Lửa gần rơm
Em dâu tôi là giáo viên, hiền lành, biết cư xử nên cả nhà tôi ai cũng quý. Cuối tuần, vợ chồng tôi hay đưa hai con về ngoại chơi. Cả nhà xúm lại nấu món này món nọ rất vui.
Năm đó, không may vợ chồng tôi làm ăn thất bại, phải bán nhà trả nợ. Má kêu vợ chồng tôi về ở chung. Em dâu tôi liền dọn dẹp phòng để đón cả nhà tôi. Tôi thấy như được an ủi. Lúc sa cơ thất thế, cả nhà không ai ghét bỏ, còn rộng lòng đón nhận.
Một năm sau, má tôi bị tai biến mạch máu não. Sau nhiều tháng nằm viện, má về nhà với nửa người bên trái bị liệt, nói năng ngọng nghịu. Em trai tôi đi làm xa, một hai tuần mới về nhà một lần, việc chăm sóc má đều trông cậy vào em dâu. Thời điểm đó, tôi phải làm thêm đủ thứ việc. Chồng tôi làm việc giờ hành chính, lúc rảnh rỗi trông chừng má phụ em dâu. Trong cái rủi cũng có cái may, dù má tôi không còn sức khỏe như trước, nhưng cả nhà êm ấm thuận hòa, đồng lòng chăm sóc má.
Nhờ được chăm sóc tốt, mấy tháng sau má tôi đã có thể ngồi được, phát âm rõ dần. Bữa đó tôi vào thăm má. Má ngọng nghịu nói với tôi: “Con… dọn … đi… đừng ở đây”. Tôi nghĩ đầu óc má không còn minh mẫn nên tếu táo trả lời: “Má hổng thương con nữa hả, sao đuổi con?”. Má xua xua tay đẩy tôi ra. Tôi cũng không để ý đến hành động khác thường của má. Mấy hôm sau, tôi đút cơm cho má ăn, má lại nói: “Dọn đi… không ở được”. Lần này thì tôi tủi thân, vừa nói vừa khóc: “Con dọn ra ngoài mỗi tháng tốn mấy triệu tiền trọ, tiền đâu con đóng lãi, nuôi hai đứa nhỏ?”. Má cũng rơi nước mắt…
Nửa đêm tôi thức giấc, không thấy chồng đâu. Nghĩ thương chồng, cả ngày đi làm mệt nhọc, tối còn phải thức canh má vợ, tôi xuống phòng má, định thay chồng để anh đi ngủ. Không ngờ trước mắt tôi là cảnh tượng hãi hùng: chồng tôi và em dâu đang ôm nhau nằm dưới chân giường của má. Tôi khuỵu xuống. Má nằm trên giường, chứng kiến hết mọi chuyện, chỉ biết ú ớ tức tưởi khóc thương tôi…
Video đang HOT
Em dâu khóc, nhận lỗi, nói chỉ tại nông nổi nhất thời. Chồng tôi thì tìm cách biện bạch, tại những lần nửa đêm nửa hôm thức canh má, chỉ có hai người với nhau, lúc thì tâm sự chuyện này chuyện nọ, lúc thì em dâu pha nước cam, nấu mì để hai anh em cùng ăn… khoảng cách anh rể với em dâu dần được kéo gần. Lửa gần rơm lâu ngày… Câu gì khó nghe nhất, tôi cũng đã trút ra hết, nước mắt cũng đã khóc cạn, nhưng vết nhơ không thể nào rửa sạch. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng, những người thân yêu nhất lại phản bội tôi, lại dám làm chuyện trái đạo lý như thế.
Tôi không dám kể mọi chuyện với em trai, sợ em không chịu nổi. Thấy tôi dọn đi nơi khác, em trách, lúc má đau ốm, cần người phụ giúp thì vợ chồng tôi lại trốn trách nhiệm. Tôi thà để em giận còn hơn phải nói ra sự thật. Nghĩ thương má, chứng kiến mọi việc mà không nói được, chắc má phẫn uất lắm. Giờ tôi ở xa, không chăm sóc được nhiều cho má. Nỗi đau chất chồng, lại không chia sẻ được với ai, khiến tôi sống mà không bằng chết.
Theo PNO
Khó chịu khi bố chồng can thiệp quá vào đời sống riêng tư
Có lần bị mất tiền tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên.
Chúng tôi kết hôn được một năm, cảm giác khó chịu, nhất là đối với bố chồng. Gia đình anh chỉ có duy nhất anh, nhiều người bảo tôi sướng vì sẽ được chiều, tôi cũng cảm nhận được thế, chả ai là tròn vẹn cả, được cái này mất cái kia.
