Lựa chọn nào cũng làm tim đau nhói
Tôi đang là một người đàn bà ngoại tình, điều này khiến lương tâm tôi dằn vặt và trái tim tôi rướm máu, mặc dù tôi vẫn chưa làm gì có lỗi với chồng tôi, tôi đang ngoại tình trong tâm tưởng.
Nhiều đêm liền sau ngày cưới, mỗi lần sau khi vợ chồng ân ái xong, nước mắt tôi lại lã chả rơi. Chồng tôi hỏi ” sao em lại khóc?”. Tôi gắng gượng cười nói với chồng rằng, tôi đang khóc vì hạnh phúc. Nhưng nào ai biết được cõi lòng tôi đau đớn như xé ra từng mảnh, đáng lẽ những giây phút này là giây phút mà tôi giành cho người tôi yêu chứ không phải giành cho người tôi phải lấy làm chồng. Tôi vẫn biết đó là những giọt nước mắt tội lỗi, nhưng không làm sao ngăn nổi khi tôi nghĩ về anh, nghĩ về tình yêu của chúng tôi.
Tôi là một cô gái thôn quê, không xinh đẹp sắc sảo đến nỗi hoa phải ghen, liễu phải hờn nhưng tôi vẫn có nét duyên riêng của mình, một làn da trắng tự nhiên, khuôn mặt dễ nhìn, giọng nói theo mọi người nhận xét là nhẹ nhàng.
Tuổi thơ tôi là những tháng ngày chăn trâu cắt cỏ sau giờ tan lớp, thời gian học hành dường như rất ít. Thế nhưng tôi vẫn vui tươi, hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.
Ngày tháng trôi qua trong lặng lẽ. Từ khi nào tôi đã là một cô thiếu nữ, không còn là cô bé cưỡi trâu, vô tư hát hò như ngày nào nữa. Tôi bắt đầu thấy đỏ mặt khi có ánh mắt anh chàng nào đó vô tình chạm vào mắt mình. Buổi tối trong nhà tôi bắt đầu xuất hiện những chàng trai. Những ngày đầu khi thấy bọn họ từ đầu ngõ vào là tôi chạy trốn đâu đó không chịu tiếp chuyện bất cứ anh chàng nào. Nhưng sau vài lần thấy tôi như vậy, mẹ tôi liền mắng tôi xa xả.
Mẹ tôi bảo, con gái con đứa lấy chồng được rồi còn ngại ngùng gì nữa, cứ thế rồi không còn ai ngó ngàng đến thì khổ. Nghe lời mẹ, tôi bắt đầu tập lấy hết can đảm để ngồi tiếp chuyện với họ. Trong số đó có anh.
Anh hơn tôi sáu tuổi, không cao to đẹp trai như những anh chàng trong phim Hàn, nhưng ngay từ lần đầu gặp anh trái tim tôi đã đập loạn nhịp bởi giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt có gì đó buồn buồn của anh. Tôi bắt đầu thấy nhớ anh khi anh không đến. Cảm giác nhớ nhung đó chưa bao giờ tôi giành cho ai ngoài anh. Anh là người đầu tiên khiến cho trái tim tôi biết thế nào là cảm giác yêu đương, nhớ nhung mặc dù tôi có không ít chàng trai theo đuổi.
Một thời gian sau đó tôi và anh chính thức yêu nhau. Tôi biết được cha anh đã mất từ khi anh mới lên mười, điều đó càng khiến tôi thấy yêu anh nhiều hơn. Cũng từ đó tôi bắt đầu từ chối không chịu tiếp chuyện với bất cứ anh chàng nào khác ngoài anh nữa. Mẹ tôi lại thắc mắc và bà bắt tôi phải tiếp chuyện họ. Nhưng tôi không nghe lời mẹ. Nếu như lúc nào gắng gượng lắm thì tôi cũng chỉ rót nước mời họ rồi tôi bỏ đi chỗ khác không quay lại nữa. Có khi nghe tiếng anh huýt sáo ở ngoài ngõ, tôi chạy ra và cùng anh đi chơi mãi khuya mới về.
Nhiều lần như thế rồi cha tôi cũng phát hiện ra. Cha bắt tôi phải giới thiệu anh với gia đình. Tôi và anh biết đằng nào cũng sẽ phải thế nên quyết định sẽ ra mắt anh với gia đình vào một ngày gần nhất và nhân tiện ngày đó anh sẽ xin phép gia đình hỏi cưới tôi. Chúng tôi đã cùng nhau mơ về một cái đám cưới và một gia đình nhỏ tràn đầy hạnh phúc!
Rồi ngày đó cũng đến. Một ngày làm trái tim tôi và anh tan nát. Sau khi anh giới thiệu về mình, về gia đình mình, cha tôi liền mắng tôi và anh “chúng mày đang có họ hàng với nhau, yêu đương cưới hỏi gì ở đây”. Tôi và anh sững sờ đứng nhìn nhau. Tôi không hiểu, anh cũng không hiểu vì sao chúng tôi lại họ hàng với nhau. Họ như thế nào, mấy đời, chúng tôi không hay biết. Đêm đó tôi nằm khóc sướt mướt suốt cả đêm.
