Lúc bố chồng ốm yếu, tôi xin một suất đất nhưng bị anh chồng đuổi ra khỏi nhà
Anh chồng thật quá đáng, tại sao lại đối xử bạc bẽo với gia đình tôi vậy?
Những năm đầu của cuộc hôn nhân, kinh tế vợ chồng tôi rất khá. Lương mỗi tháng của chồng mua được 5 chỉ vàng, còn lương của tôi chỉ để chi tiêu sinh hoạt hằng ngày. Khi đủ tiền, chúng tôi mua được ngôi nhà khá đẹp và gần nơi tôi đang làm việc.
Cứ nghĩ từ đây cuộc sống của gia đình tôi sẽ yên ổn và tiền làm ra chỉ để nuôi con, tiết kiệm nhưng vụ tai nạn xảy ra với chồng đã mất tất cả.
Chồng tôi bị tổn thương phần mềm rất nghiêm trọng, cần nhiều tiền để chữa trị. Có bao nhiêu tiền, chúng tôi dốc hết vào mua nhà nên lúc chồng bị tai nạn tôi không có khoản tiết kiệm nào.
Tôi gọi điện vay tiền bố mẹ và anh em nội ngoại mới được hơn 100 triệu. Số tiền đó chủ yếu là phía nhà ngoại cho vay. Không có tiền chữa cho chồng, tôi đã mang sổ đỏ đi cầm cố vay tiền ngân hàng.
Với suy nghĩ còn nước còn tát, chỉ cần anh còn sống là tôi sẵn sàng làm tất cả. Những cố gắng của tôi cuối cùng cũng được đền đáp, sức khỏe của chồng tôi đã hồi phục dần nhưng không thể làm được việc nặng.
Một mình tôi đi làm, không thể nuôi nổi 4 miệng ăn với trả nợ. Tôi bàn với chồng bán nhà trả cho bớt nợ, số tiền còn dư để anh mua một quầy hàng nhỏ ở ngoài chợ ngồi bán hàng. Bây giờ sức khỏe chồng yếu, chỉ có thể làm việc nhẹ nhàng, tôi nghĩ công việc đó sẽ hợp với anh ấy. Thấy tính toán của vợ hợp lý và anh đồng ý ngay.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Mấy năm nay, tiền vợ chồng tôi làm ra chỉ đủ nuôi con, mỗi tháng không dư được là bao. Từ sau ngày bán nhà đến nay, chúng tôi phải đi thuê phòng trọ. Tôi quá mệt mỏi cuộc sống ở thành phố tấp nập này lắm rồi, người ta có tiền thì sống sung sướng, còn chúng tôi muốn mua gì cũng phải cân nhắc đắn đo từng đồng.
Vài lần tôi ngỏ ý muốn về quê nội sống và làm việc nhưng chồng bảo không có chỗ để về. Đất của bố mẹ, anh cả đã xây nhà và xưởng sản xuất rồi, chúng tôi không thể tranh giành được. Tôi cho là ông bà còn sống, chưa sang tên sổ đỏ cho anh cả nên chúng tôi vẫn còn cơ hội được chia đất.
Hôm chủ nhật vừa rồi, bố chồng bị ốm nên gia đình tôi về thăm. Trong lúc đông đủ mọi người, tôi nói tình hình kinh tế khó khăn và muốn được về quê sống, rất mong bố mẹ cắt cho một suất đất.
Tôi chưa nói hết câu, anh cả chỉ thẳng mặt tôi nói:
“Lúc ông bà ốm đau bệnh tật, chú thím không ngó ngàng gì đến. Tiền ăn uống và đi bệnh viện của ông bà đều do chúng tôi bỏ ra hết, chú thím nuôi được bố mẹ ngày nào chưa? Bây giờ còn dám mở miệng đòi chia đất sao? Em là dâu không có quyền hành trong gia đình này thì đừng nói linh tinh”.
Tôi vừa khóc vừa kể hoàn cảnh gia đình, mong bố mẹ anh chị chiếu cố. Thế nhưng anh cả chỉ thẳng mặt em dâu và đuổi ra khỏi nhà. Chồng tôi chứng kiến cảnh vợ bị anh trai mắng mà sợ không dám nói một câu bênh vực. Bố mẹ chồng hiền lành và sống phụ thuộc vào anh chị cả nên không có tiếng nói. Tôi thật sự bất lực, không biết phải làm sao nữa?
