Lòng tôi rối bời
Liệu tôi có thể trao gởi cuộc đời mình cho một con người mà mình không còn tin cậy nữa?
“Tui năn nỉ má đó, má về dùm tui đi. Vài bữa có tiề.n rồi tui gởi về cho. Má mà chộn rộn ở đây là hư bột, hư đường hết. Tui sắp cưới vợ rồi”. Tôi không tin vào tai mình khi nghe những lời này. Càng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra trong phòng.
Tôi áp tai vào cửa sổ. Một giọng phụ nữ run run: “Má cũng đâu có muốn vậy… Nhưng ba con nặng quá rồi. Gọi điện thì con không nghe nên má mới phải bỏ ổng ở nhà một mình để lên đây… Đất cát cầm cố hết rồi, giờ má không hỏi mượn ở đâu được nữa…”.
“Nhưng tui đâu phải cái máy in tiề.n mà suốt ngày mấy người đòi hỏi? Tui chán lắm rồi. Lần này nữa thôi nghen. Tui đã nói là tui từ dưới đất nẻ chui lên nên ba với má đừng có hiện hình về phá đám… Tui không có cái thứ cha mẹ rượu chè, bài bạc tới tán gia bại sản như vậy. Thôi, xách đồ lên. Đi. Trễ rồi”.
Vừa nghe Vinh nói như vậy, tôi giật phắt người, vội vàng bước nhanh về phía nhà vệ sinh công cộng của khu nhà trọ. Ở đó, tôi vẫn có thể nhìn thấy Vinh chở một người rời khỏi nhà. Có lẽ anh chở bà ra bến xe để về quê…
Tôi đi công tác ở Hà Nội 1 tuần nhưng công việc xong sớm nên tách đoàn về trước 2 ngày. Tôi về sớm để bàn bạc với anh hai chuẩn bị đón ba mẹ tôi từ Mỹ về chơi và tổ chức lễ đính hôn cho chúng tôi. Vì muốn cho Vinh một bất ngờ nên dù về đến nhà đã hơn 8 giờ tối, tôi vẫn phóng ngay đến nhà trọ mà không báo cho anh.
Nhưng người bất ngờ không phải Vinh mà là tôi. Lúc gởi xe, bà chủ nhà trọ bảo tôi: “Hình như nhà cậu Vinh có khách ở quê lên chơi”. Tôi thả bộ dọc con hẻm đi vào khu nhà trọ, vừa đi vừa đoán già đoán non, không biết khách nào ở quê lên vì Vinh rất ít khách khứa. Ba mẹ mất khi Vinh mới 14 tuổ.i, anh em tứ tán, ít khi liên lạc. 2 năm quen Vinh, tôi thấy anh có khách chỉ 1 lần. Đó là lần bà dì ở quê bị bệnh vào khám cách đây mấy tháng…
Video đang HOT
Anh ta còn có những điều bí ẩn gì mà tôi không nhìn thấy được hay không? (Ảnh minh họa)
Căn phòng trọ của Vinh nằm ở ngay đầu dãy nhà trọ cửa chỉ khép hờ. Tôi nhìn qua khe cửa thấy đồ đạc để lúm khúm dưới sàn nhà. Có tiếng người nói qua nói lại. Nghe vậy, tôi lưỡng lự rồi đứng nép vào bên hông nhà. Tôi nghe giọng Vinh to; còn giọng người phụ nữ thì nhỏ, đứt quãng…
Hóa ra người đàn bà ấy là mẹ của Vinh. Vậy mà anh bảo tôi ba mẹ đã chế.t hết, anh em thì ai lo phận ấy, anh phải bươn chải vào đời khi còn rất nhỏ… Tôi nhớ hôm nghe Vinh kể điều này ở quán cà phê cạnh trung tâm ngoại ngữ mà tôi và Vinh cùng theo học, tôi đã chảy nước mắt, vừa phục, vừa thương rồi dần dần yêu anh từ lúc nào không biết. Trong mắt tôi Vinh là một hình ảnh tuyệt đẹp của một người con trai giàu nghị lực vượt khó. Từ một đứ.a tr.ẻ mồ côi vất vưởng đầu đường xó chợ, anh đã học hành, vươn lên, có một công việc ổn định, một vị trí nhất định trong xã hội. Điều đó đáng để nhiều người phải học tập, noi theo…
Thế mà giờ đây tôi vô tình phát hiện trong số những điều anh kể với tôi, có rất nhiều điều bịa đặt. Một người con mà không dám nhìn nhận những người đã sinh đẻ ra mình thì liệu có thể làm một người chồng, người cha tốt hay không?
Lòng tôi rối bời. Rất có thể Vinh có lý do riêng để làm như vậy nhưng dù là lý do gì đi nữa thì việc từ chối cha mẹ mình, thậm chí nói rằng họ đã chế.t thì quả là đại tội bất hiếu. Tôi không thể bảo trái tim mình ngừng yêu, không thể nói chia tay là chia tay nhưng thật sự là tôi rất hoảng sợ.
