Lựa chọn nào cho tôi?
Tôi cũng tự nhủ mình rằng anh đã có người yêu, tôi không thể là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ ấy. Nhưng khi đã yêu rồi lí trí sao thắng nổi con tim. Tôi gục ngã hoàn toàn…
Là một độc giả thường xuyên của 24h, hôm nay tôi ngồi đây viết lên những dòng này không phải để kể lể, không phải để tìm sự đồng cảm mà đơn giản viết cho thoả nỗi lòng khi mà tôi không thể nói ra với ai.
Tôi là một đứa con gái 21 t.uổi. Có lẽ người ta sẽ nghĩ ở cái t.uổi này thì chỉ biết ăn, biết chơi, làm sao đã hiểu biết gì về cuộc đời, về thế thái nhân tình… nhưng tôi tin mình hiểu được những cái mà có người đi hết cả cuộc đời cũng không thể hiểu nổi, và cũng không thấu được nỗi đau ấy. Đơn giản vì tôi là một kẻ thứ ba.
Tôi vốn là một đứa con gái xinh xắn, dễ thương, người thích tôi không phải là không có nhưng dường như tôi vô cảm với tất cả. Đơn giản vì tôi thấy rằng tôi còn quá trẻ để nghĩ đến một tình yêu khi mà con đường học tập còn đang dang dở, bố mẹ hi vọng vào tôi rất nhiều, tôi là niềm hi vọng của họ. 18 năm tôi sống bên bố mẹ, chẳng lo nghĩ, chẳng ưu phiền. Cuộc đời thay đổi khi tôi bước chân vào giảng đường đại học, tôi bước vào cuộc đời, tôi rời xa vòng tay của bố mẹ và điều đó buộc tôi phải tự lập.
Những năm tháng đầu tiên của cuộc sống sinh viên thật là mới mẻ và lạ lẫm với tôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày ấy 18/9 khi tôi lên nhập học, chỉ mình tôi và đứa bạn ở lại phòng trọ, không một ai quen biết và chỉ ăn một bữa trưa với giá 6000đ. Rồi tôi phải đi học quân sự xa nhà gần 1 tháng trời. Những ngày tháng ấy với tôi thật là kinh khủng, không đêm nào là nước mắt tôi không rơi. Ngay khi trên giảng đường, tôi cũng có thể khóc một cách ngon lành.
Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi nhưng cuộc đời mà, ai biết trước chữ ngờ. Ngày tôi đến xóm trọ ấy, với tôi anh là một người không quen biết, thậm chí tôi còn không biết là anh ở cùng xóm trọ với tôi nữa. Để rồi khi ra ngoài đường hai anh em cứ nhìn nhau mà chẳng biết là ai. Tôi phải học vào thứ bảy nên hay phải ở lại phòng trọ một mình, những lúc như thế anh hay kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống sinh viên của anh, về quê hương anh. Anh cũng kể cho tôi nghe cả chuyện tình yêu của anh. Và rồi cũng không biết từ lúc nào trong trái tim một đứa con gái non nớt như tôi nảy sinh một thứ tình cảm thật lạ. Tôi biết nhớ, biết mong, và người ấy không ai xa lạ chính là anh – người làm cho trái tim tôi lỗi nhịp. Tôi cũng tự nhủ mình rằng anh đã có người yêu, tôi không thể là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ ấy. Nhưng khi đã yêu rồi lí trí sao thắng nổi con tim. Tôi gục ngã hoàn toàn.
Video đang HOT
Tôi giấu kín tình cảm của mình dành cho anh vì tôi biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận thứ tình cảm ấy. Anh cũng đã từng nói anh luôn coi tôi như một đứa em gái nên giữa anh trai và em gái không thể nảy sinh thêm một thứ tình cảm nào khác ngoài tình anh em. Nhưng anh cũng thừa từng trải để nhận ra rằng tôi có tình cảm với anh. Anh cũng đã phũ phàng từ chối tình cảm của tôi: “Anh rất yêu cô ấy. Anh và cô ấy đã quyết định mọi chuyện rồi. Em quên anh đi, rồi em sẽ tìm cho mình một người yêu em thật sự. Chúc em hạnh phúc”. Đấy là điều cuối cùng anh nói với tôi khi chúng tôi gặp nhau lần cuối trước khi nghỉ học về quê ăn tết. Cái tết năm ấy với tôi thật sự rất buồn vì hình ảnh của anh, những lời nói của anh cứ len lỏi trong tâm trí tôi. Tôi tự nhủ mình sẽ phải quên anh. Nhưng rồi một hôm anh nhắn tin cho tôi, anh nói rằng anh nhớ tôi. Trái tim nhỏ bé của tôi lại bắt đầu loạn nhịp. Và từ đó, tôi chấp nhận là người tình của anh. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi thật ngu ngốc sao lại đi tin lời một người như anh khi mọi lời nói của anh đều không thống nhất với nhau. Nhưng thật sự lúc đó tôi không thể điều khiển nổi suy nghĩ của bản thân mình, cái thứ tình cảm ngu muội ấy nó lấn át đi cái lý trí trong tôi mất rồi.
