Lựa chọn cuộc đời
Tôi và chồng tôi yêu nhau 4 năm và kết hôn đã được 7 năm, tôi vẫn luôn nhận thấy chồng mình là người có trách nhiệm với gia đình, lúc nào tôi cũng tin tưởng ở anh một cách vô điều kiện.
ảnh minh họa
Vài ngày trước tôi nghe chính em trai mình vô tình nói ra toàn bộ sự thật khi tôi vào viện sinh con trai bị khó sinh, lúc đó nghe xong tôi choáng váng như bị ai đẩy rơi xuống vực sâu, hóa ra người mà tôi hết mực tin tưởng đã lựa chọn từ bỏ tôi khi tôi nguy nan nhất.
Nhà chồng tôi ba đời đều độc đinh, khi tôi mang bầu, mẹ chồng tôi rất sốt ruột muốn biết giới tính của thai nhi, bà giấu tôi đi tìm gặp một người bạn của bà hiện đang làm việc tại bệnh viện để nhờ người bạn đó tranh thủ lúc tôi đi khám thai thì tiện thể kiểm tra giới tính của thai nhi luôn, và kết quả đúng như bà mong muốn, thai nhi là một bé trai. Mẹ chồng tôi vô cùng vui mừng, trong thời gian mang thai tôi được mẹ chồng chăm sóc rất cẩn thận chu đáo từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Nhưng không ngờ tôi bị vỡ nước ối sớm, con tôi ra đời sớm hơn so với thời gian dự kiến gần một tháng, tôi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng rất nguy hiểm. Khi đến bệnh viện bác sĩ hỏi chồng và mẹ chồng tôi là muốn cứu con hay cứu mẹ, mẹ chồng tôi ngay lập tức trả lời không chút do dự là cứu con. Khi bác sĩ yêu cầu người nhà ký vào giấy cam kết phẫu thuật, chồng tôi còn đang lưỡng lự phân vân thì mẹ chồng tôi đứng bên cạnh luôn miệng giục chồng tôi mau ký cam kết yêu cầu cứu con. Khi đó bố mẹ đẻ và em trai tôi chưa kịp đến bệnh viện, đúng vào lúc chồng tôi đang chuẩn bị ký vào giấy cam kết thì bố mẹ và em trai tôi vừa kịp đến nơi.
Video đang HOT
Khi nhìn thấy nhà chồng tôi chuẩn bị ký yêu cầu cứu con, em trai tôi đã vô cùng tức giận. Ở bên cạnh có người nhà bệnh nhân chờ hội chẩn đang ngồi gọt hoa quả, em trai tôi liền giằng con dao từ tay người đó và kề dao vào cổ chồng tôi rồi quát lớn: “Anh mà dám ký cam kết không cứu chị tôi thì tôi sẽ mạng đổi mạng với anh!”. Khi đó mẹ tôi quỳ sụp xuống dưới chân mẹ chồng tôi, khóc và nói: “ Sao bà lại có thể làm như thế được chứ, mấy chục năm nay tôi vất vả nuôi con gái tôi khôn lớn rồi gả cho con trai bà, bà cũng là mẹ bà phải hiểu tấm lòng của những người làm cha làm mẹ như chúng tôi chứ!”. Mẹ chồng tôi có lẽ là bị em trai tôi dọa cho sợ, hoặc có lẽ bị thuyết phục bởi những lời nói của mẹ tôi nên cuối cùng đã đồng ý yêu cầu cứu mẹ. Thật may mắn là cuối cùng các bác sĩ đã cứu được cả mẹ lẫn con, hai mẹ con tôi mẹ tròn con vuông.
