Lúc nào cần “giải tỏa” anh lại gọi tôi vào khách sạn
Đến khi về, anh không một lời hỏi han, xem như không hề quen biết. Biến mất vài ngày sau, anh cần thì mới lại gọi tôi.
Đây không phải là lần duy nhất tôi viết những lời tâm sự để gửi đến chuyên mục. Mỗi lần là một câu chuyện buồn. Và lần này tôi xin chia sẻ về mối tình ngắn ngủi với người kém hơn tôi gần 2 tuổi.
Một buổi tối tôi đang đi trên đường thì bất ngờ một anh chàng nom cũng điển trai, có vẻ công tử phóng xe lên giới thiệu và xin làm quen với tôi.
Ban đầu anh nghĩ tôi ít tuổi hơn anh. Cái chuyện đàn ông con trai chọc ghẹo, làm quen với con gái trên đường đối với tôi không gì là xa lạ. Nhưng chỉ duy nhất với anh, lại là một thứ cảm giác khác lạ, không giống những người khác.
Cách làm quen của anh theo tôi cảm nhận khi đó có một sự chân thành, nghiêm túc. Tôi cứ ngỡ chuyện sẽ chỉ vậy thôi và không bao giờ gặp lại người đó nữa. Nhưng thật bất ngờ, khoảng 3 ngày sau đó, một tin nhắn được gửi đến tôi. Là anh.
Đọc những dòng tin nhắn ấy của anh tôi cảm thấy rất ấn tượng, vui vẻ. Anh nói rằng cứ tưởng tôi ít tuổi hơn anh nên khi biết tôi nhiều tuổi hơn dù có đôi chút hụt hẫng nhưng vẫn muốn làm quen.
Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì ngỡ như đó là duyên số, nghĩ rằng có lẽ mình đã tìm thấy hạnh phúc đích thực sau những đổ vỡ trước đó, mà không hề biết, đó chẳng qua là một trò đùa của anh.
Khoảng thời gian đó, anh và tôi liên tục nhắn tin, gọi điện cho nhau. Rồi một thời gian sau, anh rủ tôi đi ăn, cà phê. Tán tỉnh nhau đến khoảng 2 tuần sau thì tôi chính thức nhận lời yêu anh.
Vì không còn trẻ nữa (tôi đã 29 tuổi) nên tôi xem đó như một cuộc gặp gỡ định mệnh mà số phận đưa đẩy tôi gặp được một người khá hoàn hảo như anh.
Tôi hơn anh 2 tuổi thì anh vẫn sẽ quyết tâm yêu và muốn cưới, dù bố mẹ anh không thích anh yêu người hơn tuổi. Anh đưa ra những lời nói hết sức chân thành mà đối với tôi, một người luôn cảnh giác, đa nghi cũng phải tin tưởng và hy vọng ở anh rất nhiều.
Nhưng cũng không lâu sau đó, tôi mới nhận ra bộ mặt thật của anh. Chỉ sau khi tôi nhận lời yêu, anh thay đổi thái độ rất nhanh.
Video đang HOT
Không còn những tin nhắn tình cảm, không còn cách đưa đón tôi như trước nữa. Thay vào đó chỉ là &’anh bận công việc’ và thưa thớt dần những tin nhắn.
Gặp tôi về anh cũng chỉ gọi điện qua loa và nói anh mệt muốn đi ngủ sớm.
Ngay từ ban đầu tôi đã sai lầm khi nhận lời yêu anh quá nhanh mà chưa hiểu hết con người anh. Nhưng nếu tôi biết dừng lại sớm thì có lẽ tôi đã đỡ đau khổ hơn. Đằng này, sai lầm nối tiếp sai lầm và ngày một nghiêm trọng.
Mới chỉ yêu nhau 2 ngày, anh đã rủ tôi vào khách sạn. Mặc dù hơi lưỡng lự nhưng tôi vẫn đồng ý, tôi xem đây như một phép thử xem anh yêu mình thật hay chỉ là muốn có được thứ anh muốn.
Chắc đến đây nhiều người sẽ chửi tôi là ngu, là dễ dãi. Tôi cũng biết thế, cho nên tôi luôn trách bản thân, giá như tôi không nên làm vậy.
Tôi không phải là một cô gái ngây thơ, ngu ngốc ở lứa tuổi 16 đôi mươi nữa mà bị một người con trai dễ dàng lừa dối.
Mọi suy nghĩ, hành động của anh tôi đều hiểu hết. Vậy mà vì yêu anh nhiều nên tôi đã trở nên mù quáng.
Rồi những ngày sau đó, mặc cho tôi đau buồn, khóc lóc, anh cũng không chút cảm xúc. Anh hờ hững, vô tâm với tôi quá mức tưởng tượng.
