Lương tâm tôi cắn rứt vì b.ỏ chồn.g lúc anh đang tâm thần
Tôi dằn vặt vì vứt bỏ anh lúc bệnh tật nhưng sợ và cũng không đủ sức lo nữa. Cách đây mấy ngày lại nghe anh thắt cổ nhưng may mắn không chế.t.
Tôi đang sống trong sự dày vò của lương tâm, cắn dứt vì đạo đức con người. Tôi quen và lấy chồng sau gần 2 năm tìm hiểu. Khi về làm vợ tôi mới ngờ ngợ chồng có suy nghĩ rất khác người nhưng vì dễ chấp nhận nên cũng không suy nghĩ sâu vấn đề. Khi quen tôi, từ một giáo viên bỗng anh xin nghỉ việc và sau đó làm thêm 2 công việc khác nữa nhưng mỗi công việc không quá 2 tháng, anh nói vận không tốt không đi làm nữa. Tôi độc lập tài chính, tính tính mạnh mẽ và ít chấp nhặt, đồng lương văn phòng không nhiều nhặn gì nhưng đủ để vợ chồng tiêu dùng nên không tạo áp lực cho anh vì biết chồng yếu thần kinh.
Hơn một năm sau tôi có thai, chồng vẫn vậy, tôi một mình tự đi làm lo cho bản thân và cho cả anh, anh vẫn ở nhà không đi làm gì cả. Chồng không giúp gì được cho tôi kể cả tinh thần, tiề.n tài và thể xác nhưng tôi biết anh có bệnh nên không bao giờ tạo áp lực mà âm thầm chịu đựng. Ngày đi sinh, tôi đau quằn quại, đau từ 22h đến 6h hôm sau mới được đẩy vào phòng sinh. Vào phòng cách ly tôi kiệt sức vì đau cả đêm, đói, đặc biệt rất khát nước, ngay lúc đó tôi ước chồng xuất hiện hay cố tìm cách liên lạc hỏi tôi có cần gì không như những ông chồng khác. Đằng này anh bỏ về nhà ngủ khi tôi chưa sinh và em gái cũng chưa kịp đến thay ca.
Tôi bình an sinh con, từ chi phi sinh nở, ăn uống ngủ nghỉ cũng một tay tôi lo. Sáng sinh con tối tôi đã nhúng nước vì chồng không dậy nổi. Tôi về ngoại ở cữ hết tháng. Trong tháng anh nhậu xỉn, ói đầy nhà ba mẹ tôi. Tôi khom mình lau dọn giặt giũ, thấy anh có phần không ổn trong suy nghĩ tôi khuyên anh đi khám. Tôi tìm bác sĩ giỏi, họ bảo anh bị rối loạn lưỡng cực. Tôi suy sụp nhưng ráng gồng, mua thuố.c rồi khuyên nhủ anh uống. Anh chử.i bới và vứt thuố.c. Tôi lại cố khuyên răn, anh xách đồ bỏ về nhà mẹ đẻ để mẹ con tôi ở dưới ngoại. Thấy tình cảnh như thế, tôi quyết định nương tựa gia đình mình. Anh nhắn tin trách móc đủ điều, sau đó nói muốn l.y hô.n, rồi lại xin lỗi, trách móc.
Con tôi được 4 tháng anh uống thuố.c t.ự t.ử. Tôi nói gia đình chồng là anh bị bệnh về thần kinh, nhà anh chỉ ậm ờ thôi. Sau lần ấy anh tỉnh táo hơn chút, tôi cứ thế sống bên ngoại và anh ở bên nội, tuần vợ chồng gặp 2 hoặc 3 lần sum họp cùng con. Bệnh anh ngày càng nặng, gia đình anh hời hợt, tôi lại không bên cạnh, anh nhắn tin chử.i rủa, trách móc và xin tôi buông tha, cho anh lối thoát. Nhà tôi có việc xảy ra sát Tết, tôi phải làm quần quật cả công ty lẫn việc gia đình. Anh không hỏi han gì.
Video đang HOT
Tết đồng nghiệp tôi đến chơi, anh nói với cô bé đó là nếu biết sớm thì lấy cô ấy rồi. Tôi xấu hổ kinh khủng, may mà đồng nghiệp hiểu và thông cảm. Trong lúc du lịch anh lơ ngơ để con ngồi sát mép tháp cách mặt đất 30m, tim tôi như ngừng đậ.p. Từ khi quen đến khi cưới, sinh con giờ đã gần 5 năm, tôi không cầm giữ được đồng tiề.n nào từ chồng, một mình bươn chải lo toan, tối ngủ sợ chồng phát bệnh làm điều điên rồ. Tôi mệt mỏi và quyết định l.y hô.n. Tôi bị dằn vặt vì vứt bỏ anh lúc bệnh tật nhưng sợ và cũng không còn đủ sức lo nữa rồi.
Cách đây mấy ngày lại nghe anh thắt cổ nhưng may mắn không chế.t. Anh tỉnh dậy bấm số điện thoại tôi để gọi, nhà anh đưa anh vào viện tâm thần. Tôi đa.u đớ.n cho anh, cho tôi và con. Tôi bị dằn vặt lương tâm và đạo đức của một con người, cố lờ đi để sống, không dám nghĩ về anh vì đau lòng. Nhà anh gọi, nói khi nào anh nhớ con thì cho họ ẵm về cho anh thăm. Tôi từ chối vì sợ, họ có thể về thăm cháu nhưng ẵm đi thì không được. Tôi đúng hay sai, mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Đêm ngày nhung nhớ người đàn ông không phải là chồng
Nằm bên chồng, anh choàng tay ôm tôi lại khiến tôi chỉ nhớ người đàn ông đó da diết. Tôi giận chính mình, một người đàn bà trắc nết.