Video đang HOT
Một ngày trôi qua, chúng tôi không gặp nhau. Nỗi nhớ anh vẫn nguyên vẹn trong tôi.
Hai ngày sau anh lại đến, vẻ mặt vui tươi anh nói với tôi rằng anh đã hỏi mẹ anh về chuyện họ hàng giữa gia đình tôi và gia đình anh: Mẹ anh nói rằng có họ thật nhưng đã sáu đời rồi. Chúng tôi ôm nhau vui mừng, vì luật pháp quy định họ sau bốn đời là có thể lấy nhau được. Tôi và anh quyết định nói chuyện này với gia đình tôi.
Nhưng rồi sao, trớ trêu thay cha tôi vẫn nhất quyết một mực phản đối, cấm tôi và anh không được yêu nhau. Một lần nữa trái tim tôi lại tan ra vì thất vọng. Tôi không hiểu vì sao cha tôi lại làm như vậy.
Tôi quyết định gặp riêng mẹ để hỏi chuyện. Mẹ tôi lắc đầu “không được đâu. Cha mày bảo, nó là đứa không có cha, không môn đăng hộ đối với gia đình mình. Mày cũng biết tính cha mày rồi. Ông ấy muốn gì thì không ai cản nổi”. Tôi cũng biết như thế và chỉ biết khóc và khóc.
Nhưng không vì thế mà tôi và anh thôi không còn yêu nhau nữa. Chúng tôi vấn lén lút hẹn hò nhau. Và mỗi lần như thế cha tôi biết được là mỗi lần tôi phải chịu những trận đòn roi của cha tôi. Tôi cũng không còn nhớ ra trong koảng thời gian tôi và anh yêu nhau tôi đã phải chịu bao nhiêu trận đòn của cha tôi, và anh đã chịu bao nhiêu lời sỉ vả của cha tôi nữa.
Một lần sau cùng trước khi anh quyết định ra nước ngoài làm ăn. Anh lấy hết lòng can đảm và vứt hết lòng tự trọng để quỳ gối xin cha tôi đồng ý cho tôi và anh cưới nhau nhưng cha tôi vấn nhất quyết phản đối. Cha tôi nói anh rằng, khả năng của mày kém như thế à, không tán tỉnh được đám nào khác, nhất định cứ phải lấy người trong họ à? – Anh không biết nói gì thêm nữa, lẳng lặng bước ra về trong nước mắt.
Ngày anh lên đường ra đi làm ăn, tôi cũng không có cơ hội để tiễn anh, trao cho anh những lời chúc an lành. Không biết ở đâu cha tôi biết được cả ngày anh ra đi nên ông đã cấm tôi không được bước chân ra khỏi nhà. Tôi chỉ còn biết nằm ở nhà khóc trong đau khổ tủi hờn.
Hai năm sau, anh hết hạn hợp đồng và trở về. Tôi đã có chồng, một người ở làng bên do gia đình tôi gán ghép và một đứa con bảy tháng tuổi. Tôi và anh tình cờ gặp nhau ở chợ huyện. Anh không khác gì mấy so với hai năm trước, vẫn giọng nói ấy, ánh mắt ấy, chỉ một điều khác, tôi nhận thấy qua cách anh nói chuyện của anh, anh đã là con người từng trải hơn.
Anh cười hiền, hỏi thăm tôi, gia đình tôi. Rồi anh nói “Giá ngày ấy quay lại anh sẽ không để mất em dễ dàng như thế. Ngày đó anh đã không đấu tranh đến cùng để rồi phải mất em…”.
Tưởng trái tim tôi đã ngủ yên với mối tình của tôi và anh. Thế nhưng gặp lại anh sau hai năm trời xa cách trái tim tôi vẫn còn nguyên vẹn cảm giác như lần đầu gặp anh. Tôi cố chạy trốn khỏi nỗi nhớ về anh, nhưng càng chạy trốn tôi lại càng đến gần hơn với nó. Tôi muốn gặp anh để bù lại cho nhau những gì mà ngày xưa đã không thể cho nhau được, nhưng liệu có được không? Có được không? Sau tôi còn có cả một gia đình bé nhỏ, một sinh linh bé nhỏ cần có mẹ, có cha.
Hạnh phúc nào cho trọn vẹn. Nếu tôi tìm đến anh, tôi sẽ trở thành một người mẹ ích kỷ, một người vợ không chung thủy. Nếu tôi quyết không tìm đến anh, tôi phải chôn vùi tình yêu đầu của mình. Hạnh phúc nào cho trọn vẹn. Lựa chọn nào cũng khiến trái tim tôi đau nhói.
Theo Eva
Vì sao con trai... 'bỏ chạy'?
Là con gái nhưng C (lớp 11) luôn mời...con trai đi uống nước, ăn kem, dạo phố. Mỗi lần buồn buồn, C đều gọi điện kêu bạn bè qua nhà mình chơi, hoặc rủ đi ra ngoài. Tất nhiên, vì luôn chủ động nên bạn của C toàn... con trai.
