Lúc tôi nhận ra tình cảm của vợ thì đã muộn
Lúc đầu tôi đánh vợ ít, dần dần cứ lệch một cái là lại đánh vợ, lúc thì ngoài đường, lúc ở trong nhà, chỉ nghe thấy tiếng vợ kêu nghe mà nhói lòng.
Em ngày trước gầy và đen lắm, được cái tính hay lam hay làm, chăm chỉ, từ bé đã biết theo mẹ đi buôn hoa quả tận các khu chợ ở Thái Bình. Đến tuổi phải lấy chồng, em không buôn hoa quả như trước mà giờ ở nhà chồng bán hàng ăn với quản lý quán game. Nói đến tôi thì mới 20-21 đã vập vào yêu đương, cũng vì thế chẳng học hành đến nơi đến chốn, chúng tôi cũng yêu thương nhau được 5-6 năm, trải qua bao biến cố. Mẹ tôi không thích cô con dâu tương lai lắm vì lúc hai đứa còn yêu đã bao phen khiến bà phải rơi lệ với cách hành xử của con trai. Rồi đùng một cái em có bầu và chúng tôi được bố mẹ cho cưới.
Những năm đầu cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ rất hạnh phúc, về phía mẹ tôi cũng ừ thôi “con đầu cháu sớm” vợ chồng cũng hạnh phúc nên mừng, nguôi ngoai phần nào. Bà chăm bẵm con dâu suốt tháng trời để con có sữa cho cháu. Rồi hạnh phúc hơn nữa khi con dâu sinh thêm đứa cháu thứ hai cho bà, đó là một đứa cháu trai. Nhìn chúng tôi ríu rít, dù bà nhiều lúc cũng mệt mỏi nhưng cũng chóng quên đi mà lao vào chăm cháu cùng con cái.
Hạnh phúc là thế, chỉ có thế nhưng cuộc đời thật nhiều chuyện không đâu với đâu. Mẹ chồng con dâu xưa đến nay chả phải nói ai cũng vậy. Bà là một người kỹ tính và rất sạch sẽ, trong khi đó phần thì công việc kinh doanh rồi con cái chiếm gần như hết thời gian của con dâu nên thỉnh thoảng lại: “Cái bỉm thay ra không vứt đi để đây ai hầu, mày cứ quen cái thói ở quê lên, nhắc bao lần rồi, nuôi con phải xyz…”. Thôi thì bà mắng cũng được miễn sao hiểu ý bà là đang nhắc nhở. Bản thân tôi từ ngày lấy vợ vẫn giữ nguyên cái phong cách game thủ, con khóc ngặt nhưng vẫn phải chơi hết ván đã. Sướng hơn nữa, tôi ăn có người hầu, ngủ có người ru, con khóc đêm thì bố vẫn đang ngáy.
Vợ chắc quá tải công việc nên hay quên nhiều hơn khiến mẹ chồng kỹ tính lại càng bực mỗi khi con dâu không gọn gàng, bừa bãi, bẩn thỉu. Lâu dần chắc em cũng khó chịu vì nghĩ bản thân có chơi đâu, làm hục mặt ra nuôi hai con nhỏ lại thêm cả tôi nữa nên em tâm sự : “Mẹ anh thế này thế nọ, em làm có thế thôi mà mẹ như thế”. Khổ một cái, tôi chả dám ý kiến, lại đứng giữa loay hoay không biết làm sao nên lâu dần… kệ. Thói quen ăn chơi, ỷ lại khiến tôi chỉ biết ra lệnh và vợ phải làm theo, cứ nghĩ là vợ rồi thì phải thế. Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, tôi vẫn chơi, vợ vẫn phải làm.
5 năm trôi qua khi con gái lên 5, con trai lên 4 thì có một biến cố xảy ra. Mẹ tôi cũng chỉ muốn kinh tế gia đình khá lên nên đã mạo hiểm đầu tư làm ăn lớn, định mẻ này thành công bà sẽ mua nhà cho hai vợ chồng ở riêng chứ nhất quyết không ở cùng. Cũng chỉ vì lý do con dâu ăn ở bừa bãi bẩn thỉu, bà đã phải hướng dẫn quá nhiều, mắng quá nhiều nên mệt mỏi thật sự. Rồi gia đình làm ăn đổ bể, các dự định lớn phải dừng lại, căn nhà tập thể phải bán đi để trang trải, cũng may là trước khi đổ bể bà đã kịp mua một căn tầng một cùng khu tập thể của nhà cũ. Cả nhà xuống đó ăn ở một thời gian nhưng chuyện nàng dâu mẹ chồng vẫn không cải thiện, cộng thêm việc tôi vẫn tuổi ăn tuổi chơi nên bà bảo phải đi thuê nhà mà sống, hàng tháng bà sẽ hỗ trợ. Một thời gian sau hai vợ chồng tôi lại xuống ở cùng bà để đoàn tụ, các cháu gần bà cho vui.