Từ đó về sau không ai nhắc lại chuyện này, nếu lần đó em trai tôi không uống rượu say rồi vô tình nói ra thì có lẽ mãi mãi tôi sẽ không bao giờ biết được rằng khi tôi khó sinh thì đối với chồng tôi tính mạng của con trai quan trọng hơn tính mạng của tôi. Đương nhiên ở góc độ là một người mẹ, tôi cũng sẽ lựa chọn như vậy, tôi sẵn sàng từ bỏ mạng sống của bản thân để cứu sống con trai mình, nhưng không hiểu sao khi biết rõ mọi chuyện trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tất cả những hình ảnh quen thuộc trong ngôi nhà này giờ đây đã trở nên xa lạ không còn có ý nghĩa gì với tôi nữa, bức ảnh cưới tình cảm hạnh phúc, những đồ dùng trong nhà mà vợ chồng tôi cùng nhau đi chọn mua, đôi tượng sứ hình cô dâu chú rể hôn nhau bày trên bàn phấn… tất cả đã trở thành những hình ảnh châm biếm đả kích. Thời khắc sinh tử một mình tôi nằm lạnh lẽo trên bàn mổ, vậy mà người đàn ông mà tôi tin tưởng suốt 11 năm qua, người mẹ chồng vẫn thường nói sẽ luôn thương yêu tôi như con gái ruột của bà, hai người họ lại đã lựa chọn phương án từ bỏ mạng sống của tôi. Rốt cuộc là tại sao, tại sao cuộc sống đầm ấm vui vẻ hạnh phúc trước kia trong phút chốc chỉ còn lại sự ích kỷ và tàn nhẫn.
Vậy mà tôi bao nhiêu năm nay luôn cho rằng mình có một cuộc sống một gia đình thật hạnh phúc, tôi luôn đối xử và quan tâm chăm sóc mẹ chồng giống như là đối với bố mẹ ruột của mình, với chồng tôi thì càng không phải nói, tất cả mọi món ăn tôi nấu đều được nấu theo khẩu vị của anh, quần áo trong tủ phần lớn đều là quần áo của anh, để có thể dành nhiều thời gian chăm sóc gia đình hơn nữa, tôi đã từ bỏ cơ hội được thăng chức của mình.
Đây chính là người đàn ông mà tôi sẽ chung sống suốt cả cuộc đời, người đàn ông mà tôi đã từng thề hẹn sẽ không bao giờ rời xa, sẽ chung sống bên nhau đến khi đầu bạc răng long, vậy mà tại sao khi tôi nguy nan nhất anh lại có thể lựa chọn một cách ích kỷ và tàn nhẫn như vậy.
Tôi cứ ray rứt mãi không thể ngủ được, nhưng rồi lại nghĩ rằng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, còn nhiều điều phải lo lắng, phải chăm chút đang ở phía trước. Cái gì buộc phải bỏ qua hãy cứ cho qua.
Theo VNE
Chồng bắt vợ phá thai để rảnh rang ở với nhân tình
Gần 2 năm qua tôi như một con ốc sên trong cái vỏ bọc trống rỗng, với cái đầu trống rỗng. Vậy là gần 2 năm, anh phản bội tôi, phản bội tình yêu hơn 5 năm với những trở ngại mà 2 đứa đã vượt qua để có được tình yêu mà lúc ấy cho là bền vững và kiên cố.
Tình yêu của 4 năm đại học, 1 năm xa cách và của 6 tháng kết hôn, người Bắc kẻ Nam vậy mà bằng mọi cách chúng tôi đã đến được với nhau. Đáng lẽ ra anh phải trân trọng và gìn giữ nó, nhưng không, khi chúng tôi vừa chuẩn bị cho sự chào đời của một thiên thần thì anh quay lưng phản bội. Con tôi chưa được thành hình, nó chỉ là giọt máu vừa được 1.5 tháng. Đó là khoảng thời gian bất hạnh, đau khổ, tủi hờn, cô đơn, lạnh lẽo đối với tôi.
ảnh minh họa
Một mình làm dâu ngoài Bắc, cách nhà hơn 2000 km, tôi chỉ biết khóc và khóc. Ta tưởng đâu tình yêu ấy mãi là động lực để ta phấn đấu mà có thể từ bỏ mọi thứ vì nó, bỏ gia đình, công việc bạn bè để cùng người mình thương về sống tại nơi anh chào đời và lớn lên, để tập làm quen cuộc sống vốn lúc nào cũng lễ nghĩa, nho giáo, phong tục tập quán khác. Nhưng giờ đây tôi còn lại gì, anh không trách nhiệm, hết tình yêu, không quan tâm, quay sang lăng mạ và hà khắc, cuộc sống toàn nước mắt và nước mặt, nếu không có con, có lẽ tôi đã chết.