Tỏ tình "khủng bố"
Good-Gamer (lớp 10) bị một cô nàng hơn mình 2 tuổi bày tỏ tình cảm. Cô nàng này công khai theo đuổi anh chàng trên blog, thậm chí còn...đến tận lớp để hỏi han, làm quen. Cậu bạn cảm thấy sợ và bắt đầu muốn trốn tránh vì cô nàng khá phiền phức. Có lần anh chàng nói thẳng : "Chị à, em chưa nghĩ đến tình cảm lúc này, chúng ta có thể nói chuyện như hai người bạn và em không thể gặp chị liên tục vào giờ ra chơi được" nhưng cô nàng vẫn không "buông tha".
Anh chàng tâm sự: "Ban đầu mình cũng có cảm tình với chị ấy. Thật ra chị ấy cũng hòa đồng và nói chuyện hợp ý, nhưng cách chị ấy thể hiện làm mình thấy ngại. Bạn bè trong lớp nói này nọ, và mình cảm thấy mất tự do nữa. Có thể nhiều bạn nữ chủ động trong tình cảm mang một nét cá tính nào đó, nhưng nếu làm quá thì con trai "chạy mất dép" thôi"!
Chủ động lộ liễu
Là con gái nhưng V.C (lớp 11) luôn mời...con trai đi uống nước, ăn kem, dạo phố. Mỗi lần buồn buồn, V.C đều gọi điện kêu bạn bè qua nhà mình chơi, hoặc rủ đi ra ngoài. Tất nhiên, vì luôn chủ động nên bạn của C toàn...con trai. Nhưng không phải ai cũng có thể đi với C vì quan điểm của cô nàng là: "Con trai luôn phải ga lăng nên...luôn phải là người tính tiền", thế nên các anh chàng rất sợ đi với V.C.
"Lâu lâu đi một lần còn được, chứ đi kiểu đó thì cảm thấy...chẳng có mục đích gì cả. Hơn nữa chỉ ở mức bạn bè mà cô nàng còn lợi dụng như thế thì...không ổn" - B.L, một người bạn của C bày tỏ
Nhờ giúp đỡ mà như...ra lệnh
Có thể vì con gái luôn cho rằng "con trai phải ga lăng" nên thường nhờ vả rất nhiều.
N.D (sinh viên năm 1 ĐH Ngân Hàng) chia sẻ: "Hồi cấp 3, con gái lớp mình luôn...ăn hiếp con trai vì dường như trực nhật, khuân bàn, lau bảng..., bọn con trai toàn phải làm. Điều đó không có gì đáng nói, nhưng chỉ có mình là tên con trai duy nhất nằm trong ban cán sự lớp nên luôn bị...sai vặt, lúc thầy cô nhờ vô sổ điểm thì lớp phó học tập bắt mình ghi, phê sổ Đoàn thì bí thư bắt làm giùm, thậm chí nhờ...đi xuống căn tin mua đồ ăn cho các nàng nữa, tất cả mình đều phải làm vì "đó mới chứng tỏ sự ga lăng", nhưng mình cảm thấy giống...ô sin hơn"
Còn B.M (lớp 11) thì... "ga lăng vốn sẵn tính trời" nên luôn bị các bạn gái "nhờ giúp đỡ". Ban đầu anh chàng còn nhiệt tình, về sau cảm thấy "nản".
M chia sẻ: "12h khuya, đang ngon giấc thì nhỏ bạn gọi điện nhờ...giải giúp bài toán. Có khi mình đang làm bài tập thì nhỏ gọi cho mình bảo là tự nhiên mặt cảm ứng của điện thoại bị hư, làm thế nào để giúp. Mà cô nàng rất to tiếng và quát nạt liên tục. Mình cũng nhẫn nhịn vì dù sao nhỏ cũng là con gái. Nhưng mình tự hỏi tại sao mình lại phải lãnh trách nhiệm giải quyết các rắc rối của nhỏ? Cả hai chỉ là bạn đơn thuần. Mình nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Con gái phức tạp thật. Nếu cứ thế này, chắc mỗi lần gặp nhỏ là mình "núp" quá"...
Con gái ơi, đừng quá bạo dạn
Một số cô nàng thường xem con trai như...bạn gái thân của mình, cộng thêm việc ỷ lại vào sự dễ tính và hay nhường nhịn của XY mà các nàng luôn "được nước lấn tới", dần dà con trai cảm thấy hoảng sợ và "bỏ chạy" là một hệ quả tất yếu. Điều này rất dễ khiến phe XX mất điểm, thậm chí còn làm con trai ái ngại và dè dặt nữa. Đừng làm con trai "bỏ chạy" vì những trường hợp tương tự như trên, con gái nhé!
Theo Mực Tím
Em cần một câu trả lời Quen anh và yêu anh thật lạ, ngày đó nó là bà mối cho anh và con bạn nó, nó tích cực vun vén cho hai người chỉ mong con bạn nó được vui vẻ. Nhưng thật bất ngờ khi anh nói: "Em đừng cố gắng làm mối cho anh làm gì, vì anh chỉ yêu bà mối của anh thôi"... Khi nghe...