Tôi không hiểu hết người đàn ông của mình. Anh ta còn có những điều bí ẩn gì mà tôi không nhìn thấy được hay không? Liệu tôi có thể trao gởi cuộc đời mình cho một con người mà mình không còn tin cậy nữa?
Theo 24h
Chia tay một tượng đài
Người ta thường nói "con cá mất là con cá to" để chỉ những cô gái cứ mãi luyến tiếc người xưa.
Khi mặt trời đi vắng
Bạn có bao giờ nhìn thấy một người bị phá sản, sau một đêm bỗng nhiên mất trắng tất cả những gì mình đang có chưa? Người đó chắc chắn là thảm hại vô cùng, thậm chí còn coi mình như người bất hạnh nhất thế giới. Tâm trạng đó, T.A - một người bạn của tôi đã từng trải qua. Nhưng thứ cô ấy bị "phá sản" không phải là tiề.n bạc hay sự nghiệp, mà là một người đàn ông. Mối tình 4 năm của T.A là với một chàng trai "vàng mười": Có giáo dục, có tài năng, có trách nhiệm và có cả sự tinh tế. Tuy không đẹp trai theo kiểu những chàng minh tinh màn ảnh, nhưng Hùng (tên anh chàng) có một ngoại hình toát lên sự tin cậy, mạnh mẽ và thanh lịch đủ làm liêu xiêu bất kì cô gái nào. Nói như T.A thì nhìn thấy chàng từ xa là tim đã đậ.p rộn ràng, vừa được chàng ôm một cái là người đã mềm nhũn. Chỉ cần nhắc đến tên chàng, mắt T.A đã lấp la lấp lánh như đang khoe thành tựu trọn đời của mình. Nhưng giang hồ hiểm ác, ở đời lắm cô nàng sống với phương châm " trai tốt không tự nhiên sinh ra, mà do người phụ nữ khác đào tạo ra chờ ta đến cướp". Một ngày trời đẹp, Hùng nói lời chia tay kinh điển " Anh không xứng với em" và đi theo tiếng gọi của tình yêu mới. Với T.A mà nói từ "không xứng" nghe đậm chất châm biếm, bởi cô hiểu rõ Hùng là tấm vé hạng VIP tốt nhất mà mình có thể tìm được trên chuyến tàu hôn nhân. Cô vẫn cố gắng mở cửa trái tim, vẫn tìm kiếm một người đàn ông khác. Nhưng người thì quá bình thường, người thì chẳng có tiề.n đồ, người lại cục mịch lầm lì. Và T.A vẫn cứ cười thật buồn khi nói đùa rằng " Phá sản chuyến này, cả đời tao không ngóc đầu dậy được".
Cuộc đời vẫn thường trớ trêu như vậy đấy. Có những người mà khi bước ra khỏi đời bạn, họ để lại một cái hố trống khoác và sâu thẳm. Cái hố ấy đủ to để bạn nản lòng trong việc lấp nó lại và tiến lên phía trước. Đôi khi, bạn chỉ muốn ngủ vùi luôn trong đống đổ nát hoang tàn đó, không muốn và cũng không thể đối mặt. Tôi biết một câu chuyện buồn về người đã chọn cách ngủ vùi ấy.
Chị sở hữu một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên người chồng rất đáng tự hào. Anh là thành viên của một tổ chức phi chính phủ, quản lý nguồn quỹ để phát triển những dự án xã hội. Gia đình nhỏ của họ không quá giàu, nhưng đổi lại luôn ngập tràn sự trân trọng và ngưỡng mộ lẫn nhau. Chị có một quyển sổ "kế hoạch cuộc đời" được viết từ thời 5,6 tuổ.i đến khi lấy chồng thì vừa kín. Tưởng như những dự định "má.u lửa" như leo núi Phaxipang, lặn biển, nhảy dù, tổ chức hẳn một dạ hội để mừng sinh nhật... sẽ mãi chỉ là những dòng chữ ghi ra khi bốc đồng, nhưng không, anh trịnh trọng hứa sẽ giúp chị thực hiện từng mong ước một. Và anh giữ lời hứa. "Giữ lời hứa" - đó là một hành động bao hàm thương yêu, tôn trọng, bao dung và nuông chiều. Một người vợ còn có thể đòi hỏi gì hơn ở chồng mình? Cuộc sống hôn nhân của họ bận rộn trong hạnh phúc cho đến một ngày, anh qua đời vì ta.i nạ.n bất ngờ. Mãi một năm sau đó chị mới thoát khỏi tình trạng sốc tâm lý, nhưng chị cũng không còn là chính mình nữa. Chị bán nhà, nghỉ việc, về hẳn Việt Nam và gần như ẩn cư. Chỉ một số ít bạn bè còn giữ được liên lạc với chị, trò chuyện cùng chị cho khuây khỏa. Nhưng tất cả những gì chị nói là về sự luyến tiếc, mất mát, hối hận. Nhưng dòng hồi ức miên man phủ nhận thực tại. Tự trách mình tại sao không có với anh một đứa con, để ít nhất vẫn giữ được một phần của anh ở lại thế giới này. Một năm, nhiều năm, chị vẫn quẩn quanh trong vực thẳm tinh thần của mình như thế. Chị còn trẻ, đẹp, nhưng héo rũ và không có chút sức sống nào. Và sẽ không khống chế được bình tĩnh khi ai đó nói rằng " Hãy quên anh ấy đi" hoặc " Hãy tìm cho mình một chỗ dựa khác".
