề nghiệp đó mang lại cho xã hội, chắc chắn bán nước vỉa hè không thể gọi là một nghề.
Thử tưởng tượng xem, nếu nhà nhà người người ra đường bán hàng thì rồi nền kinh tế của đất nước sẽ thành một tập hợp của các doanh nghiệp "vỉa hè"? Bọn trẻ thấy người lớn kiếm tiền nhờ vỉa hè quá dễ dàng thì lấy đâu động lực để phấn đấu khi mà chính bố mẹ chúng nó tuy miệng bắt học nhưng lại kê bàn dọn ghế ra trước nhà bán nước?! Song, một xã hội được xây dựng trên cơ sở những trí thức thụ động, sáng cắp cặp đi chiều cắp ô về, hằng tháng nhận lương mà chẳng làm gì cho xứng đáng, lại mở miệng kêu rên lương thấp việc chán thì... cũng hỏng.
Tiền nhiều thì ai cũng thích. Nhưng làm ra nhiều tiền thì không phải ai cũng làm được. Lại có câu nói, tiền thì không mua được hạnh phúc nhưng không có tiền thì hạnh phúc cũng chẳng thể đến được. Mà xã hội bây giờ, người có tiền thường sẽ dễ sống hơn, chủ động hơn và tự do hơn. Vậy nên, người ta luôn cố gắng kiếm được nhiều tiền hết mức có thể. Nhưng đôi khi, nghĩ thế nào là đủ mới quan trọng. Bởi vì, tiền có bao nhiêu cũng ít, tiền kiếm nhiều thế nào thì cũng có cách để mà tiêu cho hết. Dù bạn có quyết nghỉ việc ra bán nước vỉa hè hay tiếp tục sự nghiệp tại một văn phòng công sở, hãy cố gắng làm cho tốt việc mình đã chọn, chắc chắn bạn sẽ nhận lại được những gì xứng đáng.
Theo VNE
Cậy học cao, vợ khinh thường nhà chồng Ngồi nói chuyện với bố mẹ, anh chị, Thủy luôn khoe rằng, bố mẹ cô từng đi du học bên Nga về, anh trai cô hiện đang làm to ở trên bộ. Cứ tưởng lấy được cô vợ thạc sĩ sẽ nở mày, nở mặt với họ hàng, làng xóm, Tiến đâu ngờ rằng thái độ khinh thường gia đình chồng ít học...