Đến nhà chị họ chơi, thấy anh chị thu nhập 50 triệu/tháng mà phải xin khất học phí của con, tôi vội về quê ngay lập tức
Không hiểu chị họ chi tiêu kiểu gì mà tốn kém vậy?
Tôi và chị Cúc là bạn thanh mai trúc mã, là chị họ - con gái của bác cả. Ngày còn đi học, chị em tôi là đôi bạn cùng tiến, không ai chịu thua ai và luôn đứng top đầu của lớp. Chúng tôi học chung lớp suốt 12 năm, đến khi đi đại học thì mỗi người một ngả.
Sau khi học xong đại học, tôi về quê làm việc, còn chị Cúc ở lại thành phố. Công việc của tôi là làm việc trong công ty dệt, tôi làm bên bộ phận kế toán. Sau 6 năm phấn đấu, mức lương hiện tại của tôi được 9 triệu/tháng.
Nhìn những người có thâm niên lâu hơn tôi, lương của họ cũng chẳng khá hơn là bao. Điều đó có nghĩa là, tôi gắn bó cả đời với công ty thì lương cũng chẳng cao hơn người mới làm là bao. Bởi thu nhập của chúng tôi phụ thuộc vào lợi nhuận của công ty, nếu làm ăn thua lỗ, lương có thể còn bị giảm.
Hơn một năm nay, công ty cắt giảm nhân sự, công việc của tôi ngày một nhiều mà lương không thay đổi. Nhiều lúc tôi thấy áp lực vô cùng và muốn bỏ việc. Nhưng mỗi lần nói đến nghỉ việc thì chồng tôi lại động viên cố gắng làm bởi ở quê công việc tốt như tôi rất ít.
Thương vợ vất vả ở cơ quan nên chồng luôn cố gắng làm về sớm cơm nước và chăm sóc con giúp vợ. Mỗi ngày về nhà, tôi chỉ việc ngồi vào mâm cơm và dạy các con học.
Ngày hôm kia, tôi đi khám bệnh định kỳ và ghé vào nhà chị họ chơi. Chị em tôi ngồi nói chuyện về chồng con và công việc. Khi biết lương của chị Cúc mỗi tháng 30 triệu mà tôi thèm khát vô cùng và cũng muốn bỏ việc ở quê ra phố làm.
Ảnh minh họa
Thấy lương tôi 9 triệu/tháng, chị Cúc chê thấp và bảo nếu tôi muốn ra phố làm sẽ tìm việc cho, với năng lực của tôi, lương khởi điểm cũng 15 triệu/tháng. Nghe chị họ nói mà tôi vui lắm và nhắc chị nhớ kiếm việc mới giúp, tôi muốn thay đổi môi trường làm việc.
Chị em tôi đang nói chuyện vui vẻ thì tin nhắn điện thoại của chị Cúc vang lên. Chị ấy xem rồi nói là cô giáo của con nhắc nộp tiền học, lương chưa có nên để vài hôm nữa rồi đóng. Tôi cho rằng chị nói dối, lương chị cao ngất ngưởng thế, thiếu gì tiền, tại sao phải nợ tiền học của con.
Chị Cúc nói tổng lương của anh chị 50 triệu/tháng nhưng phải bỏ ra 30 triệu để trả gốc và lãi mua nhà. Ở thành phố cái gì cũng đắt đỏ nên số tiền 20 triệu phải chi tiêu tiết kiệm và tính toán cẩn thận, nếu chi quá đà thì cuối tháng sẽ bị âm.
Chúng tôi may mắn được bố mẹ cho đất, nhà xây năm trước đã trả hết nợ. Thu nhập mỗi tháng của vợ chồng tôi được hơn 21 triệu. Sau khi trừ tiền ăn uống, tiền học của con, đình đám,... thì tôi để dành được 13 triệu, như vậy còn khá hơn chị họ, tôi vội vã về quê, từ bỏ ý định ra phố làm việc.
Chăm sóc bố chồng, tôi được trả 10 triệu/tháng, biết chuyện, em dâu nằng nặc xin làm thay nhưng bị bố nói một câu đã sợ hãi, bỏ luôn ý định Chỉ vì tiết lộ bí mật gia đình với hàng xóm mà tôi đẩy bố chồng vào tình huống khó xử. Từ sau ngày mẹ chồng tôi mất, sức khỏe của bố yếu đi rất nhiều. Vợ chồng tôi phải nghỉ việc để thay nhau đưa ông đi bệnh viện. Mỗi lần ông nằm viện từ một tuần đến nửa tháng. Vợ chồng...