Lương 10 triệu có sống được ở Hà Nội?
Một tháng mà lương 10 triệu, tính ra, 2 triệu thuê nhà chẳng hạn (đó là đối với người độc thân), cộng thêm điện nước cũng mất số tiền rồi.
Người làm lương 10 triệu có thể xếp vào hàng có thu nhập khá, ổn định, xứng đáng là người được gọi là &’ngon nghẻ’. Nếu hàng xóm láng giềng có biết được số lương ấy, họ sẽ tán dương, ca ngợi là tại sao lại giỏi thế, kiếm được những 10 triệu một tháng.
Nhưng với số tiền ấy, ở Hà Nội, xin thưa, chẳng đủ tiêu. Mà nếu còn đi thuê nhà nữa thì đúng là phải thật tiết kiệm, không thì cũng là dạng vẫn phải đi vay tiền.
Tôi không nói quá tí nào đâu các bạn nhé. Giá cả leo thang, cái gì cũng đắt đỏ. Người nào cũng muốn làm ăn kiếm lời. Bán rau còn giàu hơn cả công nhân viên chức. Nói thì lại bảo là kể lể, chứ đúng là, có hôm, bạn tới nhà chơi, bảo là không phải nấu nướng cầu kì, đi mua tí thịt xay, cộng thêm ít bún, nấu canh chua và ăn rau sống cho ngon. Rồi làm tí thịt bò mà xào, thêm vào một món cho có thứ gắp. Thế là, tôi cũng nghe theo lời bạn, ra chợ mua ít rau sống. Trời ơi, chỉ nhặt vào cộng rau thơm, tí hành, tí hoa chuối, thế mà vài chục bạc lận. Có khi còn đắt hơn cả tiền thịt. Mua mấy chục tiền ấy mà quy ra thịt thì đúng là, ăn mỏi răng.
Với số tiền ấy, ở Hải Phong hay Quảng Ninh đi chăng nữa, tôi có thể mua được cả thúng rau sống ấy chứ. Đừng nói là chỉ vài cộng như thế. Ở đây thì cái gì cũng phải thật đắt, không đắt hình như là ăn không ngon hay sao ấy. Hay không đắt không phải là thủ đô?
Thế là làm xong bữa bún rau, tí thịt xay cũng độ gần đôi trăm bạc. Có rẻ gì cho cam hả các bác? Thêm thịt bò thì đúng là tiền vài trăm thật, bữa cơm ấy ở quê á, cả nhà chục người ăn thỏa thích. Còn tiền vài trăm mua rau sống ấy á, bố mẹ tôi ở quê tiêu được cả tuần.
Video đang HOT
Một tháng mà lương 10 triệu, tính ra, 2 triệu thuê nhà chẳng hạn (đó là đối với người độc thân), cộng thêm điện nước cũng mất số tiền rồi. Có thuê cái nhà rẻ hơn thì cũng mọi thứ linh tinh, nào là mạng, nào là gửi xe, tiền rác… y như người sống thành phố. Vậy là, ngót cũng hết vài triệu bỏ ra chỉ để thuê chỗ trú mua.
Riêng với số tiền ấy, so với ở thành phố khác thì là người giàu sang đấy. Vì tiền thuê nhà cũng chỉ là con số hàng trăm. (Ảnh minh họa)
Rồi lại đến cái tăm cũng phải mua, tiền mua kẹo cao su, cho ăn xin hoặc mua tăm thì từ thiện thì cũng kha khá. Ngày nào mà hay đi ăn với bạn bè, có &’campuchia’ thì cũng mất vài trăm. Chỉ cần vào quán, hát và gọi vài chai bia là đã tiền triệu, con số hàng trăm là ít ỏi. Vào quán nướng vỉa hè thì tha hồ thưởng thức ca nhạc tự do, toàn những thanh niên trẻ khỏe đi hát nhưng cũng tốn vài đồng để &’gọi là tiền boa’.
Nếu chẳng may trong tháng mà có cái đám cưới thì, &’thôi rồi Lượm ơi’, phải mừng cho kha khá. Người ta đi thế nào, mình theo ấy, nhưng khổ, họ quen đi phong bì dày rồi, vì tiền của họ xứng với thức ăn ở nhà hàng, khách sạn sang trọng. Chứ nếu mà, ở quê thì chỉ mừng nửa số ấy. Tháng đôi cái thì đúng là hết nửa số lương rồi.
