Lúc nào không còn yêu em sẽ ra đi
Đêm qua nỗi nhớ anh lại làm cho em lặp lại điều sai lầm. Em nhắn tin cho anh khi em vừa từ chối một lời cầu hôn của người yêu em. Em thú nhận rằng em không thể nào quên anh được.
Em nói thật với anh ấy rằng số phận của em chỉ có vậy mà thôi. Rằng suốt cuộc đời này em không được lấy chồng, không thể thêm lần thứ hai biết yêu thương. Rằng em đã quyết định sống mãi như thế này cho đến lúc nào đó không còn tiếp tục được nữa…em sẽ ra đi. Em định khóc nhưng kịp ngăn không cho nước mắt chảy ra vì em em sợ lắm những lúc ấy em chỉ có một mình. Anh ấy đã chờ đợi dù không biết bao lần em phũ phàng từ chối. Hôm qua anh ấy lại lần nữa nói với chuyện tình cảm từ ngày xưa, em vẫn không nhận lời vì lẽ đơn giản em chưa quên anh và vì em không thể nào yêu anh ấy. Những lúc buồn làm cho lòng em trống vắng và em nhắn tin cho bất kỳ một ai có thể sẵn sàng nhắn tin trả lời em.
Anh ấy luôn là người nghe em tâm sự, luôn sẵn sàng gọi điện tâm sự với em hàng tiếng đồng hồ, sẵn sàng gửi tin nhắn cho em lúc em cần nhưng tại sao em không thể làm được những gì em muốn làm kể cả sự trả ơn anh ấy. Em nói em không thể quên anh dù đã gần 3 năm trôi qua. Rằng người xưa đã mang theo cuộc sống của em ra đi rồi, em giờ chỉ có thể sống mãi thế này thôi. Anh ấy hỏi : Sao em ác thế? Sao em quá đáng vậy? Tại sao không thể nhấc máy nghe anh ấy nói một lần. Em không thể, em không thể bấm nút để nghe những điều anh ấy muốn tâm sự. Từ khi anh đi em đã không còn muốn nghe điện thoại, em không thích nghe tiếng nói từ chiếc điện thoại phát ra. Em chỉ nhắn tin và biết nhắn tin thật nhiều, thật nhanh. Tình yêu dành cho anh ngày lại ngày với em tính bằng phép nhân nhưng với anh lại trừ đi, chia ra gấp bao nhiêu lần với anh. Ngày đó sao khi em muốn về xin lỗi anh, anh lại hỏi “về để làm gì”? Em đã nhớ anh rất nhiều mà! Anh có biết những ngày xa anh đó là những ngày không dễ dàng gì với em không anh?
Giờ đây, khi tình yêu đã không còn trong anh thì lại là lúc em yêu thương nhiều hơn lúc nào hết. Đến khi nào vết thương lòng không thể kìm máu nữa, khi em thấy nỗi nhớ anh trở thành mệt mỏi, khi em không còn sống nổi vì yêu thương…chỉ khi nào em không thể tiếp tục yêu và nghĩ về anh nữa thì em sẽ ra đi, ra đi mãi mãi anh hiểu chứ? Anh đâu cần lặng im, anh đâu cần phải tắt máy để không phải nghe nỗi lòng em chứ? Em sẽ thế này, mãi thế này, anh có vui không? Đọc dòng tin nhắn của anh ấy “Em thật quá đáng. Anh không thể chờ đợi thêm nữa rồi”. Em nói với anh ấy rằng anh hãy lấy vợ đi, hãy quyết định cuộc sống và hạnh phúc của riêng anh và những quyết định đó không phụ thuộc vào em, được chứ?”.
Em chưa khi nào cho anh ấy cơ hội chờ đợi nhưng không ít lần đã cho anh ấy hy vọng, một nguồn hy vọng ảo mà lúc này em thấy mình có lỗi nhiều quá! Con người ta có bao nhiêu sự kiêu căng, có bao nhiêu lòng tự trọng vậy anh? Vậy mà sao em không thể nào có được những điều ấy. Cũng như anh ấy vì tình yêu dành cho em mà đánh mất lòng tự trọng. Có phải vì thế mà em không thể nào im lặng trước mỗi tin nhắn, mỗi cuộc điện thoại liên lạc của anh ấy? Có phải vì thế mà em mắc sai lầm, có phải vì thế mà cho anh ấy niềm hy vọng mong manh. Anh thật nhẫn tâm khi bỏ em lại một mình, thật nhẫn tâm khi để em sống như thế này. Anh không thể giúp em được sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh để em chết lặng một mình
Vậy là sau tất cả những gì em làm, những gì em tạo dựng cho tình yêu của hai ta,vậy mà cũng không sao thay đổi và níu giữ bước chân anh ở lại. Anh đã ra đi trong khi em chết lặng một mình.
Không có điều gì có thể khiến anh thay đổi sao anh? Phải chăng tình yêu lâu nay em giành cho anh không đủ mạnh để giữ anh ở lại. Chẳng lẽ đối với anh bây giờ không có điều gì có giá trị hơn tiền và tiền nữa hay sao? Trước đây khi yêu anh, em thật sự thừa nhận là mình đã mù quáng cung phụng chiều chuộng và tin anh như tin một vị thần, để rồi anh không thật lòng thật dạ khi bên em.
Khi cần thì anh vồn vã, nhưng lúc không cần thì anh bỏ quên em như một món đồ chơi cũ kỹ. Nhưng tại sao em vẫn cứ yêu vẫn cứ tin anh một cách mù quáng, vẫn hi vọng tình yêu của mình sẽ thay đổi được trái tim băng giá của anh. Nhưng hôm nay anh ơi, mọi thứ kết thúc thật rồi khi em đã quá mệt mỏi khi không thể bước tiếp nữa. Em đã để lòng mình buộc phải chấp nhận việc xa anh. Xa mãi mãi! Đau lòng lắm nhưng em biết làm gì hơn nữa, nếu cứ giữ anh lại bên mình điều đó chỉ sẽ làm hại cả hai ta.
Anh không thật sự sống với con người của anh, không đối đầu với những gì mà anh gây ra, chỉ phụ thuộc hoàn toàn vào đôi tay, bờ vai yếu mềm của em. Em mệt mỏi quá anh ơi, mệt mỏi thật sự rồi. Dù lòng em có đau đến mấy, có còn yêu anh đến mấy nhưng có lẽ em đã lựa chọn đúng. Em mong anh sớm tỉnh ngộ và quay về.
Về nhé anh nếu anh mệt mỏi và thật sự nhận ra sai lầm, em sẽ luôn chờ anh và mở rộng vòng tay đón anh quay về Mãi mãi yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một lần nữa em đã rời xa anh Gửi ttbachthao@yahoo.com Bạch Thảo đáng yêu của anh! Câu nói ấy giờ nghe quen thuộc quá nhưng chắc đây cũng là lần cuối cùng anh còn cơ hội để nói lên điều đó. Đã một năm qua, ngày tình yêu của anh bắt đầu ở nơi em cho đến bây giờ cũng chỉ là mới bắt đầu. Từ khi yêu em, anh như...