Tôi biết tôi là một kẻ tội lỗi, một kẻ xấu xa nhưng tôi không thể rời bỏ anh… (Ảnh minh họa)
Cứ thế, tôi chới với trong mê cung tình ái của anh. Tôi biết tôi là một kẻ tội lỗi, một kẻ xấu xa nhưng tôi không thể rời bỏ anh. Cứ nhìn vào ánh mắt ấy, tôi lại như bị thôi miên, không cách nào dứt ra được. Tôi vẫn cùng anh đi chơi với cái danh nghĩa “em gái”. Mọi người cũng chẳng ai nghi ngờ vì cả anh và tôi đều là những diễn viên đại tài. Ngay cả khi người yêu anh có đến chúng tôi vẫn vô tư nói chuyện, thoải mái trêu nhau thì sao ai có thể biết được mối quan hệ lén lút ấy của chúng tôi chứ? Mà cũng thật lạ, tôi có thể ghen với bất cứ người con gái nào mà anh nói chuyện, anh vui đùa nhưng với người yêu anh tôi lại không hề có cái cảm giác ấy. Buồn cười quá phải không? Tôi cũng thấy nực cười cho chính bản thân mình. Hay vì tôi là một kẻ có lỗi, một kẻ hứ ba đang tâm phá hoại hạnh phúc của người con gái ấy nên tôi không có quyền ghen tuông?
Đã chấp nhận là người tình của anh, là cái bóng đi bên anh nên chưa bao giờ tôi suy nghĩ có một ngày anh sẽ yêu tôi. Tôi đã từng đọc ở đâu đó câu nói: “Đã là người tình thì tình yêu chỉ khiến người ta rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng và đau khổ mà thôi”. Có lẽ điều ấy đúng. Có lẽ tôi nên bớt yêu anh đi để khi một ngày nào đó anh đột ngột rời xa cuộc sống của tôi, trở về bờ bến anh đã chọn tôi sẽ không đau khổ nhiều, không tuyệt vọng nhiều. Nhưng hình như tôi không làm được điều đó, càng ngày tình yêu tôi dành cho anh càng sâu đậm, càng mãnh liệt hơn. Tôi thật sự đau khổ về điều đó. Trong con người tôi là hai dòng suy nghĩ trái chiều nhau. Tôi nên giành giật anh về cho mình hay cứ chấp nhận rằng rồi một ngày nào đó anh sẽ rời xa tôi mãi mãi? Có lẽ tôi quá nhu nhược, tôi không đủ xấu xa, không đủ đê tiện để làm điều ấy. Một người con gái khi yêu dù hiền lành thế nào cũng có ngày trở thành sư tử hà đông. Nhưng tôi cũng không đủ sức làm điều đó, và tôi vẫn là một kẻ thứ ba đi bên cuộc đời anh. Vì yêu anh, tôi chấp nhận anh chỉ đến bên tôi trong phút chốc. Vì yêu anh, tôi chấp nhận cô đơn, lẻ loi một mình những ngày cuối tuần khi anh vui vẻ bên chị ấy. Vì yêu anh, tôi không được phép sống thật với lòng mình. Vì yêu anh, tôi giả tạo với tất cả. Vì yêu anh, tôi luôn cười. Và vì yêu anh, tôi dần đ.ánh mất mình…
Anh và tôi như hai thái cực khác nhau, cứ như anh ở phương Bắc còn tôi mãi phương Nam xa xôi, chúng tôi không thể bên nhau được. Rõ ràng anh và tôi đều có tình cảm với nhau nhưng thứ tình cảm ấy không đủ đưa chúng tôi đến bên nhau, không đủ để anh rời xa chị ấy mà toàn tâm toàn ý yêu tôi.
Sẽ là tốt đẹp khi giữa anh và tôi không có ràng buộc. Khi anh rời xa cuộc sống của tôi, tôi có thể quên anh, có thể yêu thêm một ai đó, có thể an tâm mà dựa vào vai người ấy khi tôi mỏi mệt, có thể đường hoàng mà giới thiệu với tất cả rằng đó là người yêu của tôi. Nhưng trớ trêu thay khi giờ đây tôi đang mang trong mình giọt m.áu của anh. Cái hình hài bé bỏng ấy cứ ngày ngày lớn dần lên trong tôi. Nhưng tôi chỉ mới 21 t.uổi, tôi không thể làm mẹ vào lúc này được. Còn bố mẹ tôi, còn việc học hành của tôi, tôi không thể bỏ dở tất cả. Nhưng tôi cũng không thể nhẫn tâm vứt bỏ hình hài m.áu mủ của mình được. Quan trọng hơn anh không thể lấy tôi, tôi cũng không thể chấp nhận một người không yêu mình làm chồng được. Tôi phải làm sao đây…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy quay về với em
Honey của em! Anh có còn nhớ câu nói đó khi anh mới vừa quen em anh đã nói em lưu tên anh như thế không?