Không mua sắm gì thì xem ra còn xông xênh, tiêu tự do tới cuối tháng. Nhưng nếu mà mạnh tay mua cái áo, cái quần (dù là đểu cũng vài trăm) thì chỉ nghĩ tới chuyện ăn mì tôm mà thôi. Nghĩ may không bệnh tật, ốm đau gì chứ, nếu mà nói gở, có ốm ra thì cũng chịu, vì có đâu tiền mà chữa bệnh. Viện phí vào cái ra ngay cũng đã phải vài trăm bạc, vì là, đây là Hà Nội, không phải Hải Phòng, Quảng Ninh.
Riêng với số tiền ấy, so với ở thành phố khác thì là người giàu sang đấy. Vì tiền thuê nhà cũng chỉ là con số hàng trăm. Tiền ăn uống thì rẻ chỉ bằng nửa. Nói gì đâu xa, Sài Gòn ăn uống, karaoke cũng rẻ hơn nhiều lần so với thủ đô rồi.
Đó là chưa kể ở Hà Nội, tắc đường triền miên, đi lại xe cộ ga liên tục, tốn xăng rất nhiều. Vì thế, khoản kinh phí do xăng là quá lớn. Có khi đứng ngay cạnh nhau cũng phải gọi cho nhau để xác minh, chứ còn làm sao mà chen được lên chỗ bạn. Đương nhiên là thêm khoản tiền điện thoại nữa rồi nhé.
Nói thì đúng là, ở Hà Nội mà lương có 12 triệu cũng không bằng sống ở tỉnh lẻ chỉ có 5 triệu. Vì đó là con số 5 quý giá, con số 5 giá trị hơ nhiều so với con số 12.
Nói vậy không có nghĩa là chê bai vùng nào cả. Chỉ là, khuyên chị em, nếu như có cơ hội ổn định ở quê nhà, hãy chọn con đường đó để cuộc sống được yên ấm hơn, ổn định hơn. Sống ở Hà Nội nếu không có cái nhà, thật sự khổ vô cùng. Bon chen và chật chội, có ai muốn thế đâu. Chị em hãy cân nhắc kĩ việc có nên tiếp tục ở lại đây không, nhất là khi con cái sau này, vấn đề học tập, chọn trường tốt thật sự là quá khó khăn.
Vậy cứ phải gồng mình sống ở đây, liệu có đáng hay không? Nếu bạn làm được tầm 15 triệu một tháng, thì hãy nghĩ tới chuyện ở lại nhưng xác định, sẽ chật chội và còn vất vả rất nhiều!
Theo VNE
Tôi có tội vì học cao hơn chồng?
Tôi bắt đầu "có tội" từ khi học cao lên. Không nói ra nhưng anh mặt nặng mày nhẹ, lâu lâu bóng gió. Tôi và chồng tôi đến với nhau vì tình yêu. Một đám cưới đơn sơ nhưng hạnh phúc viên mãn. Chồng kỹ sư, vợ giáo viên, một đứa con trai giờ cũng đã bắt đầu trưởng thành, còn ước mong gì hơn?
Ở trong chăn mới biết chăn có rận. Chồng tôi vốn người sĩ diện, bạn bè rất nhiều và cũng rất hào phóng với bạn bè, điều này làm cho anh hiếm khi để dành được đồng nào. Những năm khó khăn vất vả kiếm từng đồng rồi cũng qua, gia đình tôi có một mái nhà khang trang. Có một thời gian công việc của anh phất lên, tiền kiếm được cũng khá. Nhà tôi hai vợ chồng xài tiền riêng, tôi lo chợ búa, con cái, chồng lo điện, nước, điện thoại, căn bản là thế. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, thu nhập của anh cao hơn tôi mà những chi phí anh trả có thấm vào đâu so với tiền chợ búa, nhưng may mắn, những vật dụng cần thiết trong nhà anh đều lấy tiền của anh ra mua sắm khi cần. Tính tôi cũng chẳng so đo.
