Luật sư day dứt kể chuyện bảo vệ n.ữ sin.h 15 tuổ.i giế.t ngườ.i
Trong tôi trào lên nỗi day dứt khôn nguôi: Chúng ta phải làm sao để ngăn chặn vấn nạn tội phạm học đường, trả lại tuổ.i học trò hồn nhiên, dễ thương như vốn có.
Hai bị cáo Trang và Ngọc Anh tại phiên tòa
Vết trượt của cô bé học trò
Xuất phát từ những mâu thuẫn do hai cô bé tuổ.i ô mai cùng yêu một chàng nên giữa Trần Thu Trang và Nguyễn Ngọc Anh (cùng trú tại xã Tích Giang, huyện Phúc Thọ, Hà Nội) đã xảy ra xô xát. Khi đó Trang đang học lớp 8, còn Ngọc Anh hơn Trang một tuổ.i, học lớp 9 trường THCS Phúc Thọ. Được biết, chàng “bạch mã công tử” đó tên Quân, người cùng xã, trước đây yêu Ngọc Anh nhưng không hiểu sao sau đó lại đâ.m bổ sang “cưa” Trang.
Vì chuyện này Ngọc Anh rất tức tối, đã định “hỏi tội” Trang về việc “cướp” người yêu của mình. Tuy nhiên, theo Ngọc Anh khai thì chưa dằn mặt được Trang nhưng Ngọc Anh đã bị “tình địch” nhỏ tuổ.i hơn bắt Ngọc Anh phải quỳ xuống xin lỗi mới tha cho. Vì chuyện này mà Ngọc Anh rất căm tức, định bụng có dịp sẽ trả thù.
Sáng ngày 25/6/2011, Ngọc Anh cùng với hai người chị họ là Hoàng Thị Thu Phương (SN 1994) và Nguyễn Thị Kim Ngân (SN 1995) đi chợ Me trên địa bàn xã Tích Giang thì gặp Trang cũng đi chợ. Khi hai “anh hùng ngõ hẹp” là Trang và Ngọc Anh gặp nhau, họ chỉ nhìn nhau mà không chào hỏi.
Trang đi qua, Ngân hỏi: “Con này là con nào?” thì Ngọc Anh nói đó là người trước đây từng xô xát đán.h nha.u với Ngọc Anh. Nghe em họ của mình kể thế thì Ngọc Anh và Phương vào chợ tìm Trang để đán.h dằn mặt nhưng không gặp. Ngọc Anh còn nhắn một chị bạn rằng nếu có nhìn thấy Trang thì báo tin để Ngọc Anh đưa Ngân và Phương đến để nhận mặt Trang. Sau đó, Ngọc Anh rủ Quy đến tối đi cùng Ngọc Anh đến nhà Trang để đán.h Trang.
Khoảng 19h ngày 25/6/2011, Ngọc Anh điều khiển xe máy chở Ngân, Phương và Quy đi đến nhà Trang để đán.h đối thủ. Lúc đó, bố mẹ Trang đi vắng, chỉ có mấy anh em Trang đang ngồi xem ti vi. Nghe tiếng gọi tên mình, Trang cùng em trai ra xem sao thì thấy Ngân và Phương là người lạ mặt nên Trang hỏi: “Các chị là ai?” Ngân bảo: “Các chị là các chị” rồi yêu cầu Trang lên xe máy chở ra kia có chị Linh gặp. Thấy nghi ngờ nên Trang vặn lại: “Linh nào gặp, gặp để làm gì?” và không đồng ý, bảo có gì vào nhà nói luôn nhưng bọn Ngân không vào.
Sau đó Trang đi vào nhà. Một lát lại thấy có tiếng réo gọi tên mình ngoài cổng, Trang ra thì nhận ra trong nhóm có Ngọc Anh. Ngân hỏi Trang: “Em có phải là người yêu của Quân không” nhưng Trang từ chối nói rằng mình chưa đủ tuổ.i yêu. Sau đó Ngân quay sang bảo Ngọc Anh: “Làm gì thì làm đi” rồi hỏi Trang “Sao bữa trước em đán.h Ngọc Anh?” Trang trả lời: “Xích mích thì đán.h nha.u”.
