Lúc trả tiền là anh ra nghe điện thoại
Cái ‘chiêu thức’ đi nghe điện thoại, đi vệ sinh đúng lúc tính tiền đó của anh còn tái diễn nhiều lần, ngay cả với tôi.
Chào các bạn. Tôi gặp một trường hợp như thế này, thật là ngại quá đi mất. Nói ra thì đúng là &’vạch áo cho người xem lưng’ nhưng mà không nói thì không thể nào giải tỏa được nỗi bức xúc trong lòng.
Chuyện là, tôi và người yêu, yêu nhau đã được gần 1 năm. Thời gian đầu, anh ta tán tỉnh tôi rất nhiệt tình, chu đáo. Những ngày đi uống nước, xem phim, anh ta đều chủ động trả tiền, thậm chí còn mua cho tôi rất nhiều đồ ăn, không ngại chuyện tốn kém. Tính tôi thì thích người phóng khoáng, nếu là người rộng rãi với bạn bè của tôi thì càng tốt. Nhưng thời gian tán nhau, chúng tôi cũng chỉ đi hai, ít khi có người ngoài đi cùng, vì còn có nhiều chuyện riêng để tâm sự, đi đông có lẽ anh cũng không thích. Thế nên, đa phần các cuộc vui chỉ có tôi và anh.
Dần dần, thấy anh cũng ân cần nên tôi nhận lời yêu. Bạn bè biết tôi có bạn trai nên ra sức bắt tôi đi giới thiệu. Thế là, lần ấy, khi bạn bè gọi tới liên hoan, tôi cũng đưa anh ta đi cùng. Cũng không quá đông người, chỉ tầm 4-5 người là cùng, nên lần ấy, tôi xác định sẽ mời mọi người. Tất nhiên, người trả sẽ là anh, vì tôi muốn anh mua mặt cho tôi, vả lại ra mắt bạn bè tôi thì cũng nên thế.
Nhưng thật ngại, sau khi ăn uống xong, cô chủ quán tính tiền thì anh lại có điện thoại. Thế là, sợ bạn bè nghĩ ngợi, tôi lập tức rút ví ra trả. Sau khi trả xong thì anh vào bàn ngồi và gọi thanh toán, nhưng tôi nói đã trả rồi. Thế là anh tỏ vẻ ái ngại.
Cái chiêu thức đi nghe điện thoại, đi vệ sinh đúng lúc tính tiền đó của anh còn tái diễn vài lần. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lần đó là lần đầu nên tôi cũng chưa nghĩ gì, tin đó là do anh bận điện thoại thật. Sau đó hơn 1 tháng, bạn bè có rủ tôi đi họp lớp, và yêu cầu dẫn theo &’file đính kèm’. Tất nhiên là có anh. Họp lớp thì đông, mọi người tính chia chác, ai có người yêu đi cùng thì phải góp gấp đôi. Lúc đó, anh có đưa ví cho tôi nói tôi trả, rồi anh lại đi đâu đó. Nhưng vì mới yêu nên tôi ngại, không dám tiêu tiền của anh, vì thế tôi đã tự động rút tiền của mình ra đưa.
Tiệc tàn, còn lại vài người bạn thân đi cà phê với nhau. Lúc ngồi quán cà phê uống, mọi người đều trêu tôi và anh, nói tôi phải giới thiệu hẳn hoi, có lễ ra mắt đàng hoàng. Lúc này, anh cũng đon đả chào hỏi mọi người. Nhưng tới khi ra về, lần này, khi tính tiền, anh không nghe điện thoại mà nói muốn đi vệ sinh. Nhưng anh không đưa ví. Lúc đó, tôi chẳng có đủ tiền trong người, đợi anh mãi không ra. Tôi chẳng biết ăn nói thế nào, thế là một cô bạn trong đám đó tự động rút tiền ra trả. Trời ơi, tôi đỏ mặt tía tai, ái ngại vô cùng, không biết chui đi đâu được. Không biết, người khác có hiểu cho tôi không chứ tôi đã gặp 2 lần rồi, tôi không thể nào thông cảm.