Có đôi lúc tôi tự hỏi nếu không có vụ đi làm ăn xa của chồng tôi thì liệu tôi có thể có một cuộc sống gia đình hạnh phúc hay không? Nếu như vậy có lẽ vợ chồng tôi vẫn ngập trong nợ nần và vất vưởng chứ đâu được sung túc như bây giờ. Nhưng... khốn khổ là một cái, sự xa mặt cách lòng cuối cùng lại đẩy tôi vào tình thế phản bội chồng, dù chỉ là ngoạ.i tìn.h trong tâm tưởng.
Cưới nhau xong được vài tháng thì chồng tôi ra nước ngoài làm việc. Lúc đó chúng tôi cũng đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới đưa ra quyết định này. Anh thương tôi vất vả vì khoản nợ của hai vợ chồng sau khi cưới nên quyết định xa vợ để làm ăn, những mong kiếm được một khoản kha khá để trang trải nợ nần.
Thời điểm anh đi, tôi chưa có bầu. Anh nói đợi bao giờ anh về thì sinh con vì nghĩ nếu tôi ở nhà một mình nuôi con sẽ vất vả. Tất cả mọi điều chồng đều nghĩ cho tôi... Tôi cảm động vô cùng và mỏi mòn chờ đợi ngày chồng về.
Chồng đi rồi, hàng tháng anh gửi tiề.n về cho tôi đều đặn. Tôi trả nợ, mua sắm cho gia đình đủ mọi thứ, ngoài ra cũng có điều kiện để chăm chút cho bản thân nhiều hơn. Mọi người nói tôi đẹp lên trông thấy. Mỗi ngày tôi một mặn mà, đằm thắm và cuốn hút.
Tôi gặp người đàn ông đó vào khoảng 1,5 năm kể từ khi chồng tôi đi làm ăn xa. Anh dịu dàng, trưởng thành và chững chạc, đã vậy lại còn rất điển trai. Anh được phân công về làm ở chỗ tôi. Trong những lần đi liên hoan, đi du lịch... mọi người thường hay gán ghép và để anh đưa đón tôi nên đôi bên dần nảy sinh tình cảm.
Anh hỏi thăm tôi rất nhiều, lúc nào cũng quan tâm, chú đáo. Xa chồng lâu ngày, giờ đây bữa ăn có người lau thìa, lau đũa, có người lấy cho từ cốc nước. Thoáng thấy tôi mệt anh lại mua hoa quả đặt trên bàn cho tôi. Những ngày lễ, chồng ở xa chỉ gọi điện về chúc vợ một vài câu, nhưng người đàn ông đó thì mua hoa tặng tôi. Cả phòng tưởng đó là của chồng (vì anh không đề tên), ai cũng xuýt xoa ngưỡng nhưng chỉ mình tôi biết, đó là của anh.
Khi tôi ốm, tôi buồn, người đàn ông đó luôn ở bên tôi, săn sóc cho tôi từng ly từng tí một. Thử hỏi có người đàn bà nào mà không rung động. Tôi từng hỏi anh ấy vì sao lại là tôi chứ không phải những cô gái còn chưa có chồng khác, anh chỉ cười buồn, anh nói có lẽ đó là duyên phận. Anh biết không trông mong gì được từ mối quan hệ này nhưng anh cứ muốn bên tôi. Anh xin để được chăm sóc tôi cho tới khi nào chồng tôi về.
Sau bao ngày trốn chạy lương tâm, né tránh thực tế, tôi phải thừa nhận với chính mình một điều rằng: tôi trót yêu người đàn ông đó - người đàn ông không phải chồng mình.
Cái thứ tình yêu ngang trái, càng không được phép càng dữ dội. Khi chồng về, tôi quyết định dứt điểm với người kia. Anh ấy cũng rất tinh tế khi không xen vào làm ảnh hưởng mối quan hệ của vợ chồng tôi. Chính điều này lại càng khiến tôi không thể nào quên được.
Giờ đây ở bên chồng, tôi cứ tơ tưởng đến người đàn ông khác. Được chồng yêu thương, chăm sóc và chiều chuộng nhưng tôi lại nhớ về những tháng ngày được người kia đón đưa, lo lắng... Tôi thấy mình là người đàn bà tồi tệ. Cả hai người họ đều quá tốt với tôi nhưng tôi lại đều làm họ khổ.
Điều mong mỏi duy nhất của tôi lúc này, là tôi có thể khép lại kí ức và những cảm xúc của cuộc tình bên lề đó, để tôi toàn tâm, toàn ý yêu chồng.
Theo Khám phá
Quan hệ với bạn chồng lúc chồng đang ngủ say Trong lúc mê man tôi đã không thế kiểm soát được mình khi buông thả trao thể xác cho anh ấy ; người bạn thân của chồng. Đã nửa tháng kể từ hôm chuyện ấy xảy ra, tôi vẫn không thể thanh thản, luôn chìm ngập trong cảm giác phập phồng lo sợ và hối hận. Nếu cứ tiếp tục thế này chắc...