Lương 4 triệu mà tìm chồng 40 triệu, điên à!
Tôi thấy, cái tư tưởng chị em trọng giàu khinh nghèo cứ làm sao ấy, nghe không ổn chút nào.
Đợt gần đây, tôi hay đọc được mấy bài phản ánh về chuyện chị em than phiền, than khổ vì lấy phải chồng nghèo, tôi thấy thật nực cười. Ở đâu cũng thế, có người này, người kia. Xã hội cũng vậy, có người giàu, người nghèo. Nếu nói như mấy chị em, không muốn lấy chồng nghèo, chồng nghèo thì muốn bỏ, vậy thì những người đàn ông nghèo chắc là ế vợ hết nhỉ? Nghe vô lý thật đấy!
Tôi thấy, cái tư tưởng chị em trọng giàu khinh nghèo cứ làm sao ấy, nghe không ổn chút nào. Tại sao lại cứ coi thường cái sự nghèo khó, còn giàu sang thì lại cứ tự dưng được ‘một tấc lên trời’.
Mình đã yêu, đã lấy chồng thì phải chấp nhận vì đó là sự lựa chọn của mình. Đừng băn khoăn hay nghi ngờ, cũng đừng có mới nới cũ, hay thấy người ta giàu mà mình thèm khát. Cái gì cũng có nguyên do của nó. Họ giàu không tự nhiên mà giàu, họ phải cố gắng, nỗ lực làm ăn, cố gắng hết mình, vì bản thân mình, hoặc là họ sinh ra đã giàu. Còn những người sinh ra đã nghèo, muốn giàu sang, chỉ còn cách phấn đấu, đừng nản lòng, rồi sẽ có ngày được như ý.
Một điều lạ là, những chị em mong lấy được chồng giàu toàn là những người nghèo. Ngay cả bản thân họ cũng chỉ làm ra được vài đồng bạc, đủ tiền điện nước chi tiêu thì nói chi tới chuyện mong muống người khác làm lương cao. Kể ra thì cũng phải vì mình đã giàu rồi, kiếm được nhiều tiền rồi thì cũng không nên tham lam giàu sang phú quý nữa. Nhưng trước khi nghĩ người khác nghèo, không biết kiếm tiền, hãy nhìn lại bản thân mình, xem mình đã thực sự cố gắng, nỗ lực chưa nhé.
Vợ chồng hạnh phúc mới là điều quan trọng (Ảnh minh họa)
Tôi có chị bạn thân, ngày nào cũng gọi cho tôi ca thán là mình nghèo quá, chán nản. Mỗi lần rủ đi đâu là chị ấy đều kêu không có tiền. Tôi bảo xin tiền chồng thì chị ấy, &’ôi xời, xin gì, lương ông ấy ba cọc, ba đồng, chẳng đủ tiê nói gì xin… Nghĩ chán lắm rồi, lấy chồng nghèo thật khổ, tiền ăn tiêu không có nói gì sang trọng, xa hoa’. Thì đó là mơ ước của chị ấy, vì chị ấy mong có một người chồng giàu, giống như bạn bè của chị ấy bây giờ, có nhà lầu xe hơi đủ cả.
Tôi hỏi: “Lương chị được bao nhiêu?”, chị ấy thẳng thừng trả lời, “lương được 4 triệu, nhưng không đủ tiêu em ạ. Khổ lắm, đi làm mãi không được tăng lương, chỉ đủ tiền sinh hoạt, điện nước là đã hết sạch rồi, làm gì có tiền mua sắm?”.
Video đang HOT
Tôi hỏi: “Thế chị muốn chồng lương bao nhiêu?”. “Mong sao anh ấy kiếm được tháng tầm 40 chục triệu thôi là chị đã mừng lắm rồi, đằng này lương anh ấy có 7-8 triệu. Nếu mà có đưa cho chị được 3 triệu thì cũng chẳng đủ làm gì. Còn lương mà 4 chục triệu thì chị tha hồ, chị chỉ đưa anh ấy 5 triệu, số còn lại để dành, chẳng mấy chốc mua được ô tô em nhỉ?”, chị ấy nói.