Cái chiêu thức đi nghe điện thoại, đi vệ sinh đúng lúc tính tiền đó của anh còn tái diễn vài lần. Sau này, anh còn dở bài đó ngay cả khi đi riêng với tôi. Tôi nghĩ mà chán nản vô cùng. Liệu có phải là anh ta chính là kẻ ki bo chính hiệu? Tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không, các bạn cho tôi lời khuyên với? Có chị em nào cũng gặp trường hợp như tôi lúc này không, nếu có mách cho tôi nước đi nào…
Theo VNE
Có nên chia tay người yêu quá... tính toán chi ly?
Trước khi yêu tôi luôn nghĩ chỉ cần tình yêu là đủ, tiền bạc không quan trọng bằng nhưng chính nó lại khiến tình yêu của tôi có nguy cơ tan vỡ.
Anh đến với tôi tình cờ trong một lần gặp nhau ở trường Đại học. Anh vui tính, hóm hỉnh, lại là người nhà quê nên có chút chân chất, thật thà. Tôi yêu anh vì những điều giản dị ấy.
Vì anh cũng không khá giả gì nên tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi gì ghê gớm cả, yêu anh tôi luôn cố gắng san sẻ những mệt nhoài, những bận rộn của anh. Vậy nhưng càng ngày anh càng bộc lộ bản tính keo kiệt, bủn xỉn, chi ly từng tí một.
Anh ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác. Anh chỉ có 2 cái áo, một cái áo kẻ và một cái sơ mi trắng để đi làm. Một tuần anh thay phiên nhau mặc hai áo ấy, áo kẻ thì nhăn nhúm còn áo trắng thì đã đen cả viền áo. Khi tôi nhắc bảo anh mua thêm áo nữa đi thì anh hét toáng lên rằng như thế lãng phí, chỉ cần hai áo là đủ rồi.
Cả tuần anh với tôi chỉ hẹn hò nhau một lần. Có tháng chỉ gặp mấy tiếng vì anh sợ đi chơi sẽ tốn kém. Tôi chỉ cần gặp anh cho đỡ nhớ là được rồi nhưng anh luôn lấy cớ là bận công việc. Có hôm mãi mới gặp được anh, tôi rủ anh đi ăn vịt nướng, anh bảo "ăn cái đấy đắt lắm, lại đang mùa dịch cúm nữa, ăn bún đậu mắm tôm cho lành".
Còn nước thì về nhà mà uống, uống trà đá làm gì cho mất thêm mấy nghìn tiền oan. Có lần đi chơi, anh thủ sẵn chai nước khoáng nhỏ, anh tính "một chai này có 5 ngàn thôi, chúng mình uống thoải mái, khi nào hết thì thôi, còn hơn hai cốc trà đá đã 6 ngàn rồi, uống không hết cũng phải bỏ đi".
Lúc đầu tôi thấy vì mới ra trường đi làm, chưa có tiền nhiều nên cũng thấy có lý, nhưng khi lương anh được tăng, mỗi tháng cũng được gần chục triệu, tôi mới thấy anh sống quá tằn tiện, keo kiệt. Đến phòng anh chơi, thấy giấy vệ sinh hết, tôi bảo anh mua nhưng anh cười hề hề rồi bảo "đợi mai lên công ty anh lấy về luôn, đỡ tốn mấy chục nghìn, giờ dùng tạm giấy loại đã".
Ảnh minh họa
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, độc thân mà đã thế này thì tôi không hiểu sau này lấy vợ anh sẽ thế nào. Một năm có vài ngày lễ dành cho phụ nữ nhưng chả bao giờ anh tặng quà gì, chỉ nhắn tin chúc mừng qua loa. Tôi lúc đầu im lặng nhưng sau thấy tủi thân quá cũng khóc lóc bảo anh vô tâm. Vậy mà anh cáu tôi rồi bảo còn cái thời tán tỉnh nữa đâu mà tặng quà. Hôm 8/3 vừa rồi, tự dưng tôi thấy anh có hộp quà cho mình, đang vui mừng hí hửng nghĩ tại sao anh bỗng dưng "thoáng" thế, hỏi ra thì mới biết là đó là đồ khuyến mại, giảm giá 60% nên anh mới dám mua đấy, trong khi tôi nhìn giá của món đồ ấy chỉ gần 100 nghìn.