Video đang HOT
Tức vì thái độ của Trang nên Ngân bật điện thoại tự soi mặt mình rồi nói: “Nhìn rõ mặt tao đây này, để sau này biết mà trả thù”. Nói rồi Ngân quay sang hỏi Ngọc Anh bằng giọng điệu rất giang hồ: “Bây giờ xử con này thế nào, thích nhẹ nhàng hay mạnh mẽ?” Thấy Ngọc Anh định đán.h Trang thì Phương, Quy can ngăn. Sau đó ít phút, Ngân xông vào tú.m tó.c, đấ.m đ.á xô đẩy Trang vào bờ tường. Bị tấ.n côn.g, Trang đã dùng dao thủ sẵn chống trả Ngân và Ngọc Anh rồi bỏ chạy về nhà.
Mặc dù Trang khai rằng khi rút dao đâ.m loạn xạ về phía trước mục đích để chạy thoát thân chứ không mục đích nhằm vào ai. Nhưng hậu quả đau lòng đã xảy ra khiến thiếu nữ Nguyễn Thị Kim Ngân vĩnh viễn nằm lại ở tuổ.i 17 do sốc mất má.u cấp, suy hô hấp cấp, Ngọc Anh bị nhiều vết thương. Còn bản thân Trang đã phải đối mặt với bản án giế.t ngườ.i và vĩnh viễn bỏ lại khung trời tự do của thời n.ữ sin.h hoa mộng. Ngọc Anh vừa là nạ.n nhâ.n vừa là thủ phạm của hành vi “Gây rối trật tự công cộng”.
Bi kịch trẻ con, nỗi đau người lớn
Phiên tòa sơ thẩm hôm đó thu hút rất đông người tham dự. Ngoài người thân, gia đình, bạn bè của các bị cáo cũng như bị hại, còn có cả bà Hiệu Trưởng Trường THCS Tích Giang, nơi mà cả hai bị cáo từng theo học. Phát biểu tại tòa, vị Hiệu Trưởng cho biết trước đây cả Trang và Ngọc Anh đều là những học sinh chăm ngoan, học lực khá. Trong suốt những năm theo học tại trường, chưa khi nào nhận thấy các em có biểu hiện lệch chuẩn hay hư hỏng.
Đặc biệt, n.ữ sin.h Trần Thu Trang được thầy cô và bạn bè biết đến và yêu mến bởi ngoại hình xinh xắn, năng nổ nhiệt tình trong các hoạt động phong trào, lại có năng khiếu nổi bật về môn Văn. Ngoài thành tích học tập khá hàng năm, Trang còn liên tiếp được nhận danh hiệu thiếu niên xuất sắc từ phong trào đoàn, đội. Gia đình bị cáo Trang thì cho biết, thời điểm xảy ra vụ án, Trang đã tốt nghiệp cấp II với số điểm cao và đã thi đỗ vào lớp 10 chuyên văn của Trường THPT Sơn Tây. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến cả gia đình và nhà trường đều bàng hoàng, đa.u xó.t.
Trong lời bào chữa của mình, tôi đã phân tích rất kỹ những tình tiết giảm nhẹ về nhân thân và hoàn cảnh phạm tội của bị cáo Trang. Buổi tối hôm đó bố mẹ Trang đi vắng, Trang bị nhóm của Ngọc Anh lớn tuổ.i hơn, đông người hơn đến gây gổ, “áp đảo tại gia”. Bị cáo không hề gây sự hay tấ.n côn.g nhóm Ngọc Anh mà bỏ vào nhà.
Mấy lần bị đán.h, mắng, gây sự như thế, Trang quá bức xúc mới chống trả. Bị cáo khai cũng chỉ vung dao đâ.m bừa phía trước chứ không nhằm mục đích vào ai. Vậy nên đề nghị Tòa xác định hành vi của Trang phạm vào tội “Giế.t ngườ.i trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh”. Tuy nhiên, quan điểm của Luật sư về việc thay đổi tội danh không được chấp nhận. Mặc dù bị đưa ra xét xử về tội “Giế.t ngườ.i” theo khoản 1 điều 93 BLHS thuộc trường hợp giế.t trẻ em (do nạ.n nhâ.n Ngân dưới 18 tuổ.i) nhưng do bị cáo phạm tội khi dưới 16 tuổ.i, lại có những tình tiết giảm nhẹ đặc biệt nên Trần Thu Trang nhận mức án 06 năm tù.