Cuộc sống lại tiếp diễn với những lời mắng và hành vi đánh vợ của tôi, đầu tiên thì ít, dần dần cứ lệch một cái là tôi đánh vợ, lúc thì ngoài đường, lúc ở trong nhà, chỉ nghe thấy tiếng vợ kêu nghe mà nhói lòng. Rồi chuyện gì đến đã phải đến, vợ chồng tôi nghĩ đến việc chấm dứt, phụ nữ mà, khi còn chịu được thì em vẫn cho qua và lại tiếp tục làm lụng, tiếp tục yêu thương, tha thứ cho chồng. Tôi không biết điều, vẫn nhiều lần đối xử tệ với vợ, cho đến khi chúng tôi nói chuyện nghiêm túc và em muốn giải thoát. Tôi chợt bừng tỉnh, ân hận, có viên ngọc quý trong tay mà giờ sắp mất mới hiểu được tình cảm của vợ, sức chịu đựng của em đã muộn.
Tôi níu kéo, vợ không nói cũng chả buồn tiếp tục sống nhưng tình cảm dành cho chồng không còn nhiều và giờ đây người khổ sở không phải là em mà là tôi. Tôi cầu xin vợ tha thứ, không biết vợ còn yêu thương tôi không.
Video đang HOT
Gửi vợ! Hãy tha thứ cho lỗi lầm của anh. Có lẽ anh sẽ cố gắng để em cảm thấy không cô đơn trong ngôi nhà này. Anh biết mình đã sai, xin hãy để sai lầm này dằn vặt anh đến cuối đời. Hãy làm vợ anh thêm một lần nữa em nhé, để anh cảm thấy nhẹ lòng, dẫu biết rằng trước giờ em chưa có ngày nào thật sự hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng sẽ thật bất công khi em không cho anh cơ hội để bù đắp. Em hãy mở lòng một lần nữa để anh có thể lo lắng cho em và các con.
Theo Vnexpress
Tôi đã giết chết tình yêu như thế đấy!
Con sóng kia có mỏi mệt không khi cứ tiếp tục xô bờ? Em có mỏi mệt không khi cứ yêu tôi mà chỉ nhận được sự lạnh lùng? Câu trả lời giản đơn mà sao khi đã mất em tôi mới nhận ra?
Con trai càng lạnh lùng con gái càng yêu. Nhiều lúc nhớ em phát cuồng nhưng tôi chẳng bao giờ gọi điện hay nhắn tin trước, chỉ chờ đợi em. Nhiều lúc em thấy tôi quá lạnh lùng mà giận dỗi, đòi chia tay, tôi cũng không hề níu kéo. Em cứ tự gần, tự xa, tự yêu, tự chia tay rồi lại tự về bên tôi.Trên bãi biển vắng vào đêm, chỉ có mình tôi...
Cũng nơi này năm xưa, có hai chiếc bóng in trên cát. Bóng em ngả trên vai bóng tôi, dịu dàng như trong một bức vẽ tình yêu, lung linh trên sóng trăng.
Ngày đó em đến bên tôi như cơn sóng nhẹ, tràn trong thương nhớ. Tôi yêu em đấy, yêu rất nhiều bởi em làm trái tim băng giá của tôi trở nên khó chịu. Tôi chỉ biết rằng tôi cần phải giữ em bên cạnh cho đến hết cuộc đời tôi.
Em sôi nổi nhiệt thành như sóng lúc triều dâng, nồng nàn như ánh trăng trong đêm vắng, xa gần bất chợt như con gió đổi chiều. Cái cách em chạm khẽ vào đời tôi cũng lung linh như thế khiến mỗi ngày tôi càng cảm thấy không thể rời xa em.
