Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá
Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?
Tôi muốn được kể một câu chuyện:
Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ kia mới đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ.
Ngán thay, trước khi chết có trăng trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới của mình mong đợi.
Người đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ 77 là 49 ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời.
Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ 3 ngày sau, người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.
Thế rồi được 7 ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho nhân tình ăn.
Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết.
Video đang HOT
Người đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của Phương Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần 2000 năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ đàn bà”.
Ngày nay, lại có chuyện anh đảng viên nọ sau khi “hoàn thành kế hoạch” (2 con), mới giấu vợ đi đình sản. Người vợ thì lại muốn sinh thêm con cho vui cửa vui nhà nên “tích cực cố gắng” mà mãi không thấy “kết quả”. Người chồng vẫn giấu vợ, thậm chí bởi vì cái khoản đình sản kia không ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của anh, nên anh lại còn làm ra vẻ tích cực “phụ giúp” vợ mình…
Thế rồi, một hôm người vợ vui vẻ thông báo những “nỗ lực cố gắng” của 2 vợ chồng đã có “kết quả tốt đẹp”, cô đã có thai 3 tháng. Choáng váng, nhưng người chồng giấu đi để đi “kiểm định lại”. Kết quả biểu đồ của anh là 0%… Cuộc tiểu phẫu đình sản đã thành công tốt đẹp.
Ấy, cái câu chuyện thời nay cũng đang nói đến cái lòng dạ con người…
Lại có người lấy email giả, để chính mình chat và “thử lòng” người chồng mà mình hết mực thương yêu. Để đến khi anh ta trở nên lạnh nhạt tình cảm vì cho rằng người vợ thiếu tin tưởng tình yêu của mình. Rồi lấy bạn gái của mình để thử chồng… và rồi rước đau khổ vào mình khi người chồng chẳng “trước sau như một”…
Còn bao nhiêu câu chuyện trớ trêu nữa mới đủ để chúng ta hiểu rằng, lòng người ta là giấy, chứ nào đâu phải vàng đá… Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?
Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy nên đẹp xấu là do ta vẽ nên, tốt lành là do ta viết nên mà thù hận cũng là do ta đặt bút. Sao ta không viết lời hay, vẽ lấy bức tranh yên bình để xây dựng, gìn giữ lấy cái hạnh phúc mong manh của gia đình?
Tôi chẳng cho cách làm của thầy Trang Chu là hay, tôi chẳng cho người đảng viên kia là không có lỗi. Tôi cũng chẳng ủng hộ việc thử lòng của các chị thời nay với email và các phương tiện khác. Thời gian thì trôi đi, nhưng lòng người thì vẫn vậy thôi, vẫn là giấy… Mà đá cũng mòn, vàng cũng phai, huống hồ là giấy…
Người ta, cùng là một người, sao có lúc nhân từ đáng yêu, lại có lúc cay nghiệt thế? Ấy bởi ai cũng có 2 mặt tốt xấu trắng đen lẫn lộn.
Là những người thề non hẹn biển với nhau, cam kết gắn bó với nhau để xây dựng tổ ấm của mình, tôi thiết nghĩ việc nên làm là ta mang cái mặt tốt ra để đối đãi với nhau. Lấy mặt trắng mà đối đãi với nhau (phu phụ tương kính như tân – vợ chồng kính nhau như khi còn mới). Đó mới là cái kế vạn toàn. Chứ nếu cứ mang cái mặt trái để đối đãi với nhau, mang cái xấu để dành cho nhau, như thế thì đồng sàng mà dị mộng, người hiền lành mà đối xử với nhau như trộm cướp. Cái đó gần với sự tan vỡ lắm.
Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư? Vậy nên, nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.
Theo Guu
Khi anh yêu một cô gái hay khóc nhè...
Hay khóc không có nghĩa là mềm yếu, hay khóc không có nghĩa là dễ dàng để người ta chà đạp. Em đủ mạnh mẽ để tự lập, đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình và đủ mạnh mẽ để anh không phải lo lắng mỗi khi mình xa nhau.
