“Lười yêu” hay cái cớ né tránh sự tổn thương
“ Lười yêu” chỉ là sự biện bạch cho nỗi sợ bị tổn thương mà thôi.
Sau chuyện tình đỗ vỡ, tự nhiên con người sinh ra cho mình một chiếc mặt nạ phòng bị, hễ có người lạ đến gần là có xu hướng lảng tránh. Khi có người quan tâm thì bắt đầu ngờ vực, liệu người ta đối với mình có thật không, hay chỉ là sự thương hại, hay là với ai họ cũng như thế.
Trong cuộc sống hay tình yêu, có phải con người gặp quá nhiều tổn thương sẽ tự động thu mình lại không? Có chăng thì cũng chỉ là sợ đau mà thôi. Khi cuộc sống khó khăn, bị chính những người mình tin tưởng quay lưng thì liệu rằng vượt qua nỗi đau ấy còn có thể tin vào ai được nữa.
Trong tình yêu cũng vậy, trước những lỗi đau ta cũng từng có hạnh phúc? Mảnh tình tan vỡ, bản thân mỗi người ban đầu sẽ lé tránh không tin đó là sự thật vẫn cố gắng làm điều gì đó để như là cứu vớt cái thứ tình cảm đang đi về phía vực thẳm. Thế nhưng, bát nước hắt đi rồi chẳng thể nào lấy được. Con người khi gặp phải tổn thương trong tình cảm sẽ cũng rơi vào trạng thái mơ hồ chưa tin vào những gì đang xảy ra, sau sự mơ hồ là sự tĩnh tâm trở lại và cuối cùng gây ra cái sự gọi là “Lười yêu”.
Cái cớ “lười yêu” chỉ là sự biện bạch cho nỗi sợ bị tổn thương mà thôi. Sau chuyện tình đỗ vỡ, tự nhiên con người sinh ra cho mình một chiếc mặt nạ phòng bị, hễ có người lạ đến gần là có xu hướng lảng tránh. Khi có người quan tâm thì bắt đầu ngờ vực, liệu người ta đối với mình có thật không, hay chỉ là sự thương hại, hay là với ai họ cũng như thế. Những câu hỏi như thế cứ luẩn quẩn trong đầu, biến ta thành một kẻ lãnh đạm thờ ơ. Rồi lại lấy lý do “lười yêu” ra biện hộ cho bản thân. Nhưng các chàng trai cô gái à, không mở lòng thì sao có người bước được vào tim ta lần nữa, làm sao có được hạnh phúc.
Video đang HOT
Đừng lấy lý do “lười yêu” biện minh cho nỗi sợ hãi bị tổn thương. Bởi lẽ, đau một lần không có nghĩa là sẽ không có được hạnh phúc. Hãy mở lòng mình nhé, cởi mở hơn để thấy tâm hồn vui vẻ. Thu mình lại chỉ khiến bản thân bị cô lập, dần dần trở nên xấu tính và già nua.
Theo iBlog
Mình chia tay, anh thì hạnh phúc, em thì lười yêu...
Cũng qua rồi anh nhỉ? Cái tháng ngày của yêu thương, của quan tâm, của chỉ anh và em ấy.
Chia tay, Anh thì Hạnh phúc - Em thì trở nên lười yêu thương. Lười yêu thương chính bản thân, lười chăm chút cho bản thân, và cũng lười đón nhận tình cảm của người khác dành cho mình.
Chia tay, chắc em cũng không còn là mối bận tâm của anh nữa. Cuộc sống của em chắc cũng không còn đáng để anh lo nghĩ tới, thói quen của em, chuyện học hành, công việc của em.. tất cả giờ có lẽ nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới anh nữa. Bởi: Anh đã có cuộc sống riêng và mối quan tâm khác không phải là em.
Mỗi ngày trôi qua, em vẫn tự nhủ với mình rằng phải sống thật tốt, phải thật mạnh mẽ, em phải là cô gái thật thành công... phải luôn cười thật tươi để có thể quên đi những gì không đáng nhớ và bắt đầu lại từ đầu. Không quan tâm tới người cũ - chuyện cũ... ấy vậy mà?
Em lại chẳng thể làm được. Con đường từ trường về nhà, từ nơi làm thêm về đều in dấu chân anh, nụ cười và những câu chuyện đã theo em suốt bao ngày.
Những lúc đeo tai phone nghe một bài hát buồn, nước mắt em lại rơi. Em chẳng hiểu sao nữa, dần quen với cảm giác một mình, dần làm bạn với bóng đêm nhiều hơn, dần dần xa dần với các mối quan hệ,tình cảm " trai gái".
Như con mèo lười vậy, chẳng biết từ lúc nào mọi cảm giác trong em dường như tan biến theo bước chân anh. Em dường như chẳng buồn để ý tới những lời tán tỉnh, hay hẹn hò của những người khác giới với em. Tự nhiên, em cảm thấy mọi thứ giờ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Em lười với tất cả, lười cười, lười quan tâm những người đàn ông đang muốn quan tâm và xoa dịu nỗi đau cho em. Em thấy mình hời hợt, đôi khi cũng thấy mình độc ác nữa... Em có thể phớt lờ, thờ ơ.. có thể giận dỗi, có thể cáu gắt với tất cả những sự quan tâm đó, xem đó là phiền toái làm em không vui. Em dần quen với cảm giác một mình. Một mình đi thật chậm trên đường nghe những bản nhạc buồn, một mình lặng lẽ lướt Face book theo dõi cuộc sống của anh hằng ngày, một mình xem lại những tấm hình chung của hai đứa. Và một mình khóc và gạt đi thật nhẹ nước mắt. Một mình!
Anh giờ này, có lẽ đang thật hạnh phúc. Chắc là thế, phải không anh. Mọi lúc em đều tưởng tượng ra. Hai người đang trò chuyện tại một quán quen nào đó thật lãng mạn, cùng nhau ăn những đồ ăn vặt ven đường cười nói thật vui vẻ, hay đang chat, nói chuyện với nhau thật tình cảm. Thật vui phải không anh? Hạnh phúc thật anh nhỉ?
Em đều cảm nhận được điều đó qua ánh mắt, nụ cười...của anh và người ấy trong những tấm hình chụp chung... em đều theo dõi và chẳng biết làm gì ngoài mỉm cười nhẹ cho qua.
Sẽ nhanh thôi mà, em sẽ quên được anh. Quên đi tất cả, và quên đi nỗi đau " khốn nạn" em đang gặp phải. Em lại sẽ mạnh mẽ được thôi.
Có lẽ, phận quá mỏng nên không giữ được nhau. Có lẽ... chúng ta cần học nhiều điều để có thể nói được tiếng yêu, có thể chân trọng mọi thứ.
" Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc - chỉ vậy thôi...!"
Theo iBlog
Có những lúc ta bỗng thấy... lười yêu! Lười yêu, ta chỉ muốn quanh quẩn với bạn bè, lê la ăn uống, tìm quên trong cà phê, thậm chí là bia rượu. Tự thấy cuộc sống như vậy có vẻ đủ rồi, không cần thêm. Sáng tối tự đi tự về không cần ai đưa đón, lúc buồn ngồi gõ gõ viết viết chẳng cần nhõng nhẽo với ai. Bỗng thấy...