Mặc cho em vô tư yêu thương và hạnh phúc, mặc cho em dỗi hờn rồi lại tự đến làm lành, tôi luôn có kế hoạch trong đầu là phải làm cho em yêu tôi đến mức không thể rời xa tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy những điều mình làm để em say mê thật sự đã có tác dụng. Mỗi ngày tôi mải mê với hoạch định của mình, không buồn để ý đến cảm giác của em.
Có lần em chia tay tôi vì lý do: Vì sao em nhắn tin cho anh mà anh không nhắn lại? Vì sao anh bảo sẽ gọi lại cho em rồi mất tích luôn mấy ngày? Nếu em không chủ động thì anh cũng lặng im rồi quên em luôn phải không?
Tôi lạnh lùng trả lời em rằng, đó là cách em lựa chọn, tôi tôn trọng mọi điều em làm, mọi thứ em quyết định. Tôi biết thái độ này sẽ khiến em mơ hồ, đau khổ nhưng không thể xa rời tôi được.
Và đúng như tôi nghĩ, chỉ được 2 ngày em lại tìm đến tôi, nước mắt tràn trên bờ mi, buồn tủi đến vô cùng. Tôi lại ôm lấy em yêu thương cho hết những ngày nhung nhớ.
Có lần em chia tay tôi vì em ốm nằm viện mấy ngày mà tôi không đến thăm. Tôi nói với em tôi bận, và em cũng chỉ bị cảm thôi, có gì lớn lao đâu.
Khi em ra viện, em tự đến tìm tôi trách móc, đòi chia tay. Tôi lạnh lùng để em về, lại là do em lựa chọn.
Không biết từ lúc yêu em, em đã đòi chia tay đến bao lần, và lần nào em cũng vì yêu tôi mà quay trở lại. Tôi cứ nghĩ, em chẳng bao giờ có thể xa tôi.
Thế rồi một ngày em nói với tôi: "Em không muốn làm kẻ đi ăn xin mãi trong tình yêu. Ly rượu em luôn phải tự rót ra rồi tự uống cạn. Say thì có say đấy, nhưng cũng có ngày rượu cũng không làm em say được nữa, đó là khi cơ thể đã tự thích nghi...".
Tôi để em đi, không một lời níu kéo. Rồi em sẽ lại quay về...
Hai ngày trôi qua, một tuần trôi qua, một tháng...
Em không quay về, còn tôi đã mờ mắt vì nhìn điện thoại chờ cuộc gọi của em.
Tôi cuống cuồng nhận ra tôi không thể sống tiếp mà không có em bên cạnh. Tôi đi tìm em.
Em vẫn ở đó, vẫn mỉm cười với tôi nhưng ánh mắt đã trở nên xa lạ. "Anh đã giết chết tình yêu của em mất rồi, bây giờ một cái mầm nhỏ xíu cũng không còn mọc lên được nữa. Hãy để em ra đi".
Tôi nói với em tất cả âm mưu của mình, tôi làm tất cả chỉ để giữ em ở bên tôi mãi mãi. Em nghe xong lạnh lùng nói: "Anh đã biến tình yêu thành một cuộc thí nghiệm, lúc thành công thì anh cười, lúc thất bại thì anh nên chấp nhận kết quả của nó".
Giờ đây ngồi một mình trên biển, tôi tự hỏi con sóng kia có mỏi mệt không khi cứ tiếp tục xô bờ? Em có mỏi mệt không khi cứ yêu tôi mà chỉ nhận được sự lạnh lùng? Câu trả lời giản đơn mà sao khi đã mất em tôi mới nhận ra?
Hạnh phúc của bờ cát là được sóng xô, tôi mải mê làm bờ cát mà quên đi cái mỏi mệt của con sóng. Nếu có thể một lần em còn đứng đợi, tôi nguyện một đời làm sóng xô...
Vũ Minh
Sau bao lần lạc bước Số phận đã cho chúng tôi có nhau từ thuở nào nhưng nay chúng tôi mới nhận ra, sau bao lần lạc bước. Ảnh mang tính minh họa Ba mẹ chúng tôi là bạn thân. Anh hơn tôi hai tuổi. Mẹ tôi kể, lúc sinh ra tôi là con gái, hai người cha đã cụng ly hứa hẹn sau này làm sui gia....