Anh chẳng cần làm gì cả, cứ vỗ về em một hồi là em sẽ nín. Đừng nói lời xin lỗi, anh không làm gì sai đâu. (ảnh minh họa)
Con gái.. thật phức tạp.. anh nhỉ, những lúc đang vui lại thấy nước mắt mình rơi mà có những lúc buồn thì đôi mắt cứ cạn khô không sao khóc được. Người ta nói con gái là sinh vật đáng sợ nhất trên hành tinh này vì chẳng thể nào nắm bắt hết được tâm lý của một cô gái, dù có bỏ ra nhiều thời gian và công sức đến đâu. Và một cô gái khi yêu thì còn phức tạp đến thế nào nữa?
Bởi vì em là đứa con gái hay khóc nên nhạy cảm, đa cảm và hay suy nghĩ lắm. Có khi chỉ một câu nói vô tình, một hành động vô ý của anh cũng đủ khiến em đau lòng mà nước mắt rơi. Thực ra lúc đó anh chẳng cần làm gì cả, cứ vỗ về em một hồi là em sẽ nín. Đừng nói lời xin lỗi, anh không làm gì sai đâu.
Bởi vì em là đứa con gái hay khóc nên cũng hay ngồi suy nghĩ và mơ mộng vẩn vơ. Em sẽ nghĩ về anh, về em, về chúng ta, về những điều em đã biết và chưa biết. Đôi khi đôi mắt em hoe đỏ, khi những kỷ niệm hiện ra, những lần ta cãi vã, những lần lỡ lời, những lần ta làm tổn thương nhau. Em sẽ ngoan, không làm anh phiền lòng nữa.
Bởi vì em là đứa con gái hay khóc nên dù anh nói không sao, dù anh đang cười nhưng vì thương anh em vẫn sẽ khóc. Em thương giọt mồ hôi lấm trên trán anh, thương đôi mắt thâm quầng vì thức khuya, đôi tay lạnh buốt trong mùa đông và cả những ân cần, yêu thương đầy bất ngờ và ngọt ngào.
Đừng cuống lên hay lo lắng mỗi lần thấy em khóc, em là đứa con gái hay khóc nhè, khóc xong em sẽ nín và lại cười toe bước bên anh. Giọt nước mắt rơi không phải lúc nào cũng vì nỗi đau, nỗi buồn, đôi khi là vì cả hạnh phúc. Bởi bên anh là điều khiến em hạnh phúc đến mức chỉ nụ cười thôi thì chẳng diễn tả nổi.
Hay khóc không có nghĩa là mềm yếu, hay khóc không có nghĩa là dễ dàng để người ta chà đạp. Em đủ mạnh mẽ để tự lập, đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình và đủ mạnh mẽ để anh không phải lo lắng mỗi khi mình xa nhau. Nhưng khi ở bên anh, cho phép em được chui vào lòng anh nấp một lúc nhé.
Em ngốc nghếch, hay tốn thời gian lo nghĩ những việc không đâu. Yêu em có lẽ anh cũng muốn phát điên nhiều lần, em biết mà. Nhưng chừng nào anh còn chịu ở bên dỗ dành và lau nước mắt cho đứa "bánh bèo" hay khóc nhè như em thì chừng đó em sẽ chỉ rơi nước mắt vì anh mà thôi. Còn trước cuộc đời sóng gió ngoài kia, em hứa mình sẽ chỉ cười mà đối mặt!
Đừng lo cho em nhé. Em ổn, miễn là có anh ở bên.
Theo blogtamsu
Không gọi tên quan hệ, vẫn trao nhau nụ hôn ngọt! Không yêu, cũng chẳng phải anh em ruột thịt. Bạn bè ư? Còn cao hơn thế. Vậy chúng mình là gì trong nhau hả anh? 'Em có thể gọi mối quan hệ giữa anh và em là gì bây giờ hả anh? Một mối quan hệ không rõ ràng. Anh và em chỉ nắm lấy tay nhau khi tâm hồn thấy cô đơn...