Tôi bắt đầu thấy bực mình với cách sống ấy của anh, góp ý thì anh bảo tôi "ăn mày mà đòi xôi gấc", chưa giàu đã tỏ vẻ này nọ. Tôi thực sự chỉ muốn anh sống thoải mái, hưởng thụ cuộc sống một chút chứ không phải muốn anh phung phí cái gì cả. Thu nhập cũng đã dần ổn định mà sao anh vẫn giữ cách chi tiêu ti tiện như vậy?
Có lần đi mua đồ ăn với anh, đi qua cửa hàng tạp hóa anh muốn mua bánh mỳ. Nhưng rồi lại cãi nhau ỏm tỏi với bác chủ cửa hàng. Chuyện là cái bánh mỳ thường ngày anh mua 4 nghìn mà sao giờ bác ấy bán 4 nghìn rưỡi. Bác bảo tăng giá rồi nhưng anh hét toáng lên là "đừng lấy lý do xăng tăng mà tăng giá như thế, 5 trăm đồng cũng là tiền cả đấy, không dễ mà "ăn" được tiền của thằng này đâu". Mọi người xung quanh ai cũng trố mắt và thì thầm về anh. Tôi thấy xấu hổ quá nên bảo anh đi, không mua hàng này thì mua hàng khác.
Rồi còn nhiều chuyện nữa khiến tôi thấy mệt mỏi. Mỗi lần tôi có quần áo mới là anh phải hỏi giá tiền, hơi đắt một tí anh sẽ mắng nhiếc bảo tôi là đồ tiểu thư, rồi điều tra tiền đâu mà mua được thứ ấy. Qua nhà anh ăn cơm thì có hôm chỉ có 2 quả trứng luộc với bát nước mắm cùng món rau muống luộc, anh bảo "ăn no là được, ăn thịt dễ béo lắm".
Nhiều lần tôi nói chuyện chân thành với anh nhưng anh không tiếc lời hằn học, còn dặn tôi rằng đi chơi với bạn bè, sắp tàn cuộc thì nên về sớm để đỡ phải trả tiền, còn người ta bắt trả thì cứ bảo quên đưa tiền đi, mua đồ thì nên mua cái rẻ nhất, ăn uống thì bớt ăn ngon đi, khổ một tí cũng chẳng chết ai,...
Tôi thấy kiếm tiền để tiêu, để sống đủ đầy chứ không phải dành tiền rồi tiêu chi ly từng tí một như vậy. Cách đây ít ngày, chúng tôi to tiếng với nhau cũng vì chuyện tiền nong này. Sau hai ngày không gặp, nhắn tin hay gọi điện, anh đến chỗ tôi ở, tôi cứ nghĩ anh đến để làm lành nhưng tôi đã nhầm. Anh đưa tôi một cuốn sổ nhỏ là bảng thống kê ăn uống từ trước đến giờ, anh bảo tôi chia đôi số tiền ấy và trả lại cho anh... Tôi rất bực mình, trả hết cho anh toàn bộ số tiền ấy chẳng cần chia chác gì nữa. Tôi đã định chia tay nhưng vẫn chưa nói ra vì thú thực tôi cũng yêu anh nhiều, anh lại là mối tình đầu, là nguồn động viên tinh thần rất lớn cho tôi từ trước tới nay. Tôi nên làm gì lúc này cho phải?
Theo Tiin.vn
Phát ớn vì chồng ngày đêm rao giảng bài ca tiết kiệm Ngày đầu tiên sau khi cưới, chồng bắt vợ ngồi im nghe chồng rao giảng một bài về đức tính tiết kiệm. Và rằng chồng bảo ghét nhất người phụ nữ nào không biết tiết kiệm, vun vén cho gia đình, ăn hoang tiêu hoang, phá gia chi tử. Ngày xưa chồng chọn người yêu kĩ lắm. Anh em, bạn bè xúm vào...