Lương tâm đáng giá bao nhiêu ?
“ Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm”
Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên “khực” một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Hà Tam xuống xe đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe.Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì xong. Hà Tam lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp. Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to:
“Này anh lái xe, anh đánh rơi đồ kìa!”.
Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Hà Tam đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Hà Tam toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh ta vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy. Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to:
“Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta…”
Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Hà Tam cười thầm trong bụng: Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân? Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Hà Tam hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Hà Tam thừ người ra:
Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vậy sao lại tìm không thấy?
Cẩn thận nhớ lại, Hà Tam mới chắc là chiếc ví da đã bị rơi khi mình chui vào gầm xe sửa chữa. Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Hà Tam vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe.
Video đang HOT
Khi quay lại chỗ sửa xe ban sáng, Hà Tam tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá này lên trên đồi”.
Ôi mẹ ơi! Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Hà Tam kêu to lên:
“Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!”.
Khi Hà Tam vác hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ:
“Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi”.
Hà Tam tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Hà Tam cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Hà Tam đành phải bê hòn đá vất vả từng bước bò lên.
Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Hà Tam vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới.
Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Hà Tam vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Hà Tam vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi. Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu. Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết:
“Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý:
“Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm”
Theo Guu
Tình yêu chỉ dành cho hai người thôi em ạ...
Em thông minh thật đấy, nhiều lý lẽ thật đấy, tại sao không giành thời gian chăm lo cho bản thân, hạnh phúc đến với em nhanh thôi, em có chắc là làm người thứ ba em hạnh phúc?
Em gái à, tại sao em cứ luôn luôn làm những điều tồi tệ vậy? Tại sao cứ để mình đóng vai ác mãi như thế, em không mệt mỏi sao?
Tôi thấy em thật đáng thương và đáng trách, nếu chỉ vì một người đàn ông mà em đánh mất phần thiện trong tâm hồn như thế thật chẳng xứng chút nào.
Nếu cứ mãi như vậy, em chỉ làm tổn thương chính bản thân mình, những người đã từng yêu mến em thôi. Liệu bây giờ em còn nông nổi không nghĩ ngợi, có chắc trong đời không một phút giây nào em thấy hối tiếc không? Nếu em cứ nhất mực cố chấp thì tôi rất lấy làm tiếc...
Giành giật thứ không phải của mình bằng mọi giá, rồi không được thì làm những thứ trái với đạo lý, lương tâm, em sẽ đổi lại được gì vậy? Sự hả hê, cảm giác chiến thắng ? Em có thực sự vui không? Người đàn ông kia chắc chắn sẽ yêu em thật tâm chứ?
Em có chắc rằng trên đời này em luôn chiến thắng tất cả mọi việc cũng như tất cả mọi người, em đánh đổi nụ cười của bản thân để người khác phải đau lòng và em thấy thế thật thoải mái. Oan nghiệt mà!
Tôi chắc chắn rằng em đang sai lầm rồi, khi bon chen hơn thua ở đời này, hạnh phúc đơn giản sao em không bằng lòng, nhất định phải làm người thứ ba sao?
Em đừng khóc, nước mắt chỉ lấy được lòng thương nhất thời chứ không bao giờ là cái phao giúp em đâu, em nên nhớ một điều, nhân quả có thật, em cướp của người khác thì sẽ có người lấy mất thứ gì đấy của em. Em không tin cũng được, nhưng em không thấy được rằng đã có rất nhiều người nhìn em với ánh mắt thiếu thiện cảm rồi.
Đừng cho rằng sẽ không ai biết, hay cho rằng có nhiều người làm như mình, họ có sao đâu? Thế thì trên đời này người ta đều đi lấy hạnh phúc của người khác để sống à, vậy những người yêu nhau, chờ đợi nhau, vượt qua thử thách để đến với nhau để làm gì? Họ xây dựng bằng chính tình cảm của họ, vun vén bằng xúc cảm của chính họ, có vậy dù thế nào ít nhất tâm cũng an. Em ạ.
Khi nào em có gia đình riêng, em sẽ hiểu cảm giác muốn vun vén, bảo vệ hạnh phúc của mình đến thế nào? Liệu em có thể chấp nhận được bố của con em sau này sẽ bị một người thứ ba khác cướp đi, người đàn ông thuộc về em rời xa em?
Mỗi người gặp nhau trên đời là một dấu lặng, lặng lẽ đến rồi sẽ lặng lẽ đi, em hiểu ý tôi phải không, duyên mỏng thì mỉm cười thôi em, cớ sao phải làm vậy? Em thông minh thật đấy, nhiều lý lẽ thật đấy, tại sao không giành thời gian chăm lo cho bản thân, hạnh phúc đến với em nhanh thôi, em có chắc là làm người thứ ba em hạnh phúc?
Mong rằng đừng vì lòng thù hận mà em tạo cho mình cái bản tính sân si, ai oán, em nhìn mọi người với con mắt đánh đồng tất cả, em cảm nhận đi, cho bản thân mình khoảng lặng và suy xét xem nên làm gì tiếp theo?
Bản án lương tâm chờ em ở cuối đường, em đừng nghĩ mình còn trẻ mà cho mình cái quyền ngông với đời, người tốt sẽ được báo đáp còn người xấu tôi không dám khẳng định đâu. Vốn trên đời là phải bon chen, phải có thế sự đua tranh, nhưng em nên biết điểm dừng.
Đàn ông bạc, con gái sẽ luôn thiệt thòi, em đang làm một việc vô ích đấy...
Tình yêu chỉ giành cho hai người thôi em ạ.
Theo Blogtamsu
Hòn đá bị cô đơn Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm gì nổi bật. Nó dần bị đào thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô đơn. Từ rất lâu rồi, Emerald (Ngọc lục bảo) luôn được mọi người yêu mến vì nó là một trong những loại đá quí tạo nên sự quyến rũ...