Tôi cười ma mãnh, tôi thấy hài hài làm sao ấy. Chị lương 4 triệu mà giờ lại ngồi mà mơ lương chồng 4 chục triệu, có nực cười quá không. Có giám đốc cũng chẳng được từng ấy, thế mà chị đòi cao sang vậy trong khi chồng chị mới chỉ là nhân viên quèn. Giá như chị đòi tầm lương chồng 15 triệu thì nghe còn có lý. Có điên thì mới đòi hỏi lương chồng cao như thế trong khi mình cũng chỉ là một người quá bình thường, chưa làm được việc gì to tát cả.
Chịu khó ‘tích tiểu thành đại’ có ngày giàu to (ảnh minh họa)
Không thấy đầy tấm gương tham giàu, vì tiền mà bỏ người yêu rồi cuối cùng cũng bị trả giá đó sao? Nói chung, cái giàu có giá của nó, nếu như bạn không biết điều phối đồng tiền thì nó trở thành chuyện tiêu cực. Mấy em chân dài mà tham chồng giàu thì đích thị là không thể bền vững, hạnh phúc được. Còn khi đã lấy nhau về, vì tình yêu mà kết hôn, thì đừng ‘đứng núi này trông núi nọ’.
Bản thân mình đã không là gì, cũng chẳng phải người cao sang gì, cũng không kiếm được nhiều tiền, cũng không giỏi giang thì tại sao cứ chê người khác nghèo, hèn, rồi không biết cách kiếm tiền. Thử hỏi chị em phụ nữ có nghĩ cho mấy ông chồng không. Họ không giàu có, không bằng bạn, bằng bè, họ cũng đau lòng lắm chứ, nói gì chuyện họ phải nai lưng ra làm việc còn bị vợ khinh thường.
Đàn ông vợ nhất là bị vợ khinh. Giá như họ có được món tiền hậu hĩnh, giá như có công việc ngon nghẻ hơn thì họ đâu phải bận lòng. Bản thân mình là phụ nữ cũng muốn có được mức lương cao, nói chi là đàn ông. Nhưng đừng tham giàu sang quá, có cả nghìn, cả vạn con người còn chẳng có công việc ổn định kia, nên đừng trách phận, đừng than thân làm gì!
Chưa có gánh nặng nào hơn gánh nặng gia đình. Cũng không có áp lực nào hơn áp lực giàu sang, vợ chồng. Đừng đòi hỏi quá ở họ. Hãy biết cố gắng vun vén cho hạnh phúc. Thay vì đòi hỏi một người chồng giàu sang như người ta, hãy nghĩ cách làm sao động viên chồng con, động viên anh có nghị lực để cố gắng hơn nữa. Đâu phải cứ &’há miệng chờ sung’, nằm chơi cũng giàu có đâu. Nên bằng lòng với những gì mình đang có vì tình cảm với là vốn đáng quý, là thứ con người nên trân trọng hơn bất cứ thứ gì, chị em nhé!
Theo VNE
Làm vợ tiến sĩ mà như osin trong nhà
Chị bảo, chồng hách dịch, hay mắng chửi nhưng chưa bao giờ đánh vợ. Thế nên chị nhẫn nhịn để giữ gia đình.
Cứ tưởng rằng những ông chồng trí thức cao sẽ biết cách "đối nhân xử thế" nhưng ai ngờ có những ông chồng học hàm học vị đầy mình mà vẫn giữ thói gia trưởng, coi thường vợ con.
Hơn chồng mọi thứ vẫn phải răm rắp nghe lời.
Bên cạnh công việc giảng dạy, bà Hoàng Thị Kim Thanh (Chủ nhiệm bộ môn Văn hóa gia đình, Khoa Văn hóa học, ĐH Văn hóa Hà Nội) từng làm tư vấn tâm lý trong một thời gian dài. Bà đã nghe kể về biết bao câu chuyện đau lòng về thói gia trưởng của các ông chồng. Ngay cả những ông chồng trí thức vẫn có tư tưởng coi thường phụ nữ. Có ông chồng là nghiên cứu sinh ở nước ngoài, tiếp xúc với nhiều tư tưởng tiến bộ nhưng về nhà vẫn coi vợ như osin, chỉ muốn vợ phục tùng.