Có một thời gian công việc của anh phất lên, tiền kiếm được cũng khá. Nhà tôi hai vợ chồng xài tiền riêng, tôi lo chợ búa, con cái, chồng lo điện, nước, điện thoại, căn bản là thế. (ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu "có tội" từ khi học cao lên. Không nói ra nhưng anh mặt nặng mày nhẹ, lâu lâu bóng gió. Tôi sao lại không hiểu nhưng với cái nghề của mình, học cao hơn nữa là một điều chính đáng, tôi nhịn anh và vẫn quyết tâm học. Lấy bằng Cao học xong, tôi nghĩ thôi, không học nữa để nhà cửa yên ổn. Đùng một cái, công việc của anh sa sút, chi phí trong nhà mình tôi gánh gồng, bản tính của anh mới bộc lộ rõ. Anh hay quát mắng con, đánh chó chửi mèo; tôi phải "chạy sô" đi dạy thêm nhiều thì anh mỉa mai, bà thạc đáng ra phải làm ít tiền nhiều, sao không ráng lên chức cho bõ công đi học, anh nói tôi khinh anh vì anh không làm ra tiền, tôi khinh anh vì anh học thấp hơn tôi... Thời gian rảnh của anh cũng ngày càng tăng, có khi cả ngày anh vùi đầu chơi máy tính.
Tôi nghĩ anh có tính sĩ diện, rơi vào tình trạng này sẽ rất khó chịu nên đành nhịn. Vợ chồng sống với nhau lâu dài, có lúc tôi cũng lựa lời động viên anh, thấy anh cũng cảm động nhưng cũng chẳng có động thái gì. Quen làm ông chủ nên có nơi mời anh dạy học cho học viên trường nghề, anh chẳng buồn suy nghĩ mà từ chối. Tôi gánh vác gia đình, lại phải chịu đựng thêm tính khí thất thường của anh, nhiều lúc thấy thật thương thân. Ngẫm đi ngẫm lại chắc cái tội lớn nhất của tôi là dám học cao hơn anh. Lại trào phúng nghĩ gia đình trí thức có khác, dùng lời nói dằn vặt nhau cũng đủ cần chi thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho thiên hạ chê cười.
Lại trào phúng nghĩ gia đình trí thức có khác, dùng lời nói dằn vặt nhau cũng đủ cần chi thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho thiên hạ chê cười. (ảnh minh họa)
Mọi chuyện chưa ngừng ở đó, vợ một người bạn thân của anh báo cho tôi biết anh với một cô bạn cũng đã li dị chồng thường hay qua lại với nhau, bảo tôi cẩn thận. Cô này tôi biết, rất khéo nói. Sau đó, một người bạn rất thân với chồng tôi cũng nói với tôi khi sang thăm nhà cô kia thấy anh ở trên lầu nhà cô ấy, mà cửa đóng. Tôi kiệt sức, không ghen nổi, hẹn anh nói chuyện, cho anh biết rằng dù có dù không anh cũng phải giải quyết dứt điểm chuyện này.
Anh quyết định trở về quê, hùn vốn làm ăn với em mình. Tôi cùng con sống với nhau, lễ lạt cả nhà lại đoàn tụ. Tuy đã có sự rạn nứt không dễ gì hàn gắn trong tình cảm giữa anh và tôi nhưng tôi nghĩ sẽ cố gắng cho anh cũng là cho bản thân một cơ hội. Đến giờ này, khi đang học Tiến sĩ, tôi cũng không cho anh biết. Tôi biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện mình học không bằng vợ nên thế nào tôi cũng sẽ còn chịu đựng sự dằn vặt từ anh, chỉ hy vọng anh đừng quá đáng. Chẳng lẽ gia đình ly tán vì tội vợ học cao hơn chồng?
Theo Eva
Tội gì mà làm mẹ đơn thân? Có quá nhiều hoàn cảnh dẫn đến việc lựa chọn làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình của chị em phụ nữ. Tôi không cho những người làm mẹ đơn thân là những người ngu ngốc hay lên án họ, bởi mỗi người có cách lựa chọn cuộc sống riêng cho mình. Nhưng bản thân tôi nghĩ, phụ nữ không nên làm...