Lương 30 triệu/tháng, tôi vẫn phải ngửa tay xin vợ tiền mỗi sáng
Hôm nào vợ chồng cãi nhau là tôi phải ngậm ngùi đi làm trong tình trạng không xu tiền dính túi. Tiền ăn trưa ở cơ quan nhiều hôm phải đi vay.
Tôi năm nay 29 tuổi, mới kết hôn được hơn 1 năm và chưa có con. Cả hai vợ chồng tôi đều làm ở công ty tư nhân. Tuy nhiên, vợ tôi chỉ làm nhân viên lễ tân nên lương thấp, mọi chi tiêu trong nhà chủ yếu do là tôi lo.
Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố nên có sẵn nhà. Lương tháng của tôi cũng thuộc dạng khá, tới 30 triệu/tháng. Nhìn ngoài, ai cũng bảo nhà tôi chẳng có gì phải lo, lại có vợ đẹp, đảm đang nữa. Đi họp lớp, ai cũng bảo tôi sướng.
Tuy nhiên, ít ai biết, tôi luôn cảm thấy ngột ngạt với cuộc sống gia đình. Tất cả chỉ bắt nguồn từ tính keo kiệt đến bủn xỉn của vợ tôi.
Vợ tôi là một người hiền lành, khá xinh và biết lo toan, vun vén. Bởi vậy nên ngày chúng tôi yêu nhau, bố mẹ tôi rất tán thành ủng hộ vì bà bảo lấy được người vợ như vậy thì gia đình mới êm ấm, hạnh phúc. Tôi cũng đã nghĩ như vậy nên ngay sau gần 1 năm yêu đương là tôi quyết định cưới.
Đến khi về chung sống thì tôi mới vỡ lẽ hóa ra vợ tôi keo kiệt đến khủng khiếp. Là phụ nữ nhưng cô ấy ăn mặc cực kỳ giản đơn. Từ ngày lấy chồng quần áo cô ấy chẳng mấy khi tự mua mà toàn xin từ người khác nên cái thì rộng, cái thì dài, quê mùa, cũ kỹ.
Quần áo của mình, cô ấy còn không sắm thì hiển nhiên quần áo của chồng cô ấy cũng chẳng bao giờ đái hoài đến. Có những khi bảo cô ấy mua thêm chiếc quần short để đi chơi thể thao cô ấy cũng cằn nhằn lãng phí.
Vợ chồng trẻ và điều kiện cũng chẳng đến nỗi nào vậy mà nhà tôi nhìn từ trong ra ngoài toàn đồ chắp vá. Ghế thì xin của nhà ngoại, ấm chén cộc lệch vì ghép mấy bộ vào nhau, nồi niêu cái lành vung thì hỏng quai, cái còn quai thì mất nắp. Mỗi lần nhà có khách đến nhìn mâm bát ăn cơm có tới 4-5 loại bát tôi cũng phát ngượng.
Video đang HOT
Đối với cô ấy, quần áo, nhà cửa, đồ dùng, tất cả đều chẳng mấy có ý nghĩa. Niềm vui duy nhất với cô ấy chỉ là ngồi đếm tiền và đi gửi tiền vào ngân hàng.
Để tiết kiệm được nhiều tiền, cô ấy nghĩ ra đủ cách. Nào thì cô ấy lên tận chợ đầu mối để mua cả tải rau cho rẻ. Thỉnh thoảng, tôi có kêu ca cả tuần ăn một loại rau chán ngắt thì cô ấy bảo rau nào cũng chỉ đều là chất xơ mà thôi, mua cả tải vậy tính ra rẻ được đến một nửa.
Nào thì cô ấy kêu bố mẹ gửi gạo từ quê ra. Cô ấy cứ hay nói ăn gạo quê cho lành nhưng thực tình tôi biết là cô ấy không muốn mất tiền gạo.