Ngay cả những người phụ nữ thành đạt ngoài xã hội, về nhà vẫn "lép vế" trước chồng. Bà Thanh kể: "Đồng nghiệp của tôi học vị hơn chồng, kiếm tiền giỏi hơn chồng nhưng vẫn phải răm rắp nghe lời, nếu không là "rách việc". Hàng xóm của tôi muốn đi du lịch cùng nhóm bạn thời phổ thông, chồng không cho phép, đành lỗi hẹn với bạn, chẳng dám trái ý chồng. Bạn thân của tôi, bàn với chồng chuyện gia đình, chồng cho nói thoái mái, nhưng người quyết định cuối cùng bao giờ cũng là anh ta. Em gái tôi vẫn phải "nhìn mặt chồng để lựa" mỗi khi chồng đi làm về". Bà Thanh cho rằng trong một xã hội, khi người đàn ông được sinh ra cho đến khi trưởng thành, họ được gia đình và xã hội dạy để trở thành "Trụ cột", trở thành người ra quyết định thì thói gia trường của đàn ông không xa lạ gì, nó ở đâu đó rất gần chúng ta.
Thói gia trưởng không phụ thuộc vào việc có học hay không có học. Chuyện những ông chồng gia trưởng, coi thường vợ trong gia đình trí thức không phải chuyện hiếm. Bởi nó là "căn bệnh" di truyền.
"Ngay từ khi chế độ phụ quyền được xác lập, người đàn ông đã giành vị trí thống trị trị của họ trong xã hội và gia đình. Như vậy thói gia trưởng của đàn ông đã được hình thành từ xa xưa và truyền từ đời này sang đời khác trở thành thói quen, thành nếp sống của những người đàn ông Việt", bà Thanh phân tích.
Thói gia trưởng không phụ thuộc vào việc có học hay không có học. Chuyện những ông chồng gia trưởng, coi thường vợ trong gia đình trí thức không phải chuyện hiếm.(ảnh minh họa)
Ra ngoài phóng khoáng, về nhà hành vợ
Lấy được một ông chồng thành đạt, kiếm tiền giỏi, lại có học hàm học vị, ai cũng khen chị Q. Trang (Chùa Láng, Đống Đa) tốt số. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, ít ai ngờ rằng chị phải chịu đựng một ông chồng gia trưởng, coi thường vợ con.
Vừa lấy nhau là chồng bắt chị chuyển việc nhàn hơn để tiện về nhà cơm nước. Hễ không vừa ý chuyện gì là chồng cáu gắt, mắng chửi chị thậm tệ: "Ăn gì mà ngu thế? Mày thích hỗn à? Mày muốn trèo lên đầu tao à?".
Chị không biết chồng kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ biết rằng mỗi tháng anh đưa cho chị một khoản để chi tiêu sinh hoạt. Còn mua sắm đồ đạc trong nhà một mình anh tự quyết.
"Đi làm về là chồng đi tập thể dục, về tắm rửa rồi ngồi đọc báo chờ ăn cơm. Hôm nào mình đi làm về muộn, chồng về chưa có cơm ăn thì lại kêu mình nghỉ việc đi, ở nhà cơm nước. Hôm nào gọi xuống ăn cơm mà chưa dọn ra bàn là kêu mất thời gian chờ", chị xót xa kể lại.
Ở nhà hách dịch là vậy, nhưng ra ngoài chồng chị lại được khen là phóng khoáng, sống có trước có sau. Hễ anh em, bạn bè có chuyện là xắn tay áo hỏi han, giúp đỡ. Nói chuyện với đồng nghiệp, hàng xóm giọng nhẹ tựa lông hồng. Thế nên ai cũng khen chị có phúc mới lấy được người chồng như thế.
Chị bảo, chồng hách dịch, hay mắng chửi nhưng chưa bao giờ đánh vợ. Thế nên chị nhẫn nhịn để giữ gia đình.
"Giờ hiểu tính chồng rồi nên mình tránh những cái làm anh không hài lòng ra. Những lúc nóng giận thường là mình nhịn. Toàn tự động viên mình là chồng vẫn yêu gia đình, không gái gú gì. Nhưng nhiều khi nghĩ mà đắng lòng", chị chia sẻ.
Theo Eva
Mẹ tôi khinh miệt bố suốt bao năm qua Mẹ tôi luôn coi mình là nười giỏi nhất trong nhà, mọi việc không ai được xen vào, kể cả bố tôi. Tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình thuộc dạng khá giả, từ nhỏ tôi được đi học nội trú trong những ngôi trường dân lập, với quan niệm đầu tư cho con. Thực ra đó chỉ là lí...