Đã mấy ngày rồi cái tên đó đã ra đi mãi mãi... đã thật sự muốn xa em... đã thật sự muốn tìm 1 chân trời mới - nơi mà em biết sẽ không có em ở đó. Anh ra đi khi chúng mình còn bao nhiêu chuyện chưa làm, khi mà trái tim em đang biết hối hận. Em đau lắm anh biết không? Em thật đúng là con ngốc phải không anh? Sao trước đây yêu nhau em lại không gìn giữ nó, tôn trọng nó để rồi em phải đau khổ, khóc lóc thế này... Sao tình yêu dễ đến rồi dễ đi như thế này hả anh? Sao em lại có thế mất anh được chứ.
Anh ơi, em biết rồi, lỗi cũng do em, do em đã không níu kéo lúc anh ra đi, do em đã sai lầm quá nhiều, nếu như lúc đó anh biết nhẫn nhịn, chỉ 1 chút thôi, 1 chút thôi thì làm gì có ngày hôm nay hả anh. Em ghét con số 8 vì nó không đem lại may mắn, nó đã hại em. Sao nó lại lấy đi tình yêu anh dành cho em 8 tháng nay... 88 nó cũng là năm sinh của em và anh. Nó cũng là số không may mắn của tất cả mọi người, là số c.hết phải vậy không anh? Nhưng giờ chỉ riêng mình em thôi, nó đã làm em rất đau khổ và tưởng chừng như trái tim em cũng đã c.hết, đã tan nát khi anh ra đi...
Ngồi trong căn phòng này, trước đây khi em và anh vẫn còn ở bên nhau nó thật ấm cúng, vui vẻ và hạnh phúc mà sao giờ đây căn phòng đã trở nên trống trải, lạnh lẽo... để bao đêm em cứ luôn nhớ về anh, nhưng em càng cố quên thì những kí ức đó lại cứ hiện về trước mắt em. Anh có biết anh nhẫn tâm với em lắm không?
Anh hãy mở rộng trái tim mình để có thể bao dung em 1 lần nữa... (Ảnh minh họa)
Anh nói là anh yêu mèo con nhiều lắm cơ mà, sao giờ anh lại rời xa em khi tình yêu chưa trọn vẹn? Sao vậy hả anh? Nước mắt em thấm đẫm khi em viết cho anh những dòng thư như thế này... Tại sao anh lại không cho em 1 cơ hội để em có thể bù đắp những ngày tháng em đã làm cho anh ức chế vì con người em, vì bản tính của em. Em đã cố gắng tập dần quen với bản tính của anh và em nghĩ chỉ có như thế mới l.àm t.ình yêu chúng ta bền vững nhưng đâu ngờ... rồi đến lúc anh cũng nói chia tay với em vì giữa 2 chúng ta 2 lối suy nghĩ và bản tính khác nhau. Anh ơi, dù chỉ 1 lần thôi em có thể hi sinh 10 năm hay 20 năm t.uổi thọ để có thể anh về với em, để cho em sửa chữa lỗi lầm của em gây ra...
Sống trong nỗi buồn, chờ đợi và hi vọng rồi em biết sẽ không có kết quả gì nhưng sao em lại còn đặt 1 chút gì đó hi vọng vào anh. Em chỉ cần 1 chút thôi, 1 chút cũng làm em ấm lòng. Không có anh bên cạnh em không làm được gì cho bản thân, cứ bỏ mặc nó ngày qua ngày, có phải em quá yếu ớt hay do trái tim em quá yêu anh?
X ơi! Anh hãy mở rộng trái tim mình để có thể bao dung em 1 lần nữa được không anh? Bao dung 1 đứa con gái trước đây chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, chỉ biết k.iếm t.iền mà không quan tâm anh như thế nào. Em biết anh vẫn còn yêu em, nhưng anh phải chịu đựng ra đi vì ta không thể sống chung với nhau được nữa. Nhưng giờ em vẫn muốn níu kéo, em không thể buông xuôi tay anh ra được... Hãy quay về với em anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em có còn nhớ đến tôi? Tính đến hiện tại đã đúng 40 ngày, 12 tiếng, 52 phút tôi và em chia tay. Tôi không hiểu sao tôi lại nhớ rõ đến thế, khi mỗi ngày tôi cứ luôn nhắc nhở mình hãy quên đi chuyện đã qua và tiếp tục 1 cuộc sống mới, tôi luôn nói với chính mình "Don"t act like a fool. Just let it...