Lương gần 20 triệu một tháng vẫn nghèo “kiết xác” chỉ vì chồng…
Cứ mỗi lần lên cơn say xỉn, chồng tôi lại đập phá đồ đạc. Vì thế, cưới mấy năm rồi mà hai vợ chồng vẫn không để được đồng nào.
Hai vợ chồng tôi kết hôn được gần 3 năm, có với nhau một cô con gái hơn 1 tuổi xinh xắn, bụ bẫm.
Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ ra Hà Nội lập nghiệp nhưng may mắn hơn nhiều người khác, bố mẹ ở quê có điều kiện nên hai nhà góp tiền mua cho chúng tôi một căn hộ chung cư hơn 1 tỷ, cũng khá rộng rãi, mát mẻ.
Hai vợ chồng tôi đều làm tư, lương hai vợ chồng một tháng cũng gần 20 triêu, đáng lẽ ra phải sống thoải mái thì ngược lại, nhiều lúc chúng tôi rơi vào cảnh trong nhà chẳng còn một xu nào, tất cả cũng chỉ vì cái thói nghiện rượu, hay đập phá nhà cửa của chồng tôi.
Tôi khổ tâm lắm nhưng không biết nói cho ai. Chồng tôi thường xuyên nhậu nhẹt, bia bọt, mỗi lần về say xỉn là lại gây chuyện với vợ con, đá thúng đụng nia. Tôi cố nhịn không nói năng gì thì anh bảo tôi khinh anh, anh chửi tôi không tiếc lời, có khi còn réo cả tên bố mẹ tôi ra chửi. Tôi cự lại thì anh bảo tôi mất dạy, anh không đánh vợ nhưng trút giận lên đồ đạc, cứ sẵn cái gì trong tầm tay là anh đập phá. Từ ti vi, tủ lạnh, bàn đĩa, cốc chén… đồ đạc nhà tôi thay không biết bao nhiêu đời vì chồng đập liên tục.
Nhiều lần tôi ức quá, dọa ly hôn thì anh lại cầu xin tôi tha thứ, anh nói tại lúc say anh không kiềm chế nổi mình nên mới thế. Đúng là lúc tỉnh táo, anh rất tốt với mẹ con tôi, nhưng cứ rượu vào là anh lại như con người khác.
Video đang HOT
Cưới nhau mấy năm, vợ chồng tôi chả tiết kiệm được đồng nào vì cái thói hay đập phá của chồng, mỗi lần như thế, đi sắm lại cũng tốn cả núi tiền.
Tôi chẳng biết nên làm thế nào bây giờ nữa, nghĩ mà chán lắm. Nhiều khi muốn dứt khoát bỏ phắt cho rồi, nhưng lại thương con, thương bố mẹ.
Có mẹ nào hoàn cảnh giống tôi, có thể cho tôi lời khuyên không?
Theo Khỏe & đẹp
Đau đớn tủi hổ khi bị chồng đánh ngay trên bàn đẻ
Những ngày chị mang thai, anh không đánh chị nữa nhưng mắng chửi thì vẫn có. Chị đều nghĩ đến con mà bỏ qua.
Ngày lấy nhau, anh thề thốt, hứa hẹn đủ điều sẽ cho chị cuộc sống tốt đẹp, sẽ trân trọng và yêu thương chị suốt đời. Vậy mà không, chỉ 4 năm mà lời hứa của anh đã như gió thoảng, chẳng còn đọng lại chút gì. Áp lực công việc, áp lực tiền nong khiến anh trở nên cục tính và dễ nổi nóng. Anh đánh mắng chị như cơm bữa, nhiều khi vì những lý do rất nhỏ. Chị dù uất ức vẫn gắng nhịn, chị không muốn đánh mất gia đình này.
Hôn nhân rất khác lúc yêu, ngày ấy chị có thể tự tin mà nói rằng nếu sau này anh đối xử không tốt với chị, chị sẽ bỏ anh ngay lập tức. Nhưng giờ bị anh đối xử tệ bạc thật chị vẫn không thể dứt ra được. Đơn giản là vị chị sắp làm mẹ.