Những lời nói, những tin nhắn nói về tương lai của cả hai bây giờ được thay vào đó là những lý do để chấm dứt mối quan hệ này.
Anh đưa ra lý do rằng anh sợ bố mẹ, mẹ anh không bao giờ chấp nhận anh yêu một người lớn tuổi hơn anh…
Nói đến thế thì tôi cũng đã hiểu hết anh không hề yêu tôi và muốn dừng lại rồi.
Những lúc anh cần đến tôi thì anh mới liên lạc với tôi và… rủ tôi vào khách sạn ngủ. Đến khi về, anh không một lời hỏi han, xem như không hề quen biết. Biến mất vài ngày sau, anh cần tôi thì mới lại gọi tôi.
Tôi luôn muốn được gần anh nhưng anh chỉ xem tôi như một cuộc chơi, một kẻ qua đường. Tôi cảm thấy nhục nhã, ê chề.
Anh không xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho nhưng tôi không làm sao để quên anh được. Xin mọi người hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Cứ "lên giường" là chồng cào cấu như con thú dữ...
Chồng chạm vào người là tôi co rúm lại thấy đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn.
Hơn 10 năm làm vợ chồng chưa lần nào tôi biết thế nào là xúc cảm thăng hoa.
Bên chồng mà tôi sống như một cái xác không hồn, vô cảm với những lần ái ân. Thậm chí, nghĩ đến là tôi thấy rùng mình, kinh sợ.
Anh coi tôi như công cụ tình dục, chỉ muốn được thỏa mãn cảm xúc của mình theo cách của anh mà không quan tâm, đoái hoài đến cảm xúc của tôi.
Trước khi đi đến kết hôn, chúng tôi đã &'ăn cơm trước kẻng' nhưng cách hành xử của anh khác, biết dè chừng trước những cảm xúc của tôi.
Khi thành vợ của anh rồi, anh làm theo ý mình dù tôi đã nói với anh về suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Nói nhiều thì anh cáu: &'Tôi thế đấy, cô không đáp ứng được thì tôi tìm người khác đừng có oán trách'.
Bình thường chồng tôi ít nói, lầm lì nhưng lên giường lại hành động như thú dữ.
Anh ta lật trở, cấu véo mặc cho tôi kêu la trong đau đớn. Khi xong việc, anh ta hả hê lăn ra ngủ, mặc tôi ê chề, tủi hổ trong xót xa.
Tôi từng bị hỏng thai vì chứng bạo dâm của chồng. Nhưng chỉ ân hận trong thời gian ngắn, sau đó anh vẫn chứng nào tật nấy.
Bây giờ anh không cào cấu, cắn tôi như trước nhưng luôn thích cảm giác mạnh, thích được &'hãm hiếp' trên giường.
Vì phải chịu đựng quá mức nên nhiều lúc tôi cảm giác như phát điên.
Thậm chí, ngay lúc lâm trận tôi chỉ muốn dùng hết sức mạnh để đạp chồng ra khỏi mình nhưng &'lực bất tòng tâm'.
Tôi chỉ nặng 47kg, không thể muốn là đạp một người nặng tới 85kg được.
Nhiều hôm tôi nằm như khúc gỗ mặc anh muốn làm gì thì làm thì anh bắt đầu dở ngón cấu véo làm tôi đau đớn, chống trả.
Suốt 10 năm qua tôi sống như cái xác không hồn dù người ngoài nhìn vào ai cũng nói tôi hạnh phúc: chồng kiếm ra tiền, thích gì cũng được nhưng có ai biết được nỗi đau khổ đang làm tôi héo hắt mỗi ngày.
Tôi không mong anh mang tiền về nhiều vì mưu cầu của tôi có hạn, chỉ có mong muốn giản dị là anh ân ái với tôi như một người bình thường thì anh không làm được.
Tôi cảm thấy bất lực trước cuộc sống của mình, nhiều hôm để &'đỡ đạn', tôi nấu những món thích hợp để có thể cho thật nhiều rau răm vào đó nhưng vẫn chẳng có tác dụng.
Tôi không biết phải làm thế nào để trị chứng bạo dâm của chồng, ai có kinh nghiệm trong chuyện này, mách cho tôi với
Theo VNE
Xin lỗi em, anh không thể chối bỏ trách nhiệm này... Khi nhận ra em là tình yêu đích thực cũng là lúc anh biết tin mình đã mắc sai lầm. Thanh à, anh biết mình có lỗi với em nhiều lắm nhưng anh vẫn hy vọng qua dòng tâm sự này em sẽ hiểu hơn về tình cảm anh dành cho em là chân thật. Em cũng biết rồi đấy, trước khi yêu...