Với vai trò Luật sư, nhìn những giọt nước mắt long lanh trên gương mặt bị cáo, trong lòng tôi trĩu nặng nỗi lo âu. Thời gian gần đây, tình trạng trẻ v.ị thàn.h niê.n phạm tội, trong đó có một bộ phận là học sinh, sinh viên gây trọng án đang trở thành vấn nạn gây nhức nhối dư luận. Trong những vụ án đó, có một phần trách nhiệm lớn nằm ở phía gia đình và nhà trường. Ranh giới giữa kẻ tội phạm và người lương thiện đôi khi rất mong manh, chỉ một phút thiếu kiềm chế, không làm chủ được mình có thể sa vào lao lý. Vụ án của n.ữ sin.h 15 tuổ.i, học giỏi, xinh, ngoan bỗng dưng can án giế.t ngườ.i chính là bài học đắt giá đối với nhiều người.
Theo xahoi
Chuyện đời tên phạm nhân cô độc giế.t ngườ.i vì một chai rượu
Sau khi cùng đồng bọn sá.t hạ.i 1 cụ già để lấy... 1 chai rượu, Lê Ngọc Chi đã bỏ trốn suốt 17 năm trời. Hành trình truy bắt tội nhân này là một câu chuyện dài.
Mang sún.g nhựa đi cướp
Gặp Lê Ngọc Chi trong Trại giam Kim Sơn (thuộc Tổng cục VIII, Bộ Công an, đóng tại huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định), phạm nhân này có khuôn mặt "già đét" dù trong lý lịch thì gã mới gần 50 tuổ.i. Sau vài phút ngại ngùng khi tiếp xúc với khách lạ, Chi mới dám bộc bạch trong giọng nói nghẹn ngào: "Người thân bỏ tôi hết rồi. Tất cả đều do tôi".
Sinh trưởng trong một gia đình nghèo khó nhưng Lê Ngọc Chi không chịu tu chí làm ăn mà chỉ thích tụ tập đàn đúm cùng đám bạn hư hỏng. Một tối tháng 1/1982, Chi cùng đám bạn rủ nhau đi trộm cắp để lấy tiề.n tiêu xài. Chi mang theo một khẩu sún.g nhựa, một chiếc kéo cắt vải, còn đồng bọn mang theo một lưỡi lê.
Chúng đến nhà bà Trần Thị Bảy (một hộ dân khá giả ở xã Cát Liên, huyện Phù Cát) và gọi cửa nói: "Chúng cháu đi chơi về, ghé vào thăm bà". Nhận ra giọng người quen, bà Bảy mời cả nhóm vào trong nhà uống nước. Lúc đó nhà hết nước nóng để pha trà đãi khách, bà chủ nhà tốt bụng còn lúi húi xuống bếp đun nước.
Nào ngờ, khi bà đang mải nhóm lửa, tên Chi đã từ phía sau bịt miệng bà Bảy, đồng thời giữ tay chân nạ.n nhâ.n cho đồng bọn dùng dây dừa trói lại. Con trai bà Bảy đang ngồi học bài cũng bị một tên xông vào trói lại, lấy vải nhét miệng. Tiếp đó, đám côn đồ lục lọi khắp nhà nhưng không thấy tiề.n, vàng mà chỉ lấy được 1 chai rượu và vài bộ quần áo cũ. Chi chạy lại chỗ bà Bảy để tra hỏi nơi giấu của, nào ngờ nạ.n nhâ.n đã tắt thở từ lúc nào. Quá hoảng sợ, băng cướp vội bỏ trốn.
Lưới trời lồng lộng
Sau khi gây án, đồng bọn của Chi lần lượt bị bắt, riêng Chi trốn thoát và lên tận Tây Nguyên để ẩn náu. Lên Tây Nguyên chưa đầy 1 năm, hắn đã khai hoang được nửa héc-ta đất rẫy để trồng lúa. Sau đó, thấy sống ở đây dễ bị lộ nên hắn bán khu đất rẫy này lấy 200.000 đồng và bỏ vào Tây Ninh, tìm đến xin ở nhờ tại nhà một người quen.
Ở vùng đất mới, Chi bị sốt rét nên nhanh chóng tiêu hết tiề.n. Lâm vào thế bí, hắn sang nhà hàng xóm lấy trộm được cái đầu đĩa đem bán lấy tiề.n tiêu xài. Hành vi này bại lộ, Chi bị đi cải tạo bắt buộc thời hạn 6 tháng. Trong lúc cải tạo, Chi được một người đàn ông lớn tuổ.i cũng đang thi hành án nhận làm con nuôi. Mãn án, hai cha con hắn về sinh sống ở quê của người cha nuôi tại huyện Dương Minh Châu, tỉnh Tây Ninh.
