Luôn bị ám ảnh, dằn vặt vì đã “trao thân”
Khi trao thân cho anh ấy, tôi làm điều đó không phải vì không kiềm chế được bản thân mà vì tôi có một niềm tin rất lớn ở anh nhưng giờ tôi rất dằn vặt…
ảnh minh họa
Chao ôi, đúng là có “ở trong chăn mới biết chăn có rận” hay không. Cho đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ oán trách người ấy cũng như ân hận về việc đã trao thân cho người ấy, nhưng tôi lại không thể hiểu được vì sao điều đó lại ám ảnh, dằn vặt tôi đến tận bây giờ và có thể sẽ là suốt đời. Ngay cả khi còn nhỏ, tôi cũng đã ý thức vấn đề này rồi.
Dù nói gì, dù tỏ ra thông cảm thì tôi thấy mọi người vẫn có ít nhiều trách móc những người như chúng tôi đã không biết trân trọng và giữ gìn, trong khi vào cái lúc tôi trao thân cho người ta, tôi lại thấy hạnh phúc và tôi vẫn nhớ rất rõ, tôi làm điều đó không phải vì tôi không kiềm chế được bản thân mình, mà vì tôi có một niềm tin rất lớn ở anh, tôi thấy tôi không thể sống mà không có anh và anh ấy là tất cả của cuộc đời tôi, dù giữa anh và tôi có một sự chênh lệch về gia cảnh và trình độ đó các bạn ah, vậy mà sau đó, đã có lúc người ta nói thẳng với tôi đó là do em tự nguyện chứ anh không ép.
Chắc có lẽ do tôi yêu mù quáng và không biết dùng lý trí để làm chủ bản lĩnh. Tôi luôn tự hỏi liệu có mấy ai trong số các anh ở nơi đây sẽ không hạnh phúc nếu có được một người con gái yêu thương và tin tưởng mình tuyệt đối không??? Và nếu được như thế thì mấy anh có từ bỏ người con gái đó không??? Có không hả mấy anh??? Sẽ có người nói không, nhưng thực tế thì không thể nói trước được.
Video đang HOT
Ở đây mọi người đều có thể nói rõ ràng, to tiếng, mạch lạc chỉ vì họ là những người đứng ngoài câu chuyện. Mọi người nên chia sẻ và sống thực với nhau hơn thay vì bày tỏ sự ủng hộ, đồng cảm với người không hoàn hảo để rồi kết thúc bằng một niềm tự hào là người như thế này thế nọ. Như thế phải chăng những lời nói chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi? Sự đồng cảm hóa thành một sự thương hại. Làm thế không thấy tội nghiệp cho người khác sao?
Tôi không cổ súy cho trường hợp của tôi nhưng tôi chỉ mong mọi người đừng bình luận khập khiễng. Tôi thấy mọi người mở bài đều hay nhưng khi kết thúc và nhìn toàn bộ câu chuyện thì hóa ra toàn vô nghĩa, toàn cá nhân, ích kỷ. Chính vì thế mà không trách vì sao trong tình yêu, có những con người như thế này và có những người thế kia, có người ích kỷ, có người vị tha.
Thật buồn biết bao khi mà tôi đang muốn chia sẻ thì có người lại gội mọt nước gáo lạnh vào tôi tuyên bố thẳng thừng: “Với chúng tôi các bạn vẫn có thể là những người bạn, những người đồng nghiệp tốt… nhưng rất tiếc, để tiến xa hơn thì không thể. Bản thân tôi cũng đã có người yêu. Cô ấy kém tôi 4 tuổi, xinh xắn, học giỏi, ngộ nghĩnh, đáng yêu… Và điều tôi yêu quý nhất ở cô ấy là cùng có chung với tôi một quan điểm quyết không “ăn cơm trước kẻng”. Cô gái ấy đúng là may mắn khi yêu bạn.
Theo Afamily
Vợ ngủ với sếp để nuôi chồng, con
Anh không phải người đần để hiểu chuyện gì đang diễn ra đúng không? Kiếm tiền của thiên hạ bây giờ khó lắm, anh lại không nuôi nổi mẹ con tôi thì tôi mới phải làm cái trò mạt hạng đó.
Anh L.T thân mến!
Tôi đã đọc những lời tâm sự, chia sẻ của anh "Buồn lòng lấy phải vợ nghèo" và tôi muốn viết ngay cho anh những dòng này vì tôi và anh có cùng hoàn cảnh. Hi vọng rằng, những lời tôi nói sau đây sẽ phần nào đó giúp anh giải quyết được tình huống của mình!
Vợ chồng tôi lấy nhau tới giờ đã hơn chục năm nhưng tôi chưa thấy một ngày nào hạnh phúc vì kinh tế của hai vợ chồng quá eo hẹp, nhất là khi chúng tôi sinh con xong. Trước đây, cũng giống như anh, khi yêu chúng tôi cũng chỉ biết yêu chứ không tính toán hơn thiệt gì. Ngày sinh viên, tình yêu thường mơ mộng nên chỉ làm theo trái tim chứ không dùng cái đầu để nghĩ. Vợ tôi là người có nhan sắc nên tôi mê lắm. Chính vì mê nên tôi cũng không nghĩ được rằng quê quán xa nhau, cả hai gia đình lại nghèo, tôi và vợ thân cô thế cô trên thành phố lấy nhau sẽ rất khổ. Lúc đó, chúng tôi chỉ mê mải chạy theo tiếng gọi ái tình thôi.
Yêu nhau được hơn một năm thì chúng tôi dọn về ở cùng nhau. Thực ra lúc đó tính toán như vậy vừa là để được gần nhau, vừa là tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Về sống cùng nhau, tiền bạc không có chúng tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Cuộc sống không có tiền quả thật khó khăn vô cùng. Cãi nhau mãi khiến tình yêu cũng chẳng còn nữa. Quá chán nhau, chúng tôi cũng quyết định chia tay. Nhưng đúng vào lúc đó thì cô ấy có bầu.