Thôi thì nhà có hai vợ chồng, ăn uống thế nào cũng không quá quan trọng nhưng ít ra khi nhà có khách cô ấy cũng phải nên chuẩn bị cơm tươm tất một chút. Đằng này, tôi không dám mời bạn về nhà sau nhiều lần cô ấy để bạn tôi phải uống rượu với nguyên lạc rang.
Đâu chỉ vậy, cô ấy còn tỏ ra khó chịu với tất cả những người họ hàng bên nhà tôi, đặc biệt những người ở quê lên ở nhờ vì chỉ sợ họ hàng sẽ làm cô ấy phải tốn kém tiền bạc tiếp đón.
Cứ ai ở nhà tôi tới ngày thứ 3 là cũng không chịu nổi khi thấy cô ấy cứ kiếm cớ đá thúng đụng nia, rồi kêu tiền điện, tiền nước nhiều. Nhìn thái độ của vợ tôi thấy ghê tởm thật sự. Thế nên chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi cứ mất dần họ hàng, anh em, bạn bè.
Đặc biệt, dù là người có thu nhập khá nhưng lúc nào trong người tôi cũng không có tiền. Hàng tháng cứ khi có tiền lương là cô ấy đòi hết sạch. Và mỗi ngày, cô ấy chỉ đưa tôi 70 nghìn đồng. Với số tiền ấy cô ấy bảo đủ cho tiền ăn trưa, xăng xe, uống bia với bạn rồi. Nhưng cô ấy cũng không tự nguyện đưa tiền mà sáng nào trước khi đi làm tôi cũng phải nói cô ấy mới đưa.
Còn những khi muốn đi liên hoan, mời bạn uống bia, tôi lại phải giải thích rất lâu cho cô ấy mới mong lấy thêm được tiền. Và hẳn nhiên, cô ấy cũng luôn tỏ ra khó chịu mỗi khi đưa tiền cho tôi.
Hôm nào vợ chồng cãi nhau là tôi phải ngậm ngùi đi làm trong tình trạng không đồng tiền dính túi. Đến cơ quan, tiền ăn trưa lại phải đi vay. Nghĩ mà bực mình, đàng hoàng là người làm ra tiền hẳn hoi mà lúc nào cũng phải sống trong cảnh túng quẫn, cực khổ.
Tôi biết vợ chắt bóp cũng vì gia đình, tương lai con cái mà thôi nhưng sự thực sống với một người vợ như vậy tôi cảm thấy bí bách, bực bội lắm rồi.
Tôi nên làm gì để vợ thay đổi tính cách này đi để cho cuộc sống chung bớt bức bối? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
Cầm lấy 1 tỷ và để lại chồng chị cho tôi đi!
Nhân tình của anh tìm đến chị, mắng nhiếc chị là người phụ nữ mặt dày và nói thẳng với chị: Cầm lấy 1 tỷ và để lại chồng chị cho tôi đi!
Anh vừa nói vừa ném mạnh chiếc bát ăn cơm vào tường tạo ra tiếng động lớn. Con trai chị sợ hãi, co rúm người lại bám chặt lấy mẹ rồi bật khóc nức nở. Trong khi anh lạnh lung, vô cảm đến đáng sợ. Bỏ mặc tất cả, anh đi ra ngoài.
Chị không dám khóc trước mặt con, chị khi con yên giấc, nước mắt chị mới lặng lẽ rơi. Tình cảm vợ chồng giữa anh và chị đã phai nhạt đi rất nhiều. Sống chung một nhà nhưng chỉ còn lại trách nhiệm với con cái, vợ chồng trên danh nghĩa. Suốt hơn một năm qua, Anh và chị chẳng còn ngủ chung giường, chứ nói gì đến chuyện gối chăn. Chị đã cố gắng hàn gắn với anh bằng mọi cách nhưng rồi tất cả vụn vỡ khi chị phát hiện ra anh ngoại tình.
Có vẻ như anh đã hay tin chị biết chuyện xấu của anh bên ngoài:
- Chúng ta đã không còn tình cảm. Cô còn cố gắng níu kéo tôi làm gì nữa chứ?