Năm 1984, Chi kết hôn với một phụ nữ đã "lỡ một lần đò" đang nuôi con một mình. Vợ chồng Chi được cha mẹ vợ cho 1 héc-ta đất để trồng lúa. Sau đó, nhờ chăm chỉ làm ăn, chịu khó tích cóp nên vợ chồng Chi mua thêm được 4 công đất. Năm 1986, đứa con trai của Chi cất tiếng khóc chào đời và được Chi đặt tên là Lê Văn Bình với hy vọng cuộc đời của đứ.a b.é sau này sẽ bình yên chứ không sóng gió như cha nó.
17 năm trôi qua, Chi tưởng rằng quá khứ tội lỗi của mình đã chìm sâu vào dĩ vãng thì bất ngờ 2 người mặc sắc phục công an xuất hiện tại nhà hắn. Biết rằng câu "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt" đã vận vào mình, Chi chỉ còn biết ngoan ngoãn tra tay vào còng và lí nhí nói lời xin lỗi vợ con cùng những người đã cưu mang hắn bao năm qua...
Phạm nhân cô độc
Những năm tháng trốn chạy tội lỗi cũng là khoảng thời gian Lê Ngọc Chi rời bỏ gia đình, từ bỏ những người thân yêu của mình. 2 năm sau ngày gây án, cha mẹ Chi lần lượt qua đời mà hắn không hề hay biết. Mãi đến sau này, khi biết chuyện hắn cũng không dám quay về nhà để thắp một nén nhang cho đấng sinh thành. Chưa kể đến ngày Chi vào tù, người vợ hơn chục năm đầu gối tay ấp cũng ngoảnh mặt quay đi từ bỏ gã.
Gã phạm nhân có bộ mặt nhăn nheo nom già trước tuổ.i đã không kìm được nước mắt khi nói về vợ con: "Ngày ấy, nếu tôi nói thật, có khi vợ con cũng tha thứ chứ không đến nỗi họ để tôi đơn độc trên cuộc đời như bây giờ". Mặc dù vậy, Chi biết tội lỗi của mình gây ra là cú sốc quá lớn đối với những người thân của mình nên nào đâu dám trách họ.
14 năm đã trôi qua tính từ ngày Chi bị bắt, vợ Chi duy nhất một lần vào trại thăm chồng. Ngày ấy, hắn mới nhập trại được 1 năm và con của Chi mới 12 tuổ.i. Lần đó, Chi đã khóc nấc xin vợ tha thứ và ra sức giải thích cho con trai đừng giận bố. Gã dặn vợ: "Đường xá xa xôi, em thương anh thì lo nuôi con không phải ra thăm anh nữa". Nói xong, gã vội vã quay đi ngay không dám một lần ngoảnh lại vì sợ vợ đau lòng.
Thế nhưng, trong sâu thẳm tâm can gã hàng ngày vẫn mong ngóng vợ mình dẫn con trai đến thăm cha. "Cứ mỗi lần bạn tù có người thăm tôi lại nhớ và chạnh lòng. Không biết con của tôi giờ đã lớn chưa? Có một người cha tồi tệ như tôi liệu cháu có thành được người tốt hay không?", những câu hỏi cứ như ám ảnh Chi suốt những năm tháng trả giá cho tội lỗi của mình mà không một giây phút anh ta được thanh thản.
Trải qua từng ấy năm tháng sóng gió cuộc đời, tới đây cánh cửa tự do đã bắt đầu hiện lên trước mắt Chi. Được các cán bộ quản giáo quan tâm cảm hóa, Chi đã cải tạo tốt và quyết tâm hướng thiện: "Được ra tù, tôi sẽ về nhà thắp cho cha mẹ nén hương và dập đầu chịu tội trước hương hồn ông bà cụ. Cùng với đó, tôi cũng sẽ ra mộ nạ.n nhâ.n để xin vong linh người quá cố tha cho mình. Sau đó, tôi sẽ đi tìm mẹ con cô ấy. Nếu vợ tôi đã có người mới thì tôi sẽ lại ra đi sống cuộc sống lang thang đơn độc..." - Chi nói.
Theo Xahoi