Tôi biết vợ mình đang cặp bồ với sếp (Ảnh minh họa)
Đau khổ là ở chỗ cô ấy lại mang song thai. Nghĩ đến việc phá bỏ cái thai để chia tay thì quá tàn nhẫn nên chúng tôi đành đánh liều cưới nhau trong khi chưa có một thứ gì. Cưới xong được vài tháng thì vợ tôi sinh con, hai bên gia đình vì vốn không ủng hộ (do xa quê) vả lại cũng không có tiền nên không ai giúp chuyện tiền nong. Chúng tôi cãi nhau triền miên vì không có tiền. Tôi đi làm còng lưng từ sáng tới tối không đủ tiền cho ba mẹ con cô ấy. Cô ấy thì chửi tôi bất tài, vô dụng không nuôi nổi vợ con. Nhưng nào có phải thế, vừa mới ra trường đã có hai con, kinh tế đè nặng, đi đâu xin việc người ta cũng ái ngại, lại chưa kinh nghiệm nên lương thấp là chuyện đương nhiên.
Khi con lớn hơn một chút, cô ấy gửi con cho nhà trẻ để bắt đầu đi làm. Vợ tôi đẹp nên cô ấy cũng không quá khó khăn để kiếm được một công việc. Lúc đầu tôi cũng mừng vì vợ kiếm được việc làm vì như thế cô ấy có thể san sẻ cùng tôi gánh nặng kinh tế. Tiền lương hàng tháng cô ấy đưa về cho tôi đều rất nhiều, thậm chí gấp 3,4 lần thu nhập của tôi. Không những vậy cô ấy lại có tiền trưng diện nữa. Từ ngày cô ấy đi làm, hai con tôi có điều kiện được ăn uống, chăm sóc đầy đủ hơn (tất nhiên là cô ấy thuê người chăm chứ không có ở nhà để chăm con). Nhưng rồi khi cô ấy đi tối ngày, nửa đêm mới về trong tình trạng say mèm tôi bắt đầu thấy lo lắng. Vợ tôi làm thư kí cho một ông giám đốc. Hầu như không có một ngày nào cô ấy ăn bữa cơm tối với gia đình mà toàn về khi đã rất khuya. Rồi những buổi đi "công tác" dài ngày triền miên của vợ khiến tôi nhận ra rằng đã có sự bất thường.
Tôi đã hỏi và vợ tôi dương dương tự đắc: "Anh không phải người đần để hiểu chuyện gì đang diễn ra đúng không? Kiếm tiền của thiên hạ bây giờ khó lắm, anh lại không nuôi nổi mẹ con tôi thì tôi mới phải làm cái trò mạt hạng đó, chứ nếu anh lo được cho mẹ con tôi cuộc sống sung túc thì tôi đâu đến nỗi phải bỏ chồng, bỏ con ở nhà mà đi hầu người khác". Nghe vợ nói mà tôi cay đắng lắm. Tôi yêu cầu vợ nghỉ làm nhưng cô ấy không chịu vì nghỉ là đồng nghĩa với miếng cơm manh áo của gia đình lại khổ sở. Cô ấy nói cô ấy quá hãi chuyện bữa ăn cũng phải thòm thèm rồi.
Vì thương các con, tôi đành chấp nhận để vợ "cắm sừng" (Ảnh minh họa)
Tôi biết vợ mình đã ngủ với sếp vì chỉ có như vậy cô ấy mới kiếm được nhiều tiền như thế. Tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện bỏ vợ nhưng thương hai đứa con còn chưa đi học mà bố mẹ đã chia đôi ngả nên tôi đành cam phận, chấp nhận là một thằng đàn ông hèn hạ để vợ cắm sừng. Một vài năm nữa, cô ấy có chút của nả tích cóp vào thì tôi sẽ bắt vợ tôi bỏ công việc đó. Dẫu sao tôi cũng muốn gia đình mình được êm ấm và đành chấp nhận hi sinh, chịu thiệt thòi.
Đã hơn 2 năm kể từ khi tôi biết vợ mình có quan hệ bất chính với sếp nhưng tôi vãn im lặng. Cuộc sống ỏ thành phố với quá nhiều khoản tiền và vì không muốn để con khổ nên tôi đành giả câm, giả điếc chấp nhận cho vợ lên giường với kẻ khác, hi vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu và quay về hoàn toàn bên tôi.
Tôi kể cho anh nghe câu chuyện gia đình tôi để anh thấy được rằng cuộc sống không mộng tưởng như anh nghĩ đâu. Nếu chỉ yêu nhau không thôi mà không có tiền để sính ống thì tình yêu đó cũng sẽ dần chết đi thôi. Tới lúc đó lại gằn hắt nhau không nuôi được vợ con, chỉ có anh là khổ. Bởi vậy thà tàn nhẫn một lần, bỏ ngay từ đầu để không ai phải khổ còn hơn. Tôi thành thật khuyên anh hãy cân nhắc thật kĩ! Hi vọng anh sẽ được hạnh phúc chú không giống như tôi.
Theo VNE
Trả thù tình bằng cách cưới... bố người yêu Mối hận tình nhiều khi khiến người ta làm những chuyện rồ dại, tưởng sẽ khiến 'đối phương' phải ân hận nhưng rốt cục chỉ làm tan nát trái tim mình. Không được làm vợ thì làm... mẹ kế Khi Lan bị Tùng bỏ, cái làm cô đau nhất không phải vì chuyện Tùng trăng hoa, đa tình, thay người yêu như thay...