Giọng anh trầm ngâm, có chút suy tư chứ không gắt gỏng như mọi lần khiến chị thấy xót xa quá. Thà rằng anh cứ gắt gỏng với chị để chị biết anh vẫn còn một chút gì đó để tâm đến chị đằng này, chị lại sợ sự trầm ngâm từ chính anh. Có lẽ, anh đã hoàn toàn coi chị là người xa lạ. Nỗi cay đắng dâng lên, nghẹn ngào bật thành tiếng khóc.
- Chúng ta hãy thực hiện giao kèo này đi. Con còn quá nhỏ, đợi đến khi nó tròn 3 tuổi, chúng ta sẽ ly hôn. Để giao kèo có hiệu lực ràng buộc, nếu ai phá vỡ trước, người đó sẽ phải đền bù 1 tỷ cho đối phương.
Chị nói với anh mà lòng quặn thắt lại. Bản thân chị cũng không rõ mình níu kéo anh vì chuyện gì nữa. Vì chị vẫn còn yêu anh ư? Vì con nhỏ cần có bố? Hay vì chị chưa sẵn sàng buông tay? Cả cái giao kèo quái gở kia nữa. Chị không còn hiểu nổi bản thân mình nữa.
Anh cũng đồng ý với giao kèo đó của chị. Nhưng hình như giao kèo đã trở thành bình phong cho anh. Anh chẳng còn để tâm tới mẹ con chị nữa mà mặc sức vui hí bên nhân tình, đợi ngày hai người ly hôn.
Rồi nhân tình của anh tìm đến chị, mắng nhiếc chị là người phụ nữ mặt dày, anh đã không còn yêu, còn thương mà vẫn cố níu kéo. Chị không nói gì, chị dùng chính sự im lặng để thể hiện thái độ khinh bỉ với cô ta. Chị như vậy lại càng khiến cô ta điên loạn. Dường như không thể nhẫn nhịn và chờ đợi thêm nữa, cô ta đi thẳng vào vấn đề với chị:
- Cầm lấy 1 tỷ và để lại chồng chị cho tôi đi!
Cô ta khiến chị bất ngờ. Cô ta làm vậy vì thật lòng yêu chồng chị hay vì cô ta sợ thua chị, sợ anh sẽ không có can đảm ly hôn chị để đến với cô ta. Chị không đáp trả lại cô ta mà bỏ về trong sự ngỡ ngàng của cô ta. Trước khi quay bước, chị còn nghe rõ ả nhân tình của anh mắng chị là "Đồ ngu". Chị chỉ nhếch miệng, nhìn cô ta cười khinh bỉ.
Về tới nhà, chị đã thấy anh dọn đồ, có vẻ như anh muốn rời ra ngoài sinh sống. Hóa ra họ đã có bài với nhau tất cả. Họ nghĩ chị vì tiếc tiền nên cố níu kéo anh. Cả anh nữa, nhìn dáng vẻ hấp tấp, vội vã của anh, chị bỗng thấy coi thường anh kinh khủng. Nhìn cảnh này, chẳng còn lý do gì để chị níu kéo thêm cuộc hôn nhân này nữa. Chị đã nghĩ vì con nhưng có người bố như anh, chị không muốn tâm hồn của con mình vị vẩn đục.
Buông tay thôi để lòng được thanh thản, thảnh thơi.
Theo St/Ngaynay
Nhìn bản hợp đồng của mẹ chồng, rớt nước mắt vì thương Cầm hợp đồng, tôi cố kiềm để không bật khóc trước mặt bà. Có ai như mẹ chồng tôi, đến chết cũng nghĩ cho cháu. Người như vậy, hỏi sao tôi không thương yêu cho được. Tôi hay nghe mọi người kể về mẹ chồng với đủ điều không hay. Bản thân tôi cũng làm dâu, nhưng tôi lại cảm phục và thương...