Khi biết mình thai chị đã vui sướng đến nhảy cẫng lên. Dù biết rằng như thế đồng nghĩa với việc gia đình sẽ phải thêm một khoản chi tiêu không nhỏ chị vẫn hạnh phúc vô cùng. Con cái là của trời cho, sao chị có thể không vui được cơ chứ? Trái với thái độ hồ hởi của chị, anh lại khá lạnh lùng. Điều đó làm chị chạnh lòng như chị tin khi con sinh ra rồi, anh chỉ cần nhìn thấy nó là cũng sẽ hạnh phúc như chị.
Suốt 9 tháng mang thai, chị vẫn đi làm, vẫn làm việc nhà, vẫn như con thoi với bao việc khác trên đời. May là con chị chắc thương mẹ, không hay quấy, đạp, chị cũng khỏe mạnh, tang cân đều đều dù không ăn uống tẩm bổ gì mấy. Những ngày chị mang thai, anh không đánh chị nữa nhưng mắng chửi thì vẫn có. Chị đều nghĩ đến con mà bỏ qua. Biết điều, mỗi lần thấy anh về mà có hơi men, chị đều lánh tạm lên căn gác xép chứa đồ cũ. Chị sẽ ngồi đó, mặc kệ anh có lèm bèm gì dưới nhà, thong thả đan cho con mũ len, áo len, khăn len.
Rồi cũng đến ngày chị trở dạ. Chị gọi điện báo anh đưa vào bệnh viện. Hình như anh đang đi nhậu đâu đó mãi không nghe máy. Chị đau quá, đành gọi taxi tự mình vào viện, trên đường thì gọi cho đồng nghiệp của anh nhờ báo.
Khi đang nằm vật vã trên giường thì anh vào, đỏ mặt tía tai, mặt bừng bừng tức giận. Vừa thấy chị, anh đã xông vào tát lấy tát để, liên tục mắng nhiếc:
- Cái con xúi quẩy ám quẻ này! Tao đang đi với đối tác mà sao mày dám làm loạn lên như thế? Mày có biết tao chờ bao lâu để được cất nhắc vào dự án này không? Giờ người ta bảo tao phải chăm vợ đẻ nên loại tao ra đấy. Mày cứ như này bảo sao mãi không khá lên được?
Chị đau đớn đến ngất đi. Người xung quanh bất bình lôi anh ra, đẩy anh ngã xuống đất:
- Sao lại có loại chồng khốn nạn vợ đau đẻ mà còn đánh vợ thế này được cơ chứ?
- Cái loại này chắc ở nhà vũ phu lắm đây!
- Em gái à, sao phải ở với cái loại này, chia tay đi thôi!
- Em à, em thương con thì bỏ quách thằng chồng này đi. Đừng để con nó phải xấu hổ khi có người cha như này.
Chị hạ sinh thành công, con trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Người cùng phòng chúc mừng chị hết lời. Chồng chị từ lúc bị người ta đánh thì bỏ đi đến giờ vẫn chưa quay lại. Chị tự mình lo tất cả, không muốn gọi ai bởi sẽ lại phải giải thích dài dòng. Một bác đi chăm con gái nhìn chị không nén nổi nước mắt:
- Cháu gái, việc gì phải khổ như vậy? Cuộc đời còn dài lắm, cháu còn có con trai nhỏ bên cạnh rồi, đừng sống một cách nín nhịn và chịu đựngnữa. Chồng thì cần thật đấy nhưng nếu không ra gì thì cũng vứt. Như bác đây, một mình bác nuôi 2 đứa con lớn khôn, giỏi giang có cần thằng đàn ông nào giúp đỡ đâu! Nghe bác, bỏ nó đi. Lấy nhầm thì cũng đã nhầm rồi nhưng vẫn còn cơ hội sửa sai. Phụ nữ hơn nhau ở bản lĩnh dám buông dám bỏ cháu ạ.
Chị rơi nước mắt lã chã, nhìn con đang ngủ an yên trong vòng tay. Phải, từ nay chị sẽ sống cho mình, cho con, chị sẽ không vì điều gì mà chịu đựng đau khổ thêm nữa.
Theo Meyeucon
Đau đớn khi bị chồng đánh ngay trên bàn đẻ Những ngày chị mang thai, anh không đánh chị nữa nhưng mắng chửi thì vẫn có. Chị đều nghĩ đến con mà bỏ qua. Ngày lấy nhau, anh thề thốt, hứa hẹn đủ điều sẽ cho chị cuộc sống tốt đẹp, sẽ trân trọng và yêu thương chị suốt đời. Vậy mà không, chỉ 4 năm mà lời hứa của anh đã như...