Ngày làm đám cưới, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt vì cả sáng đứng tiếp khách, mở cửa bước vào phòng thấy bố anh nằm ngủ trên giường tân hôn, trong đó tôi chưa được nằm lần nào. Nghĩ chắc ông cũng mệt, nhưng tôi hơi thắc mắc vì còn nhiều giường khác chứ đâu chỉ có mỗi giường vợ chồng tôi, tôi cũng lờ đi.
Ảnh minh họa: HH
Khoảng một tháng sau, vì chồng làm xa nhà, thỉnh thoảng mới về chơi một hai hôm nên tôi hay xuống chơi với anh. Lần đó tôi xuống chơi cũng lâu nên anh đưa tôi về nhà, cũng là nghỉ ngơi luôn. Về đến nhà tôi thấy phòng mình sáng, đi vào thấy bố chồng đang nằm xem tivi trong phòng, mặc dù nhà tôi có hai tivi. Tôi ngồi ở ngoài chán chê đợi ông ra để vào, vì ngại không muốn vào phòng khi ông chưa ra, lâu quá đến nỗi anh phải quát lên "Bố đi ra cho bọn con đi ngủ". Chần chừ một lúc ông mới ra.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản ông xem tivi trong phòng vì màn hình to, cũng hơi khó chịu một chút. Rồi về sau, hễ tôi ra ngoài là ông lại vào phòng tôi, nhiều lần đồ đạc trong phòng bị đảo lộn hết, mỗi ngày tôi càng thêm khó chịu. Tôi không thích như vậy, không thích ai can thiệp quá vào đời sống riêng tư của mình, cũng tránh những mập mờ giữa bố chồng con dâu. Tôi nói với chồng không thích bố vào phòng, anh chỉ nghe chứ không nói lại với bố mẹ, thậm chí tôi còn nói với chị con nhà bác, chị có nói lại với bà, mà bà chẳng nói gì với ông. Việc đó vẫn diễn ra cho đến tận giờ.
Có lần bị mất tiền tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên, đến cái cốc uống nước của tôi trong phòng ông cũng lấy ra dùng rồi làm vỡ. Có lần vào phòng tôi, chẳng biết ấn khoá thế nào cửa sập vào, không mở được ra, chìa khoá để trong phòng, cuối cùng phải phá cửa. Cứ ngỡ chồng sẽ nói bố không vào hoặc cần gì thì hãy vào, nhưng đâu vẫn đóng đấy.
Ngoài ra, trong bữa cơm, nếu có cá là y như rằng ông dầm nguyên đầu cá vào bát nước chấm, vừa tanh vừa không có chỗ để chấm thức ăn, tôi chẳng bao giờ chấm thức ăn gì cả. Nước canh tôi không cho mì chính là lại làu nhàu "Chả có cái mẹ gì cả", rồi đứng phắt dậy, ném đũa xuống mâm cơm. Lại nữa, ông chuyên mặc quần sooc ngắn, thói quen của ông là ăn cơm thu cả 2 chân lên ghế, làm tôi vừa thấy ngại vừa không dám nhìn, chỉ biết gục mặt xuống ăn.
Tôi hay mua đồ về chế biến các món để ăn, một phần vì đang có bầu và phần để cho ông bà thưởng thức, nhưng cứ nấu lên ông lại kêu "Kinh bỏ mẹ", rồi vẫn ăn hết thậm chí còn ăn khỏe hơn tôi. Ông luôn chê tôi nhà quê, trong khi đó tôi là gái phố, bố là chủ xây dựng còn mẹ kinh doanh; nhà chồng là phố núi, ông bà không có lương. Tôi luôn im lặng trước những câu nói của ông, không dám nói lại vì sợ mọi người bảo cãi láo. Nhiều lúc ấm ức, tủi thân chỉ biết nằm trong phòng nước mắt ngắn nước mắt dài.
Tôi nói tất cả những suy nghĩ của mình với chồng nhưng anh không nói gì cả, mỗi lần tôi động đến là anh lại lảng sang chuyện khác. Các bạn bảo tôi phải làm sao, có phải tôi quá kỹ tính hay bố anh quá vô tư? Thưc sự mọi hành động của ông làm tôi rất khó chịu.
Theo VNE
Em đã lên giường với sếp chẳng khác gì gái Em biết, lên giường ngủ với kẻ khác khi đang yêu chẳng khác gì một con đĩ. Nhưng em đang lấy sai lầm trước đó làm bài học đắt giá cho mình để không bao giờ tái phạm. Gửi cho chị Lâm Tường Khánh Linh điều mà chị thực sự muốn nghe lúc này trong bài "Tình em không có nhưng nghĩa với...