Khi yêu, mọi thứ xung quanh đều màu hồng, anh và nhân tình anh cũng đang như thế, bỏ lại người vợ không chút lỗi lầm và đang mang trong người đứa con tội nghiệp đang tượng hình chưa đầy 2 tháng. Anh liên tục bắt tôi phá bỏ thai, không đồng ý tôi lại được anh đáp trả bằng những lời thậm tệ: cô là đứa ăn bám, là đứa thối tha. Phải, tôi là kẻ ăn bám vì ra ngoài đó tôi chưa tìm được việc làm đã có thai, thử hỏi dù 1 người tốt nghiệp đại học, có kinh nghiệm kế toán 5 năm, nhưng đang có thai, ai dám nhận làm? Tôi là kẻ thối tha ư? Tôi ở nhà và chỉ biết lo cho chồng, anh ta ra ngoài làm cặp bồ bỏ vợ trong lúc đang mang thai chắc anh ta thơm tho lắm. Tôi phải làm gì đây? Đó là khoảng thời gian tăm tối của cuộc đời, đã thế còn anh còn cùng người đàn bà đó bày mưu tình kế đuổi tôi về lại miền Nam, anh hăm dọa và thuê gian hồ lấy mạng tôi. Tôi phải làm gì bây giờ, 1 thân 1 mình nơi xứ người, về lại sợ mẹ mình đau lòng. Bố mẹ chồng tôi biết cũng chẳng làm được gì, la mắng anh vài tiếng cũng xong.
Cuối cùng anh và người đàn bà đó cũng thành công. Gia đình tôi biết chuyện, mẹ tôi dọa chết nếu tôi không về. Lặng lẽ 1 mình tôi về lại nhà mẹ để đón con chào đời, dường như không còn nước mắt để khóc, bởi lẽ, nước mắt đã lấp đầy những kỷ niệm trong tình yêu mà chúng tôi đã từng có, anh biết tôi đi, lòng anh vui mừng khôn siết, không ngăn cản, tôi biết đó là lúc giữa 2 chúng tôi, tình không và nghĩa cũng không. Anh dọn hết quần áo, tủ giường, mua đất cất nhà sống cùng nhân tình, đó là người phụ nữ lớn hơn chúng tôi 5 tuổi, có 1 đời chồng và 2 đứa con riêng. Ngày tôi sinh con cũng là lúc người đàn bà đó mang thai với chồng tôi, thật đau lòng. Lặng lẽ sống, lặng lẽ buồn, ai nào biết được. Những cảm giác đan xen thật khó chịu trong suốt thời gian qua, nó như 1 cái dằm ghim thật sâu vào trong tim, không cách nào lấy ra được.
Ngày hôm qua, anh cùng tôi ra tòa ly hôn, con tôi vừa tròn 14 tháng, từ bắc vào nam, anh ta không lên thăm con mặc dù biết bé đang bệnh, không 1 bộ quần áo hay 1 hộp sữa cho con, tấm lòng người cha của anh ta thật "vĩ đại". Tôi không cần anh ta mua, tôi đã sinh và nuôi con được đến thời gian này rồi, chưa lần tôi để con mình phải không mặc đồ đi ra ngoài hay chưa lần để con nhịn uống sữa, tôi chỉ nói để anh ta nhìn lại lương tâm người làm cha, vậy mà mở miệng là anh ta nho giáo và lễ nghĩa. Nhìn thẳng vào mặt anh ta, tôi tự hỏi sao trước đây mình lại có thể yêu được con người này.
Tôi biết khi ra về anh ta liền mua rất nhiều đồ đem về cho con riêng của người đàn bà đó. Kết thúc phiên tòa ra về trong lòng tôi trống rỗng, không cảm giác, không đau, không hụt hẫng, chỉ thấy lòng nhẹ tênh, cái dằm đó, nó đang nằm im và có lẽ vết đau ấy đang dần chai sạn lại. Thấy mẹ đang ẵm cháu đứng đợi tôi về, thấy con cười thật tươi gọi mẹ mà tôi thấy thật vui. Bỏ đi tất cả, ta làm lại từ đầu, nhưng không phải 1 mình vì mẹ đã có thêm con...
Theo VNE
Đêm động phòng, vợ tôi khóc ngất vì nhớ người cũ Em ra ngoài ghế sofa, nằm úp mặt xuống mà khóc nức nở, em khóc nấc như chưa bao giờ được khóc ngay trong đêm động phòng. Chưa có một câu chuyện nào lại ly kì như câu chuyện của vợ chồng tôi. Người phụ nữ tôi yêu thương, dành trọn cuộc đời cuối cùng lại không yêu tôi, trái tim em lại...