Nếu yêu thương đủ, bạn sẽ tự biết cách để bảo vệ trái tim mình khỏi những đau khổ (Ảnh minh họa)
Dù sao thì, mai vẫn là một ngày mới
Người ta thường nói "con cá mất là con cá to" để chỉ những cô gái cứ mãi luyến tiếc người xưa. Nhưng nếu đó đúng là một con cá To? Nếu đó là vật bái quý giá nhất cuộc đời mà mình có? Nếu mình tuột tay khỏi niềm hạnh phúc ấy một cách quá phũ phàng? Nếu khoảng trống mà người đó bỏ lại quá lớn? Nếu đó là người đàn ông hoàn-hảo-cuối-cùng dành cho mình trong cuộc đời này? Thì những ngày sau đó, khi Mặt Trời đi vắng, mình sẽ sống ra sao? Người có câu trả lời tốt nhất trong trường hợp này, có thể là Jackie Kennedy - Đệ nhất Phu nhân Hoa Kỳ, vợ của Tổng thống Mỹ John Kennedy. Sau cái chế.t vì bị á.m sá.t của chồng, Jackie được xem như người hùng của nước Mỹ. Với lòng can đảm đặc biệt, bà tự tay lo đám tang cho chồng và luôn dẫn đầu trong các nghi thức quốc gia. Jackie còn đứng ra thành lập thư viện John-Kennedy và xuất bản quyển sách best-seller nói về chồng mình. Báo London Evening Standard viết về bà: " Jacqueline mang lại cho nhân dân Mỹ điều mà họ luôn luôn thiếu: Sự uy nghi". Thế rồi 5 năm sau đó, Jackie lại có một quyết định gâ.y số.c: Bà tái hôn với một nhà tài phiệt Hy Lạp Aristotle Onassis và rời khỏi Hoa Kỳ. Tại sao Jackie quyết định rời khỏi chiếc áo tang lộng lẫy mà nước Mỹ khoác cho bà? Có rất nhiều lý giải, trong đó bao gồm sự an toàn và tiề.n bạc mà Onassia có thể chu cấp cho bà và hai con. Nhưng ta có thể mượn câu nói của Jackie với người bạn của mình để hiểu thêm về quyết định ấy: Thà như thế cũng còn hơn là tôi phải biến thành một bức tượng đá.
Chúng ta có thể học tập bà trong việc cư x.ử t.ử tế với sự mất mát của mình. Nếu bạn làm vỡ một cái ly thủy tinh, hãy gói thật sạch mảnh vỡ và vứt đi. Nếu bạn bị hỏng một chiếc giày, đừng tiếc nuối chiếc giày lành còn lại. Nếu bạn mất đi một người quan trọng, hãy làm một lễ tang trong tâm tưởng và "chôn cất" họ càng sớm càng tốt. Liệu bạn có thể tìm thấy một người tốt hơn, một người cho bạn sự ấm áp, một người đủ khả năng thay thế cho người đàn ông vĩ đại mà bạn từng có? Tôi không biết câu trả lời. Nhưng chắc chắn một điều rằng, ta phải học cách chấp nhận, bước qua, và hi vọng lại lần nữa. Hoặc ít nhất, cũng đủ mạnh mẽ và lạc quan để nhắc lại lời thoại của Scarlett O'Hara trong phân đoạn Rhett Butler rũ áo ra đi: "After all, tomorrow is another day!" (Dù sao thì, mai cũng là một ngày mới).
P/s: Ngay khi vẫn chưa đủ sức để bước đến "ngày mai", bạn vẫn có thể sống sót cho bóng tối bằng cách tập trung yêu thương vào chính mình. Nếu yêu thương đủ, bạn sẽ tự biết cách để bảo vệ trái tim mình khỏi những đau khổ. Bạn sẽ đặt hạnh phúc của mình lên trên hết, trên cả những hối tiếc và lỡ lầm. Và hãy công bằng với hiện tại thay vì coi mình như một phần khiếm khuyết của quá khứ. Ăn một bữa ngon, ngủ một giấc thật sâu, trang điểm thật đẹp và hít một hơi thật sâu để đứng lên, tiến về phía trước.
Theo 24h
Vẫn chưa quên được em Đối với anh, được yêu em, ở bên em là niềm hạnh phúc mà anh không sao tả được. Honey là tên của em khi chúng mình còn yêu nhau thắm thiết anh đã gọi và đến bây giờ anh vẫn gọi. Dù giờ em đã có chồng và có cả con nhưng không hiểu sao anh vẫn nhớ và vẫn yêu như...